Thiên Đường Có Em

Chương 127

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Nghiên Ca trầm tư một lát, sau đó lắc đầu nói: “Ông nội, chưa từng có! Thật ra trong một bữa tiệc trước đó, phóng viên đã từng chặn cháu và Tổng Giám đốc Tiêu của Tiêu Thị ở một phòng, nghi là cháu ngoại tình, nhưng lần đó Thiếu Nhiên cũng ở đó.”


“O? Còn có chuyện như vậy ư? Nhưng sao lại không đăng báo?”


Ông cụ Lục nhíu mày nhìn Nghiên Ca chăm chú, không bỏ qua một chút biểu cảm nào của cô.


Lục Thiếu Nhiên tiếp lời: “Ông nội, đương nhiên chuyện lần trước sẽ không đăng báo rồi, bởi vì đó vốn là chủ Út và Tiêu Kỳ hẹn gặp nhau để bàn chuyện hợp tác. Nghiên Ca tới trước chỉ là chuẩn bị tư liệu. Ông không biết đâu, lúc ấy khi những phóng viên kia vừa nhìn thấy chú Út, khuôn mặt đều xanh mét. Có chú Út ở đó, bọn họ nào dám viết linh tinh chứ.”


“Hừ! Hoang đương!” Không ngờ Lục Thiếu Nhiên vừa nói xong, ông cụ Lục lại hừ lạnh một tiếng: “Thằng Ba đúng là càng ngày càng hồ đồ, không làm ăn đàng hoàng lại còn nhúng tay vào chuyện truyền thông, cho dù nó có quan hệ với phía truyền thông, cũng không thể một tay che trời được!”


“Ông nội!” Lục Thiếu Nhiên nhíu mày: “Không thể nói như vậy được, nếu như không có chủ Út nhúng tay vào, không biết truyền thông sẽ viết linh tinh thành thế nào nữa đầu, ông xem lần này không phải là một bài học à!”


“Thiếu Nhiên, con bớt nói lại, bây giờ là vợ con ngoại tình, không có lửa làm sao có khói, đạo lý này con cũng không hiểu sao?”


Lê Uyển chen vào một câu, lại chĩa mũi dùi về phía Nghiên Ca.


Nghiên Ca đột nhiên cảm nhận được thế nào là miệng nhiều người xói chảy vàng, cho dù lần này có đúng hay sai, thì mẹ chồng vẫn muốn úp chậu phần này lên đầu cô.


“Mẹ!” Lục Thiếu Nhiên sầm mặt xuống: “Con không thể hiểu nổi, vì sao mẹ cứ luôn nhằm vào Nghiên Ca chứ? Mẹ cũng biết cô ấy là vợ con, bây giờ con lựa chọn tin tưởng cô ấy, sao mẹ cứ phải phản bác con?


Có phải chỉ cần Nghiên Ca thừa nhận ngoại tình là mẹ sẽ hài lòng, sẽ vui vẻ đúng không?”


Lê Uyển tức đến khó thở: “Lục Thiếu Nhiên, con nói lời khốn nạn gì đó. Mẹ là mẹ con, còn có thể hại con được sao. Chỉ Vì vợ con gây ra bê bối này, sao cô ta còn không biết xấu hổ ở lại nhà họ Lục?!”


Bà ta vừa nói vậy, không chỉ Cố Nghiên Ca thản nhiên nở nụ cười, đến cả ông cụ Lục cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt.


“Lệ Uyển, cô nói nhăng nói cuội gì đấy! Nghiên Ca là vợ Thiếu Nhiên cưới hỏi đàng hoàng, bây giờ không có chứng cứ, không ai có thể đuổi con bé ra khỏi nhà này!”


Ông cụ Lục vô cùng uy nghiêm, gõ mạnh cây gậy trong tay xuống nền đá cẩm thạch. Thấy thế, Lê Uyển lập tức sửa lời: “Bố, con… ý con không phải vậy!”


Đôi mắt ông cụ Lục vô cùng nghiêm khắc: “Vậy cô có ý gì! Từ khi Nghiên Ca về làm dâu nhà này, đã có ngày nào cô đối xử tử tế với con bé chưa? Bây giờ trong nhà xảy ra chuyện, vốn là nên quyết chí đồng lòng, cô nhìn xem cô lại đang làm gì? Cô tưởng nếu như đuổi con bé đi thì chuyện này sẽ không còn liên quan gì đến nhà họ Lục sao? Thật là ngu xuẩn!”


Lời dạy dỗ khó nghe của ông cụ Lục lập tức khiến cho sắc mặt Lê Uyển trở nên khó coi.


Sau đó, ông dùng ánh mắt yêu thương nhìn Nghiên Ca: “Bé con, nếu như cháu nói không, vậy thì là không! Nhưng sau này cháu làm việc phải cẩn thận. Dù sao cháu là người nhà họ Lục, mặc dù ông đã lui về nghỉ hưu, nhưng cũng có không ít kẻ muốn nhìn thấy nhà chúng ta xấu mặt. Chuyện lần này cho qua đi.”


