*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Đã trở thành trò cười thì còn sợ gì bị nói này nói kia cơ chứ. Ra khỏi phòng riêng, mấy người phụ nữ kia nhìn thấy Nghiên Ca thì rối rít thu dọn đồ trang điểm rồi vội vàng rời đi.
Lúc Nghiên Ca rửa tay, có người đi tới, cô chưa kịp ngước mắt lên đã nghe thấy: “Ồ, đây không phải chị Cả sao?”
Cố Đình mặc một bộ váy hoa nhí thắt nơ, trang điểm lòe loẹt, khuôn mặt kiêu ngạo đứng ở sau lưng Nghiên Ca. Cô nhìn cô ta ở trong gương, miệng hơi mỉm cười: “Em cũng đến à!” “Xem chị Cả nói kia, chẳng lẽ chị có thể tới bữa tiệc Tinh Anh Hội Họp này, chúng tôi lại không thể đến sao? Bố chúng ta dù sao cũng có tên tuổi trong giới bất động sản ở thành phố G, tham gia một buổi tiệc Tinh Anh Hội Họp nho nhỏ này không có gì đáng để chị mỉa mai chứ?”
Nghiên Ca nhíu mày, lôi một tờ giấy ra, vừa lau tay vừa cười như không cười nói: “Chị có mỉa mai em à?”
“Chị Cả, đừng giả vờ nữa. Ai mà chẳng biết sau khi chị làm dâu nhà họ Lục đã chẳng định nhận mặt chúng tôi nữa! Lần trước bố bị bệnh nặng, tìm chị vay tiền mà chị cũng không cho mượn, cuối cùng nếu không phải là Tam gia của nhà họ Lục ra tay tương trợ, sợ là cho dù chúng tôi có chết ở trước mặt chị, chị cũng sẽ không thay đổi sắc mặt nhỉ!”
Cố Đình vừa kiêu căng lại vô lễ, mặc dù là cùng cha khác mẹ, nhưng tuổi còn nhỏ đã chẳng nói được lời hay thì nhất định có liên quan đến sự dạy dỗ của gia đình.
Nghiên Ca thở dài thườn thượt: “Cho nên bổ nói với em, lần trước người giúp đỡ vượt qua khó khăn là Lục Lăng Nghiệp sao?”
“Chuyện này còn phải nói sao? Ai mà không biết chứ!”
Nghiên Ca cười lạnh gật đầu, cô thoáng đánh giá Cổ Đình, ra vẻ như chị em thân thiết đưa tay ra vén tóc trên đầu vai của cô ta: “Tốt rồi! Vậy thì hãy quý trọng cuộc sống xa xỉ lúc này của mấy người đi, khó khăn có đôi khi không chỉ có một lần!”
“Chị có ý gì? Cố Nghiên Ca, chị quay lại, chị nói cho rõ ràng đi!”
Cổ Đình hét lớn sau lưng Nghiên Ca, nhưng bóng dáng thướt tha của cô lại càng đi càng nhanh.
Cố Bảo Nghĩa thật sự rất ghê gớm.
Không chỉ thuê phòng ICU giả vờ bị bệnh nặng, thậm chí ông ta còn lấy lý do nguy hiểm tính mạng để muốn cô cho đưa tiên!
Bây giờ, ông ta cầm được tiền rồi lại nói năng bậy bạ!
Cô không phủ nhận khoản tiền lúc trước chính là do chú Út bỏ vốn hỗ trợ, nhưng thứ bán đi chính là thể diện của Cố Nghiên Ca cô!
Nghiên Ca tâm trạng khó chịu trở lại khu nghỉ ngơi, sắc mặt hơi nghiêm lại.
Cô vừa mới ngồi xuống, nhìn bốn phía lại phát hiện không thấy tăm hơi chú Út đầu cá.
Cô dứt khoát ngồi yên tĩnh một mình, trong lòng suy nghĩ phải làm thế nào để Cố Bảo Nghĩa trả lại khoản tiền kia.
Vừa rồi cô nhìn thấy cả người Cổ Đình toàn là hàng hiệu, vậy thì cái gọi là khó khăn cũng đã qua rồi nhỉ.
***
Nghiên Ca trầm tư, một lát sau, vẫn chưa thấy chú Út xuất hiện. Cô cất chuyện không vui xuống đáy lòng, đứng dậy đang muốn đi ra ngoài thì bất ngờ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Nghiên Ca nín thở, cả người run rẩy.
Thấy người kia đi ra khỏi phòng tiệc, biến mất không thấy đâu nữa, Nghiên Ca không để ý đến hình tượng lễ nghi gì nữa, nhấc váy đuổi theo. Cô chạy rất vội, nhưng làn váy dạ hội lại dài chấm đất, khiến cô suýt trượt chân mấy lần.
