*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nghe thấy tiếng Lục Lăng Nghiệp, nhịp tim của Nghiên Ca giống như mất kiểm soát. Cô ngồi bật dậy, đập vào mắt chính là phòng khách hơi xa lạ, cùng với chiếc áo choàng mặc ở nhà màu xám của Lục Lăng Nghiệp.
Nghiên Ca hơi ngơ ngác nhìn bộ quần áo khác với lúc trước của anh, ánh mắt không nhịn được thoáng liếc qua người anh một vòng. Vóc dáng thon dài cùng thể hình cân đối, áo choàng dài lại càng tôn lên vẻ ngang tàng tuần tú.
“Ngắm đủ chưa?”
Đôi mỏng của Lục Lăng Nghiệp nở nụ cười như có như không, Nghiên Ca thấy vậy thì lập tức chuyển tầm mắt đi nơi khác.
Mất mặt quá!
Không ngờ cô lại ngắm anh đến độ quên mình! Cô buộc lại mái tóc xốc xếch, đang muốn đứng dậy lại nghe Lục Lăng Nghiệp nói: “Lại đây ăn cơm đi!” Nghiên Ca kinh ngạc nhìn bóng dáng anh đi về phía phòng bếp, cô không chút do dự chạy theo.
Trời đất ơi!
Chủ Út biết nấu cơm sao?
Đây có được coi là tin động trời không cơ chứ?
Nhiều tiền, đẹp trai đã đủ để anh kiêu ngạo một đời rồi, không ngờ anh còn biết nấu cơm. Đúng là nhiều điểm lại được cộng điểm mà!
Nghiên Ca oán thầm trong lòng, chạy đến phòng bếp nhanh như chớp.
Cô hít hương thơm tản ra khắp phòng, không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Nghiên Ca đứng trước bàn ăn, nhìn trứng gà và bánh rán hành được bày trên đĩa, cái bụng cũng không biết xấu hổ đã bắt đầu kêu ụt ịt.
“Chú Út, đây đều là chủ làm sao?”
Hỏi đến đây, đôi mắt Nghiên Ca bắt đầu tìm kiếm bóng dáng thím Lý.
Suýt nữa quên mất ở đây còn có người giúp việc.
Ai ngờ…
“Ừm, không thích ăn à?”
Nghiên Ca ra sức lắc đầu: “Không ạ!”
Nói đoạn, cô ngồi xuống, không để ý đến Lục Lăng Nghiệp mà lập tức cầm lấy bánh rán hành lên cắn một miếng. Bánh ngoài giòn trong mềm, lại thêm mùi hành lá thái nhỏ thơm dịu, Nghiên Ca ăn vô cùng ngon miệng. Miệng nhỏ nhét đầy bánh nhưng vẫn không quên nói chuyện: “Chú Út, còn chuyện gì chứ không biết làm không?”
Vải đại thần một vài!
Bây giờ cô thật sự rất sùng bái chú Út.
“Tôi không biết sinh con.”
“Khụ khụ…”
Nghiên Ca lập tức bị sặc bởi lời của anh.
Nhắc đến vấn đề con cái, Nghiên Ca chột dạ cúi đầu xuống. Cô bỗng chẳng muốn ăn rán hành và trứng gà đang tỏa hương thơm lừng nữa.
Lục Lăng Nghiệp đưa cho cô một ly nước trái cây: “Ăn chậm thôi!”
Từ lúc ấy, bữa sáng bỗng trở nên tẻ nhạt vô cùng.
Nghiên Ca vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt cô hơi có ý né tránh.
Mà cô lại không phát hiện ra, đôi mắt tinh tường của chủ Út đã sớm thấy rõ tất cả.
“Em không thích trẻ con sao?”
Nghiên Ca còn cắn nửa miếng bánh rán hành trong miệng, cô sững sờ ngước mắt nhìn Lục Lăng Nghiệp, quên cả phản ứng. Lục Lăng Nghiệp nhíu mày, vươn tay lấy miếng bánh rán bên miệng cô ra, ngón cái lại xoa lên bên má cô: “Ăn cơm đi…”
Nghiên Ca yên lặng cúi đầu.
Thật sự không phải cô không muốn trả lời, mà là có vài chuyện… không biết phải mở lời thế nào!
Ăn sáng xong, tâm trạng Nghiên Ca vẫn rất nặng nề. Trong biệt thự lớn như vậy, họ cúi đầu gặp ngẩng đầu thấy làm lòng Nghiên Ca lại càng rối bời. Nửa tiếng sau, ngoài cửa có người gõ cửa. Nghiên Ca lập tức căng thẳng nhìn Lục Lăng Nghiệp, nhưng sắc mặt anh lại chẳng thay đổi mà đi ra mở cửa. “Đại ca, đây là lễ phục.”
Người đến là Giản Nghiêm.
“Ừm, chờ ngoài cửa đi.”
Giản Nghiêm gật đầu, liếc nhìn vào phòng khách: “Đại ca, anh cũng vất vả rồi, mệt muốn chết rồi nhỉ?” “Một cái đầu cậu!”
Giản Nghiêm chạy nhanh như bay: “Đại ca, em ra xe chờ hai người!”
Lục Lăng Nghiệp tiện tay đóng sầm cửa lớn, đưa hộp quà trong tay cho Nghiên Ca: “Em thay đi, lát nữa ra ngoài.”
Nghiên Ca cầm lấy hộp quà xinh đẹp anh đưa, hơi không hiểu hỏi: “Chú Út, đi đâu vậy?”
Cô không nhận được câu trả lời nào cả bởi vì Tổng Giám đốc Lục đã quay người đi lên lầu rồi.
Nghiên Ca ôm hộp quà, ngồi xếp bằng trên ghế sofa, Bàn tay nhỏ thăm dò hai lần, cô mở nơ bướm ra, một chiếc váy dạ hội màu tím nằm gọn trong hộp.
Chiếc váy được dệt bằng lựa, là mẫu mới đầu hè của D&G.
Nghiên Ca nhấc bộ váy dạ hội lên, làn váy như sóng nước xinh đẹp rực rỡ xuất hiện trước mắt cô. Cô lại rất mò mò, cuối tuần rồi còn mặc váy dạ hội để làm chuyện trọng đại gì đây. Những chú Út hoàn toàn không cho cô cơ hội truy hỏi đã đi thẳng lên tầng rồi.
Nghiên Ca do dự một lát, cũng không tiếp tục băn khoăn nữa mà ôm váy dạ hội đi vào phòng dành cho khách.