*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Thấy vậy, khóe môi Yến Thất hơi nhúc nhích, lời muốn nói dừng lại nơi đầu lưỡi.
Hôm sau, Nghiên Ca và Yến Thất cùng xuống dưới nhà. Bắt đầu từ tối hôm qua, Yến Thất đã sống ở phòng khách trên tầng ba.
Cô ấy gần như chấp hành tất cả các yêu cầu của Lục Lăng Nghiệp, ở bên cạnh Nghiên Ca nửa bước không rời. Hai người vừa nói vừa cười bước xuống tầng một, vừa xuống cầu thang đã cảm nhận được bầu không khí áp lực trong phòng khách khiến người ta sợ hãi. Nghiên Ca nhìn Yến Thất, cả hai cùng nhìn về hướng phòng khách, bỗng thấy hai người đàn ông mặc cảnh phục ngồi ngay ngắn trên ghế sofa.
“Bé con, lại đây.”
Ông cụ Lục sắc mặt u ám nhìn Nghiên Ca, khi lên tiếng giọng nói hơi cứng nhắc.
Nghiên Ca nhíu mày, dự cảm xấu trong lòng vô cùng mãnh liệt.
Hai người cảnh sát thấy Nghiên Ca thì cả hai cùng nhìn lại bức ảnh cầm trên tay.
Thấy Nghiên Ca tới gần, họ đứng dậy củi chào: “Chào cô Cố Nghiên Ca. Chúng tôi là cảnh sát hình sự của Cục Cảnh sát khu vực Tân Cảng ở thành phố G, đây là thẻ ngành của chúng tôi.”
Nghiên Ca nghiêm mặt, liếc nhìn sang, lông mày hơi chau lại: “Xin hỏi hai người đến tìm tôi sao?”
“Đúng vậy. Có một vụ án mạng cần cô Cố Nghiên Ca phối hợp điều tra.”
“Vụ án gì vậy?”
Ánh mắt vị cảnh sát thoáng sáng lên: “Chuyện này cần cô Cổ theo chúng tôi về Cục Cảnh sát để lấy khẩu cung. Khi đến đó rồi cô sẽ biết, mời cô.”
Tuy trong lòng Nghiên Ca còn nhiều nghi vấn nhưng trước thái độ không cứng rắn cũng khó mà từ chối của người cảnh sát, cô chỉ có thể gật đầu.
“Hai vị cảnh sát, tôi là…”
“Cô bé nhà họ Yến, để họ đi đi.”
Yến Thất vừa mới lên tiếng, ông cụ Lục đã ngăn không cho cô đi theo.
Hai vị cảnh sát một trái một phải đứng cạnh Nghiên Ca, cô bất đắc dĩ quay lại nhìn Yến Thất: “Chị không sao, em ở nhà đợi chị đi.”
Yến Thất nhíu mày, sắc mặt rất khó coi.
Sau khi xe cảnh sát đi rồi, Yến Thất nhìn Lục Văn Đức: “Lão Thủ trưởng, lúc nãy cảnh sát nói gì vậy ạ?” Vốn xuất thân trong quân đội, nên Yến Thất cũng không còn lạ lẫm gì với chuyện này.
Nhưng điều khiến cô kinh ngạc chính là phản ứng của Lục Văn Đức,
“Họ nói Nghiên Ca bị tình nghi liên quan đến một vụ án mạng, yêu cầu con bé về Cục Cảnh sát để phối hợp điều tra. Họ đến được hơn một tiếng rồi, nhưng không cho người nhà lên thông báo, chỉ ngồi đó đợi hai cháu đi xuống.”
Sắc mặt Lục Văn Đức u ám khó coi. Ông cụ là lão Thủ trưởng lại bị người ở Cục Cảnh sát đối xử như vậy, đương nhiên rất khó chấp nhận.
Yến Thất cụp mắt, đôi mắt thoáng lóe lên tia sáng: “Cháu đi liên lạc một chút. Cháu có bạn làm ở đồn Tân Cảng.”
“Ừ.” Từ đầu đến cuối sắc mặt âm u của Lục Văn Đức vẫn không hề tốt hơn, nghe Yến Thất nói vậy, ông thở dài một tiếng: “Dạo gần đây đúng là thời buổi rối ren.”
