*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Khi Nghiên Ca vừa xuất hiện, một người đàn ông có thân hình xuất chúng, gương mặt anh tuấn bước xuống từ chiếc xe Maybach thứ ba.
Nghiên Ca nhíu mày nhìn anh ta, hình như đã gặp ở đâu đó rồi, nhìn rất quen mắt.
Cục trưởng Cục Cảnh sát Tân Cảng vừa thấy anh thì mặt cười đến ngoác tận mang tai: “Thị trưởng Lãnh, tôi đã đưa cô Cổ ra ngoài rồi. Đây hoàn toàn là hiểu lầm thôi ạ.”
Nghiên Ca thần kinh hãi, đặc biệt là khi biết được thân phận của anh ta.
Thị trưởng trẻ tuổi nhất của thành phố G, Lãnh Mục Dương.
“Cục trưởng Giả vất vả rồi.” Đôi chân dài của Lãnh Mục Dương hơi cong lại dựa vào bên cửa xe, bộ vest màu xám tro càng khiến anh ta ưu tú anh tuấn. Lúc này, chú Út và Tư Duệ cùng xuống xe, Cục trưởng Cục Cảnh sát Tân Cảng vội vã nở nụ cười nịnh nọt: “Thị trưởng quá lời rồi. Nếu mọi người đang bận thì tôi không quấy rầy nữa.” “Cảm ơn.”
Lãnh Mục Dương gật đầu ra hiệu, Cục trưởng Giả vội vàng chạy về phòng làm việc.
Đáng sợ quá!
Người phụ nữ này có lại lịch thế nào mà có thể khiến Thị trưởng đích thân ra mặt vậy? Ông ta còn có thể ngồi vững cái ghế Cục trưởng Cục Cảnh sát này được nữa không đây?!
Nghiên Ca đứng ở cửa Cục Cảnh sát, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lãnh Mục Dương.
Dù sao đây là lần đầu tiên có được nhìn thấy nhân vật có máu mặt ở thành phố G, nên cô cũng rất tò mò.
Chú Út Lục Lăng Nghiệp bình tĩnh đi tới, vẻ ngoài điển trai ngang tàng không chút khuyết điểm chắn trước mặt Nghiên Ca.
Anh liếc Lãnh Mục Dương, mày kiếm hơi nhíu lại: “Nợ cậu một ân tình.”
Lãnh Mục Dương dựa vào thân xe, đưa cho anh một điếu thuốc: “Lần trước cho tôi leo cây, bao giờ cậu định trả?”
“Tùy cậu.”
“Anh trai Lãnh Tử, lần này cảm ơn anh.”
Đôi môi mỏng của Lãnh Mục Dương hơi nhếch lên: “Muốn cảm ơn thì cảm ơn Lãnh Tử ấy.”
Nói rồi anh mở cửa xe, nghiêng người ngồi vào xe, nháy mắt đã lái xe rời đi.
Nghiên Ca ló đầu ra nhìn từ sau lưng Lục Lăng Nghiệp, tặc lưỡi: “Thị trưởng thật uy phong!” Lục Lăng Nghiệp: “…”
Tư Duệ cười không nói, thấy Lục Lăng Nghiệp mặt đen như than thì dặn dò Nghiên Ca: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cũng đi đây. Nghiên Ca, tự cầu phúc cho mình đi nhé.”
на?
Có ý gì vậy?
Sau khi Tư Duệ cũng đi rồi, Lục Lăng Nghiệp liếc nhìn Nghiên Ca đang mang vẻ mặt hoang mang vô tội, thở dài: “Lên xe đi.”
Thấy chiếc xe cuối cùng đỗ trước cửa Cục Cảnh sát Tân Cảng đã rời đi, Cục trưởng Giả đứng cạnh cửa sổ trong phòng làm việc khẽ lau mồ hôi.
Hôm nay có lẽ là khoảnh khác bị động nhất từ khi ông ta bắt đầu làm Cục trưởng.
