Chương 13
THẬT MUỐN CHỬI BẬY
Hai mươi phút sau, cuối cùng đã tới công trường xây dựng Hợp Cảnh Nghiệp Gia.
Cố Nghiên Ca gần như là nhảy xuống xe.
Bầu không khí trong khoang xe quá áp lực, khí thế trên người Lục Lăng Nghiệp thật đáng sợ.
“Đại ca, các kỹ sư đang bố trí công trường, hai người đội cái này lên đi.”
Không biết Giản Nghiêm kiếm được hai cái mũ bảo hiểm ở đâu.
Lục Lăng Nghiệp nhận lấy, Cố Nghiên Ca cũng cầm một cái.
Sau khi đội lên đầu, bởi vì là lần đầu tiên tiếp xúc với thứ này, Cố Nghiên Ca muốn cài nút mũ bảo hiểm lên, nhưng kết quả cố gắng hồi lâu vẫn không tìm được đúng lỗ cài.
Cô dứt khoát từ bỏ, vừa mới quay đầu, một đôi tay mang theo hơi lạnh đã chạm vào gương mặt cô.
Cố Nghiên Ca chợt lùi về phía sau, nhưng bởi vì hai dây quai của mũ bảo hiểm bị người ta nắm lấy nên tư thế nhất thời hơi khôi hài.
“Đừng động đậy!”
Lục Lăng Nghiệp cất giọng trầm ấm, đôi môi mỏng khẽ mấp máy.
Cố Nghiên Ca ngẩn ra, trong đôi mắt hiện lên nét hoảng sợ, bình tĩnh nhìn gương mặt đẹp trai của anh.
Tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, cô mới phát hiện, Lục Lăng Nghiệp rất cao.
Cô cao một mét bảy mươi, nhưng đứng trước mặt Lục Lăng Nghiệp lại chỉ mới đến cằm anh.
Đôi mắt trong veo của Cố Nghiên Ca bỗng trở nên hơi mờ mịt.
Cô nhìn anh không chớp mắt, lại nhìn đến ngây người.
Đến khi Lục Lăng Nghiệp cài dây giúp cô xong, Cố Nghiên Ca vẫn còn giữ tư thế nghiêng người về phía trước.
Giản Nghiêm đứng ở bên cạnh không nói lời nào, chỉ cảm thấy hình ảnh này hơi tức mắt.
Đại ca, anh thế này có được không đây!
Đó là cháu dâu của anh đấy!
“Nhìn đủ chưa?”
Phút chốc, giọng nói của Lục Lăng Nghiệp hơi lạnh đi, đôi mắt sâu thẳm như ngâm trong đá lạnh.
Cố Nghiên Ca chỉ thấy đầu ong ong, mặt mo mất hết rồi.
Cô đỏ bừng mặt, làn da vốn trắng nõn như ngọc lại càng thêm hồng hào xinh đẹp.
“Đi thôi.”
Từ trước đến nay Lục Lăng Nghiệp luôn kiệm lời ít nói, Cố Nghiên Ca sờ lên gương mặt nóng bừng, cúi đầu buồn bực im lặng đi theo sau lưng anh.
Cô cảm thấy hôm nay mình hơi là lạ.
Có thể là di chứng sau khi đến tháng!
“Bụp!”
Cố Nghiên Ca thật sự muốn chửi tục!
Cô cúi đầu, lại không thấy Lục Lăng Nghiệp đã dừng bước nên cứ như vậy đụng thẳng vào lưng anh, không đau nhưng trái tim lại đập rộn lên!
“Chú Út, cháu... cháu không cố ý.”
Lục Lăng Nghiệp né người, ánh mắt sắc bén nhìn cô một lượt: “Không khỏe à?”
Cố Nghiên Ca lắc đầu: “Không ạ! Cháu rất ổn.”
“...”
Nói chuyện kiểu gì vậy! w●ebtruy●enonlin●e●com
Giản Nghiêm đứng bên cạnh đã nhịn cười đến nội thương.
Cố Nghiên Ca thầm thở dài, trong lòng không ngừng chửi rủa.
Sau này có chết cô cũng sẽ không tới làm chuyện vô tích sự này nữa!
Do Hợp Cảnh Nghiệp Gia vừa mới chuẩn bị xây dựng nên khu vực này đầy xe bồn chở xi măng cốt thép, vừa lộn xộn vừa bụi bặm.
Đi khảo sát một vòng, Cố Nghiên Ca đi theo Lục Lăng Nghiệp trở lại chiếc xe sang trọng.
“Tới Kim Hoàng.”
Lục Lăng Nghiệp nhả ra ba chữ, sau đó nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cố Nghiên Ca nghe vậy thì sốt ruột: “Chú Út, chờ đã! Giám đốc của công ty cháu vẫn còn ở I.U!”
“Sẽ có người đưa họ về!”
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì cả!”
Cố Nghiên Ca đành chán nản ngậm miệng.
Nhưng xuất phát từ sự tò mò, cô lại liếc trộm khuôn mặt hoàn mỹ của Lục Lăng Nghiệp.
Người ta thường nói khi đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, nhưng cô cảm thấy chú út yên tĩnh như bây giờ lại có sự hấp dẫn khác.
Trời ạ!
Cô đang nghĩ cái quái gì đây!
Cố Nghiên Ca thôi không nhìn nữa, gương mặt lại bắt đầu nóng lên.
Lục Lăng Nghiệp là chú Út của cô, vậy mà cô lại nảy ra nhiều suy nghĩ với anh như vậy!
Mày điên rồi!
Đây là loạn luân đó!
Cho dù không có quan hệ huyết thống!