“Lão Thủ trưởng yên tâm, cháu nhất định sẽ đưa Nghiên Ca trở về an toàn.”
Lục Văn Đức day day mi tâm, xua tay với Yến Thất.
Nghe được tiếng bước chân rời đi của cô ấy, lúc này Lục Văn Đức mới ngước mắt lên, đáy mắt chứa đầy sự mệt mỏi.
Trong phòng bếp, Lê Uyển vẫn luôn sợ hãi hoảng loạn lặng lẽ đi tới, thấy trong phòng khách không còn bóng dáng cảnh sát nữa thì vội vàng đi đến bên cạnh Lục Văn Đức: “Bố, Nghiên Ca này nhất định cầm tinh sao chổi! Bây giờ lại còn liên quan đến cả án mạng nữa, bố vẫn muốn bảo vệ cô ta sao?”
“Cô câm miệng.” Lục Văn Đức quát lớn: “Tử Vinh, anh thu xếp đi. Tôi muốn gặp Cục trưởng của Cục Cảnh sát Tân Cảng.” Lục Tử Vinh từ phía sau Lệ Uyển đi tới, cho bà ta một ánh mắt sắc lạnh, nói: “Vâng thưa bố, để con đi thu xếp.”
“Lê Uyển, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô. Ở nhà, đóng cửa rồi cô muốn khó chịu với Nghiên Ca thế nào thì tùy cô. Nhưng nếu sau này cô còn dám bêu xấu Nghiên Ca trước mặt người ngoài thì nhà họ Lục
tuyệt đối không chứa nổi cô nữa.” Ông cụ Lục nổi cơn thịnh nộ, tay nắm chặt cây gậy đến nổi gân xanh, tức giận không nói lên lời. Lê Uyển rụt cổ lại, khuôn mặt bỗng trở nên trắng bệch. Bà nhìn ông cụ Lục nổi giận đùng đùng, ngập ngừng nói: “Bố, là cô ta gây ra án mạng cơ mà, bố nói con làm gì?”
“Lê Uyển, cô…”
Lục Tử Vinh còn chưa rời đi, thấy vậy lập tức tiến lên siết chặt cổ tay bà: “Bà câm miệng cho tôi, cút về phòng đi.”
Lục Tử Vinh quát lớn, thậm chí ông ta đã có ý định bỏ bà ta rồi.
Hiển nhiên, hai người đều bị người đàn bà này chọc cho tức chết rồi. Lê Uyển cực kỳ hoảng sợ trong lòng nhưng vẫn ngẩng đầu, cổ ra vẻ bình tĩnh đi lên phòng. Ông cụ Lục ngồi trên ghế sofa, thở gấp nặng nề: “Gia môn bất hạnh, đúng là gia môn bất hạnh mà.” “Bố, bố đừng nói vậy. Cảnh sát chỉ đưa Nghiên Ca về hỗ trợ điều tra thôi, chắc không có chuyện gì xảy ra đâu.” “Hi vọng là vậy.” Ông cụ Lục trầm giọng nói, chớp mắt tựa như đã già đi mười tuổi.
Lục Tử Vinh an ủi ông cụ Lục vài câu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi cửa lớn thì tiếng chuông điện thoại đã reo lên, ông ta lập tức mở ra xem: “A lô, chú Ba.”
“Cảnh sát vừa đưa con bé đi rồi.”
“Cứ thế đi, vậy được, để anh nói với bố một tiếng. Nếu bên chú có tiến triển gì thì nhớ bảo cho anh biết đấy.”
Cúp điện thoại, ông cụ Lục đang đứng dậy đi lên lầu lại nghi hoặc nhìn ông ta. Lục Tử Vinh quay lại: “Bố, chú Ba gọi tới nói chú ấy đang trên đường đến Tân Cảng rồi, bảo chúng ta không cần phải lo lắng nữa.”
“Nó ư?”
“Dạ, chủ Ba nói chủ ấy sẽ xử lý, nói sẽ báo tin cho chúng ta sau ạ.”
Cặp lông mày đen rậm của ông cụ Lục nhíu lại, lát sau mới thở dài: “Vậy nghe theo nó đi. Con cũng đừng nhúng tay vào nữa, ở nhà đợi đi.”
“Vâng thưa bố!”