*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Gương mặt tuấn tú đẹp như điêu khắc, không thể tìm ra được một chút khuyết điểm nào. Nghiên Ca nhìn đến ngẩn ngơ, nhất thời quên cả lên tiếng.
“Tỉnh rồi à?“.
Đột nhiên nghe được hai chữ này, Nghiên Ca giật mình đến nhịp tim đập rộn lên.
Cô ngồi dậy, khuôn mặt đỏ bừng: “Ừm.”
Ánh mắt của Lục Lăng Nghiệp vẫn đặt trên máy tính bảng trong tay, thậm chí còn không nhìn Nghiên Ca, anh cầm điện thoại trong phòng, ấn phím 0, trầm giọng nói: “Mang đồ ăn vào!”
Cúp máy!
Động tác liền mạch dứt khoát, vô cùng có phong cách.
Nghiên Ca tựa vào đầu giường, bụng cũng kêu ụt ịt.
“Chú Út đang bận à?”
“Um!”
Nghe được câu trả lời, Nghiên Ca đành mím môi không nói lời nào.
Thoáng cái người phục vụ đã đưa đồ ăn vào, Nghiên Ca xuống giường, cô nhìn qua bóng lưng nghiêm túc của Lục Lăng Nghiệp, suy nghĩ một lát rồi lại đến khóe miệng cuối cùng lại thu về.
Cô yên tĩnh ngồi bên cạnh xe thức ăn, mở từng món ra, món ăn sắc hương vị đều có đủ cả, khiến cho Nghiên Ca không màng hình tượng bắt đầu ăn.
Trong phòng, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng bát đũa va chạm, khoảng chừng mười phút sau, Lục Lăng Nghiệp đặt máy tính bảng xuống, thuận tay đốt một điếu thuốc, ngồi trầm tư. Sau lưng, trong miệng Nghiên Ca nhét đầy đồ ăn, thấy Lục Lăng Nghiệp dường như không có ý muốn đi đến đây, cô vội vàng nuốt mấy miếng: “Chú Út, chứ không ăn à?”
“Ừm, em ăn trước đi.”
Dưới đáy mắt Nghiên Ca thoáng léo lên tia sáng, mặc dù không biết anh đang suy nghĩ gì, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc trước đó của anh thì hắn là bận rất nhiều việc. Suy nghĩ miên man, thức ăn trên bàn đã bị Nghiên Ca tiêu diệt hơn phân nửa. Ăn uống no đủ xong, cô đi chân trần đến bên cạnh Lục Lăng Nghiệp, cắn răng cướp lấy điếu thuốc lá trong tay anh, miệng nói lời hùng hồn đầy lý lẽ: “Đã là điều thứ ba rồi, đồ nghiện thuốc!” Đầu ngón tay của Lục Lăng Nghiệp vẫn giữ nguyên tư thế kẹp thuốc, anh ngước mắt lên nhìn Nghiên Ca, môi mỏng thoáng hiện lên nét cười, tiện tay kéo cô ngồi lên đùi mình.
“Ăn no chưa?”
Nghiên Ca quay đầu lại: “No rồi, ăn hết không thừa chút nào. Chủ đói cũng đáng lắm!”
Bị cô giận dỗi, Lục Lăng Nghiệp cũng không để ý mà dùng ngón cái lau đi vết dầu mỡ bên miệng cô.
“Ăn no rồi thì đi thay quần áo đi!”
Nghiên Ca quay đầu nhíu mày lại: “Để làm gì?”
“Đêm đấu giá từ thiện!”
“Ô! Tiệc tùng rình rang như vậy, trọng điểm của Tinh Anh Hội Họp’ hẳn là đêm đấu giá này nhỉ!”
“Cũng không ngốc lắm!”
Nghiên Ca hát cằm lên: “Tất nhiên.”
Cô quay người cầm quần áo trên ghế sofa rồi đi vào phòng thay đồ.
Ở chỗ không có Lục Lăng Nghiệp, khuôn mặt của Nghiên Ca nhanh chóng xạ xuống.
Vui vẻ chẳng qua chỉ là giả vờ mà thôi.
Chuyện buổi trưa thật sự ảnh hưởng rất lớn đến cô.
Năm đó, mẹ nhảy sông tự sát, từ đó hài cốt cũng không còn. Cô liên tục tìm kiếm trong nhiều năm, kết quả đều không có bất cứ manh mối gì.
Đến mức, giấy chứng tử cũng là cảnh sát cấp với lý do quá thời hạn mà việc điều tra không có kết quả.
Cô vẫn luôn ôm hy vọng mẹ mình vẫn còn sống.
Nhưng cô rất rõ ràng, đó chẳng qua chỉ là cô không chịu đối mặt với hiện thực, tự lừa mình dối người mà thôi.
Mà mấy tiếng trước, ở trong phòng tiệc cô tận mắt nhìn thấy một người phụ nữ có gương mặt giống như mẹ mình, có kích động đến nỗi tim cũng sắp nhảy ra ngoài.
Chân thật như vậy, rõ ràng như vậy. Nhưng mà, chuyện xảy ra đến bây giờ đã mấy tiếng rồi, cô không khỏi tự giễu phỏng đoán, có lẽ lúc ấy là do cô suy nghĩ lung tung nên hoa mắt.
***