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Chương 13
THẬT MUỐN CHỬI BẬY
Hai mươi phút sau, cuối cùng đã tới công trường xây dựng Hợp Cảnh Nghiệp Gia.
Cố Nghiên Ca gần như là nhảy xuống xe.
Bầu không khí trong khoang xe quá áp lực, khí thế trên người Lục Lăng Nghiệp thật đáng sợ.
“Đại ca, các kỹ sư đang bố trí công trường, hai người đội cái này lên đi.”
Không biết Giản Nghiêm kiếm được hai cái mũ bảo hiểm ở đâu.
Lục Lăng Nghiệp nhận lấy, Cố Nghiên Ca cũng cầm một cái.
Sau khi đội lên đầu, bởi vì là lần đầu tiên tiếp xúc với thứ này, Cố Nghiên Ca muốn cài nút mũ bảo hiểm lên, nhưng kết quả cố gắng hồi lâu vẫn không tìm được đúng lỗ cài.
Cô dứt khoát từ bỏ, vừa mới quay đầu, một đôi tay mang theo hơi lạnh đã chạm vào gương mặt cô.
Cố Nghiên Ca chợt lùi về phía sau, nhưng bởi vì hai dây quai của mũ bảo hiểm bị người ta nắm lấy nên tư thế nhất thời hơi khôi hài.
“Đừng động đậy!”
Lục Lăng Nghiệp cất giọng trầm ấm, đôi môi mỏng khẽ mấp máy.
Cố Nghiên Ca ngẩn ra, trong đôi mắt hiện lên nét hoảng sợ, bình tĩnh nhìn gương mặt đẹp trai của anh.
Tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, cô mới phát hiện, Lục Lăng Nghiệp rất cao.
Cô cao một mét bảy mươi, nhưng đứng trước mặt Lục Lăng Nghiệp lại chỉ mới đến cằm anh.
Đôi mắt trong veo của Cố Nghiên Ca bỗng trở nên hơi mờ mịt.
Cô nhìn anh không chớp mắt, lại nhìn đến ngây người.
Đến khi Lục Lăng Nghiệp cài dây giúp cô xong, Cố Nghiên Ca vẫn còn giữ tư thế nghiêng người về phía trước.
Giản Nghiêm đứng ở bên cạnh không nói lời nào, chỉ cảm thấy hình ảnh này hơi tức mắt.
Đại ca, anh thế này có được không đây!
Đó là cháu dâu của anh đấy!
“Nhìn đủ chưa?”
Phút chốc, giọng nói của Lục Lăng Nghiệp hơi lạnh đi, đôi mắt sâu thẳm như ngâm trong đá lạnh.
Cố Nghiên Ca chỉ thấy đầu ong ong, mặt mo mất hết rồi.
Cô đỏ bừng mặt, làn da vốn trắng nõn như ngọc lại càng thêm hồng hào xinh đẹp.
“Đi thôi.”
Từ trước đến nay Lục Lăng Nghiệp luôn kiệm lời ít nói, Cố Nghiên Ca sờ lên gương mặt nóng bừng, cúi đầu buồn bực im lặng đi theo sau lưng anh.
Cô cảm thấy hôm nay mình hơi là lạ.
Có thể là di chứng sau khi đến tháng!
“Bụp!”
Cố Nghiên Ca thật sự muốn chửi tục!
Cô cúi đầu, lại không thấy Lục Lăng Nghiệp đã dừng bước nên cứ như vậy đụng thẳng vào lưng anh, không đau nhưng trái tim lại đập rộn lên!
“Chú Út, cháu... cháu không cố ý.”
Lục Lăng Nghiệp né người, ánh mắt sắc bén nhìn cô một lượt: “Không khỏe à?”
Cố Nghiên Ca lắc đầu: “Không ạ! Cháu rất ổn.”
“...”
Nói chuyện kiểu gì vậy! w●ebtruy●enonlin●e●com
Giản Nghiêm đứng bên cạnh đã nhịn cười đến nội thương.
Cố Nghiên Ca thầm thở dài, trong lòng không ngừng chửi rủa.
Sau này có chết cô cũng sẽ không tới làm chuyện vô tích sự này nữa!
Do Hợp Cảnh Nghiệp Gia vừa mới chuẩn bị xây dựng nên khu vực này đầy xe bồn chở xi măng cốt thép, vừa lộn xộn vừa bụi bặm.
Đi khảo sát một vòng, Cố Nghiên Ca đi theo Lục Lăng Nghiệp trở lại chiếc xe sang trọng.
“Tới Kim Hoàng.”
Lục Lăng Nghiệp nhả ra ba chữ, sau đó nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cố Nghiên Ca nghe vậy thì sốt ruột: “Chú Út, chờ đã! Giám đốc của công ty cháu vẫn còn ở I.U!”
“Sẽ có người đưa họ về!”
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì cả!”
Cố Nghiên Ca đành chán nản ngậm miệng.
Nhưng xuất phát từ sự tò mò, cô lại liếc trộm khuôn mặt hoàn mỹ của Lục Lăng Nghiệp.
Người ta thường nói khi đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, nhưng cô cảm thấy chú út yên tĩnh như bây giờ lại có sự hấp dẫn khác.
Trời ạ!
Cô đang nghĩ cái quái gì đây!
Cố Nghiên Ca thôi không nhìn nữa, gương mặt lại bắt đầu nóng lên.
Lục Lăng Nghiệp là chú Út của cô, vậy mà cô lại nảy ra nhiều suy nghĩ với anh như vậy!
Mày điên rồi!
Đây là loạn luân đó!
Cho dù không có quan hệ huyết thống!
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com