Nghiên Ca không thể ngờ được, cơn sóng gió ngoại tình có vẻ nghiêm trọng này lại tan thành mây khói bởi hai ba câu nói của ông cụ Lục.


Nhưng thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi sao?


Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên về phòng ngủ trên tầng ba, ông cụ Lục bảo Lục Tử Vinh đến phòng sách. Sau khi đóng cửa, hai bố con ngồi im lặng một lúc, Lục Tử Vinh mở miệng trước: “Bố, bố thật sự tin tưởng Cố Nghiên Ca sao?” Ông cụ Lục trừng mắt: “Cố Nghiên Ca cái gì? Đó cũng là con dâu của anh! Rốt cuộc vì sao anh và Lê Uyển cử chướng mắt Nghiên Ca thế hả?” “Bố, không phải là chướng mắt, chỉ là… chỉ là gia thể của nó.”


“Hừ! Hoang đường!” Ông cụ Lục khinh thường cười lạnh: “Luận về gia thế, vợ anh và vợ thằng Hai đều xuất thân từ gia đình quyền thế, nhưng bây giờ thì sao? Anh cho rằng ông đây không biết chuyện anh và thằng Hai lăng nhăng ở bên ngoài sao? Bây giờ Thiếu Nhiên dính vào chuyện tai tiếng, khó có được Nghiên Ca không chế, vẫn một lòng một dạ với nó, sao anh chị lại không nhìn ra ưu điểm của con bé chứ?”


“Bố, Thiếu Nhiên còn trẻ, chuyện này không thể thể hiện gì cả, nếu đổi thành con gái của một gia đình khác, nói không chừng còn làm tốt hơn cô ta!”


“Khốn kiếp!” Cây gậy trong tay ông cụ Lục suýt nữa ném vào mặt Lục Tử Vinh: “Dù sao tôi cũng chỉ công nhận Nghiên Ca là cháu dâu! Chuyện sau này thì để sau này hãy nói. Tôi bảo anh vào đây là để anh gọi điện cho thằng Ba, chuyện lần này bảo nó đi điều tra cho rõ ràng. Dảm động vào nhà họ Lục chúng ta, tôi cũng muốn nhìn xem là kẻ nào to gan lớn mật như vậy!”


“Vâng, lát nữa con sẽ gọi điện cho chú Ba.”


***


Tầng ba, phòng ngủ.


Nghiên Ca chán nản ngồi trên giường, cúi đầu nghịch ngón tay mình, trong lòng ấm ức, muốn nói lại cảm thấy như đang già mồm cãi láo, không nói thì lại thấy hơi uất ức.


“Vợ à, bị dọa sợ rồi hả?”


Lục Thiếu Nhiên cởi áo khoác ra, ngồi xuống cạnh Nghiên Ca, cánh tay dài vươn ra kéo cô lại gần.


Nghiên Ca ngồi thẳng lên một chút: “Đừng nghịch!”


“Ấy, còn có sức nói anh, vậy thì hắn là không có chuyện gì lớn.” Lục Thiếu Nhiên tếu táo trêu chọc có đúng là đã khiến cho cảm xúc khó chịu của Nghiên Ca dịu đi một chút.


Cô ngồi ngay ngắn: “Thiếu Nhiên, xin lỗi anh.”


“Hả? Sốt rồi à?” Lục Thiếu Nhiên như gặp ma mà sờ sờ trán cô.


Nghiên Ca giơ tay đánh bay móng vuốt của anh: “Em nói nghiêm túc đấy!”


“Anh cũng nghiêm túc mà! Em nói xin lỗi anh làm gì, em đâu làm sai chuyện gì?”


Trên mặt Nghiên Ca thoáng hiện lên vẻ mất mát: “Không phải, chỉ là em thấy mình đã gây thêm phiền phức cho anh, cũng khiến cho nhà họ Lục bị người khác chê cười, trong lòng rất áy náy.”


“Được rồi, không phải lỗi của em. Em không cần phải như vậy. Anh nói với em này, tuy vừa rồi ông nội không nói gì, nhưng ông không phải người tùy ý để người ta bắt nạt. Em cứ chờ đi, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ có lời giải thích.”


Nghiên Ca bực bội dựa vào đầu giường: “Em thật sự không thể tưởng tượng được ông nội lại bảo vệ em như vậy.”


“Đó là đương nhiên rồi, yêu ai yêu cả đường đi, có biết không?”


“Thôi đi. Ban đầu là ai xin em, nhờ em nói đỡ giúp trước mặt ông nội hả?” Lục Thiếu Nhiên xấu hổ cười cười: “Hôm nay, mọi người đều đối đầu với anh đúng không?” “Thiếu Nhiên, cảm ơn anh nhé.”


Hai người nói chuyện vài câu, sau đó không ngờ Lục Thiếu Nhiên lại không rời khỏi biệt thự nhà họ Lục.
Bình Luận (0)
Comment