Nghiên Ca thất lễ như vậy khiển mấy đôi mắt đều nhìn cô chăm chú.
“Cô ta đang làm cái gì vậy?”
Ở góc khuất của khu vực nghỉ ngơi, Hoàng An Kỳ đã thay một bộ đồ mới, vẻ mặt khinh thường nhìn Nghiên Ca.
Đáy mắt Hoàng Nguyệt Tuân tràn đầy thích thú: “Đi xem thử không phải sẽ biết sao? Nói không chừng còn có niềm vui bất ngờ đấy!”
Hai anh em nhìn nhau, cả hai đều không nói gì.
Bên kia, Tiêu Kỳ nhìn thấy cảnh này đã từ bỏ cơ hội gia tăng mạng lưới quan hệ, bưng ly rượu vẻ mặt sung sướng đi theo ra ngoài.
Nghiên Ca chạy ra khỏi phòng tiệc, như mất hồn mất vía tìm kiếm gì đó.
Người trên boong tàu còn nhiều gấp mấy lần so với trước đó.
Sau khi bữa tiệc “Tinh Anh Hội Họp” kết thúc, cảnh sắc hữu tình trên boong tàu tất nhiên đã trở thành nơi thích hợp để các doanh nhân và nhân vật nổi tiếng bàn luận chuyện trên trời dưới biển.
Nghiên Ca lảo đảo chạy tới chạy lui, trên mặt là vẻ kinh hoàng và mờ mịt. Cô nhìn trái nhìn phải, thế nhưng vẫn không tìm được bóng dáng kia nữa.
“Nghiên, Ca!”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng kèm theo vẻ lo lắng vang lên.
Lập tức, lòng bàn tay ấm áp tóm lấy bờ vai của cô, cố ngăn cô dừng lại. Sự hốt hoảng trong mắt Nghiên Ca tan đi, cô dừng lại trong nháy mắt, nước mắt to như hạt đậu bắt đầu rơi xuống.
Lục Lăng Nghiệp xụ mặt, lông mày nhíu chặt, dưới đáy mắt lạnh lùng thoáng hiện lên vẻ lo lắng: “Xảy ra chuyện gì?”
Anh truy hỏi nhưng cả người Nghiên Ca lại run lên, khóe miệng run run hồi lâu vẫn không nói ra được một chữ, cô chỉ không ngừng rơi nước mắt.
Nước mắt nóng bỏng của cô rơi xuống mu bàn tay anh, làm trái tim anh hoảng loạn, “Lục lão đại, đưa cô ấy về phòng trước đi.”
Tư Duệ xuất hiện cùng Lục Lăng Nghiệp thấy dáng vẻ này của Nghiên Ca thì cũng lấy làm kinh hãi.
Cô bị ai bắt nạt à?
Mę oi!
Cố Nghiên Ca tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì trên Hải Thiên Nhất Hào, bằng không Lục lão đại nhất định sẽ cho nổ tung du thuyền của anh ta!
“Tôi muốn biết nguyên nhân!”
Tư Duệ gật đầu: “Yên tâm!”
Lục Lăng Nghiệp khom người bể Nghiên Ca vào lòng, hoàn toàn không thèm để ý đến tiếng kinh ngạc cùng rất nhiều ánh mắt nghi kỵ ở xung quanh.
Bóng dáng anh vẫn cuồng vọng lạnh lùng như trước, nhưng đây là lần đầu tiên anh phải bỏ sự tỉnh táo vốn có, bước nhanh chân rời đi!
“Mọi người mọi người, để mọi người chê cười rồi. Vừa rồi em gái kia uống nhiều, không phải việc lớn gì, mọi người cứ tiếp tục, tiếp tục ha!”
Tư Duệ cười giải thích với quần chúng không hiểu gì ở xung quanh, cho dù rất gượng ép, nhưng tất cả mọi người đều là người thông minh, ngầm hiểu với nhau mà thôi.
Lục Lăng Nghiệp bể Nghiên Ca về phòng, cẩn thận từng li từng tí ôm cô ngồi trên ghế sofa.
“Nghiên Ca?” Anh thử gọi một tiếng, cô không trả lời.
Mắt Lục Lăng Nghiệp tối sầm lại, anh kéo Nghiên Ca ra, nhìn cô nhắm chặt hai mắt những vẫn không ngừng rơi lệ thì suýt nữa phát điên lên.
Giờ phút này, cô tựa như một con mèo bị thương ghé vào trong lòng anh, một mình chịu đựng không nói một lời. Cảm giác này thật con mẹ nó chết tiệt!