Trên xe, Yến Thất ngồi ở ghế phụ lái quay đầu lại: “Nghiên Ca bé bỏng à, chị không sao chứ?”
Nghiên Ca sửng sốt nhìn cô ấy và Giản Nghiêm cùng mang khuôn mặt lo lắng, lắc đầu cười: “Không sao.” Yến Thất vỗ ngực: “Vậy thì tốt rồi. Em còn lo bọn họ ép cung vu oan cho chị nữa. Nếu bọn họ thực sự dám ra tay với chị thì em chắc chắn sẽ phá nát Cục Cảnh sát ấy.” “Ha ha, Tiểu Thất, đâu có nghiêm trọng như vậy, chỉ là lấy lời khai lập biên bản tường trình bình thường mà thôi.”
Yến Thất bĩu môi phản đối: “Do chị may mắn thôi.”
Nghiên Ca đang muốn hỏi tiếp thì đột nhiên tẩm ngăn cách âm từ từ kéo lên, rèm cửa cũng được buông xuống.
Cô bất đắc dĩ nhìn anh, thấy Lục Lăng Nghiệp thu lại ngón tay trên nút bấm, vẻ mặt như cười như không.
“Có sợ không?”
Lục Lăng Nghiệp không để ý đến vẻ mặt của Nghiên Ca, kéo cô vào lòng mới cảm thấy yên tâm hơn một chút. “Không sợ. Tôi biết Yến Thất nhất định sẽ nói với chú, chỉ là không ngờ chú lại gọi cả Thị trưởng đến thôi.”
Nghe Nghiên Ca nhắc đến Lãnh Mục Dương, Lục Lăng Nghiệp hơi nhướng mày: “Thị trưởng cũng là người, cũng phải quan hệ xã giao.”
“Phụt…” Hiểm khi nghe được lời giải thích của anh, đôi mắt trong veo của Nghiên Can thoáng hiện lên ý trêu đùa: “Chú Út, chú đang nói đùa nhạt nhẽo gì vậy?”
Nhạt nhẽo?
Lại là từ nhạt nhẽo này!
Lúc này, anh đột nhiên cảm thấy hơi hối hận khi tìm Lãnh Mục Dương.
Chỉ là Thị trường còn con mà thôi. Nếu anh muốn, cho dù là Lãnh Mục Dương cũng phải gọi anh một tiếng Thủ trưởng đấy.
Trong lòng Lục Lăng Nghiệp nồng nặc vị chua, càng tiếp xúc nhiều với Nghiên Ca, anh lại càng phát hiện ra anh vốn tính cách lạnh lẽo lại luôn chỉ vì những câu nói bông đùa của Nghiên Ca mà kích động không
thôi.
Là may mắn hay bất hạnh đây?
Trên đường trở về, Yến Thất ngồi ở ghế phụ, tâm trạng hình như hơi không vui.
Cô im lặng không nói gì, ngồi đó không ngừng lướt điện thoại. Giản Nghiệm lái xe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô. Một lúc sau, anh ta không nhịn được nói: “Yến Tử, cô vẫn chưa buông bỏ được à?”
Yến Thất giật mình, thu lại biểu cảm quá lộ liễu của mình, liếc xéo Giản Nghiêm: “Anh lái xe không ngậm miệng lại được à?”
“Này, tôi dùng tay lái xe, không dùng miệng.” Giản Nghiêm nở nụ cười chế giễu, đột nhiên thở dài: “Vừa rồi cô cố ý không xuống xe là muốn trốn Lãnh Mục Dương đúng không?” Yến Thất im lặng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Dù cô không xuống xe nhưng đã sớm nhìn thấy tất cả qua cửa sổ.
Anh vẫn ưu tú và anh tuấn như vậy. Chỉ là sau khi Lãnh Tử xảy ra chuyện, họ đã không thể trở lại như trước được nữa rồi.