Ngày hôm sau, trong lúc mơ màng buồn ngủ, Cổ Nghiên Ca loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện của Lâm
Tiểu Vũ.
Cô 3trở mình, mở mắt ra thì chỉ mơ hồ thấy nét cứng đờ trên khuôn mặt nhỏ của cô ấy.
“Việc của tôi không cần anh lo.” 1
Cô ấy hạ giọng, dường như hơi căm phẫn.
Không biết đối phương đã nói gì, chỉ nghe thấy Lâm Tiểu Vũ quát và9o điện thoại: “Họ Cố kia, anh nghĩ anh là gì
hả? Bớt lo chuyện của tôi đi.”
“Bốp!”
Lâm Tiểu Vũ quăng điện 3thoại lên bàn, thở dài thườn thượt, ngồi phịch xuống sô pha.
Nghiên Ca dụi mắt, một tay chống đầu, nheo mắt nhìn L8âm Tiểu Vũ: “Cô gì ơi, tên hộ Cổ là ai vậy?”
“Khụ, khụ, khụ..” Lâm Tiểu Vũ chưa kịp nuốt trôi cục tức này nên bị sặc nước miếng khiến khuôn mặt đỏ bừng.
Hơi thở bình thường trở lại, cô ấy trợn mắt nhìn Nghiên Ca đang nằm nghiêng trên giường: “ Này, sao cậu lại nghe
trộm người ta nói chuyện điện thoại vậy.”
“Chậc, chậc, chậc… cô gái à, giọng của cậu oang oang như thể mà còn nói mình nghe trộm à?” Lâm Tiểu Vũ bất đắc
dĩ đỡ trán: “Dậy đi, chúng mình đi ăn sáng. Sau đó cậu đi làm, còn mình đi tìm luật sư.”
Nghe vậy, Nghiên Ca ngồi dậy: “Cậu đã tìm luật sư rồi à? Đã liên hệ được chưa?” Lâm Tiểu Vũ suy nghĩ một lát:
“Ừm. Có người bạn giới thiệu cho mình một luật sư có tiếng trong giới, cho nên mình muốn đi gặp mặt một chút.”
đồ, vậy mình đi cùng cậu nhé.” “Không không không?” Lâm Tiểu Vũ vội vàng từ chối: “Cậu cứ yên tâm làm việc.
Chuyện nhỏ này tớ có thể giải quyết được.”
***
Nghiên Ca tạm biệt Lâm Tiểu Vũ, trong lòng cô đơn đi đến công ty.
Một ngày trôi qua rất nhanh, sống yên biển lặng, thậm chí ngay cả Lục Lăng Nghiệp cũng không thấy đâu.
Hai ngày hôm nay dường như anh rất bận.
Nghiên Ca ngồi trong phòng làm việc, trong lòng không khỏi suy đoán, chẳng lẽ bọn họ đang bận chọn áo cưới.
Cũng có thể đang cùng bố mẹ hai bên bàn bạc chi tiết về hôn lễ.
Trong đầu Nghiên Ca hiện lên đủ mọi suy đoán, trong lòng vô cùng trống rỗng, cô tự lừa mình dối người rồi lại tự
tra tấn bản thân.
Tới gần giờ tan làm, Nghiên Ca gọi điện cho Lâm Tiểu Vũ.
“Tiểu Vũ, bây giờ cậu đang ở đâu? Mình tới đón cậu về nhà.”
“À, không cần đầu Nghiên Ca. Mình trở về thành phố B rồi.”
Nghiên Ca ngạc nhiên: “Cái gì? Sao lại gấp như vậy?” Lâm Tiểu Vũ cười xấu hổ: “Đúng vậy, ở bên này có chút việc
đột xuất.” “Vậy… lúc nào cậu về? Đã gặp luật sư chưa?” “Gặp rồi. Lần sau về mình kể cho cậu nghe nhé! Nghiên
Ca, cậu đừng lo lắng, luật sư nói sẽ xử lý chuyên căn nhà giúp mình. Đợi mình quay về sẽ đền đáp xứng đáng cho
cậu! Ha ha ha!” Nghiên Ca nghe giọng điệu của Lâm Tiểu Vũ không còn u buồn như tối hôm qua nữa thì trong
lòng cũng yên tâm hơn.
Cúp điện thoại, cô nhìn thời gian, không nghĩ nhiều liền tắt máy tính, cầm lấy túi xách rời khỏi công ty.
Nghiên Ca lái xe về nhà với tâm trạng chán nản.
Trên đường về, lúc đợi đèn đỏ gần nhà hàng Thương Hạ ở trung tâm thành phố, trên màn hình LED lớn trước cửa,
dòng tiêu đề tin tức siêu lớn ở giữa hình ảnh trái tim màu đỏ nhấp nháy như giáng cho cô một đòn.
[Nhà hàng lộ thiên trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại Thế Hoa dừng phục vụ cả ngày thứ bảy. Chúc ông
trùm giới bất động sản anh Lục Lăng Nghiệp và cô Hoàng An Kỳ một lễ đính hôn vui vẻ.]
Thứ bảy… còn hai ngày nữa.
Trái tim Nghiên Ca đột nhiên thắt lại, từng cơn đau đớn lan ra toàn thân.
“Bip… bip…”
Đèn xanh đã sáng từ lâu, nhưng Nghiên Ca vẫn ngẩn người ở đó.
Xe phía sau bấm còi thúc giục cô mới hoàn hồn, hoảng hốt đạp chân ga rời đi.
Còn hai ngày nữa…
Cô không biết mình quay về nhà họ Lục như thế nào, vẻ mặt hoảng hốt ngay cả trong phòng khách có bao nhiêu người cũng không để ý.