Đoàn người đi vào phòng tiệc có tên là Hòa Mi. Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên vừa đi vào phòng đã thấy Lục Lăng
Nghiệp ngồi vững như nú3i Thái Sơn, bên cạnh là một đôi vợ chồng trung niên.
Nghiên Ca quan sát họ, mơ hồ đã đoán được thân phận của họ.
“Bố1 mẹ, ông nội tới rồi!”
Hoàng An Kỳ nhiệt tình tiếp đón giống như nữ chủ nhân chu đáo. Mọi người ngồi vây quanh chiếc bàn tiệ9c tròn.
Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên ngồi bên cạnh Diệp Ngọc Linh, dựa theo vai vế thì họ nhỏ nhất trong nhà. “Lão Lục
à, ôn3g xem nhiều năm như vậy, tâm nguyện của hai chúng ta cuối cùng cũng thành hiện thực rồi.”
Hoàng Vĩnh Bang và Lục Văn Đức ngồ8i ở vị trí trang trọng nhất, vô cùng vui mừng nhìn Lục Lăng Nghiệp và
Hoàng An Kỳ ngồi bên nhau.
Đáy mắt họ tràn đầy ý cười.
Lục Văn Đức cũng gật đầu tiếp lời: “Còn không phải sao. Thằng Ba nhà tôi cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi!
Cưới được người con gái tốt như An Kỳ thì phải hết lòng yêu thương con bé đó.”
“Bố, bố nói gì vậy kìa. Chú Ba từ trước đến giờ luôn chững chạc, vừa nhìn đã biết là một người đàn ông tốt, biết yêu
thương vợ.” Lê Uyển lên tiếng phụ họa, bố mẹ Hoàng An Kỳ ngồi bên cạnh cũng gật đầu cười: “Đúng vậy. An Kỳ
nhà chúng tôi có thể gả cho Tiểu Nghiệp cũng là may mắn của con bé.”
Không khí vui vẻ hòa thuận, thực sự xứng với cái tên, phòng tiệc Hòa Mi.
Nghiên Ca giống như người ngoài, ngồi đối diện Lục Lăng Nghiệp, nhìn sắc mặt lạnh lùng không đổi của anh,
trong lòng đau đớn tới mức không thở được.
Trong bữa tiệc, Lục Thiếu Nhiên không ngừng gắp thức ăn vào bát Nghiên Ca, chỉ ước không thể khiến cô ăn thành
con heo luôn.
Mà Hoàng An Kỳ thi thoảng cũng gắp thức ăn cho Lục Lăng Nghiệp.
Lúc này hai cặp đôi hình thành một cảnh tượng vô cùng kỳ dị.
Nét mặt Lục Văn Đức đầy vui mừng, cực kì hài lòng nhìn Hoàng An Kỳ chủ động chăm sóc Lục Lăng Nghiệp.
Lại nhìn sang Lục Thiếu Nhiên đang không ngừng xun xoe với Nghiên Ca, tạo nên sự đối lập vô cùng rõ ràng.
Đương nhiên, ông cụ Lục thấy cảnh tượng như vậy, tâm trạng càng thêm khoan khoái: “Nhóc thổi, cuối cùng cháu
cũng biết thương vợ rồi!”
Nghiên Ca đang ăn đồ ăn đột nhiên như bị nghẹn ở cổ.
Mà Lục Thiếu Nhiên lại cười hì hì: “Ông nội, ông nói gì vậy. Cháu không thương vợ thì thương ai. Hơn nữa trước
kia cháu còn phải tốn rất nhiều công sức mới theo đuổi được cô ấy đó. Cô ấy là cục cưng của cháu. Đâu giống như
chú Út, Thím Út liên tục gắp đồ ăn cho chú ấy mà chú ấy còn không thèm để ý kìa.”
Lục Thiếu Nhiên không nhịn được dời hỏa lực bắn về phía Lục Lăng Nghiệp!
Anh ấy cũng không hiểu chú Út đang nghĩ gì.
Sao người phụ nữ tên Hoàng An Kỳ kia có thể so sánh với Nghiên Ca. Bây giờ lại còn ngồi đó mặt lạnh như tiên
giống như Thái Thượng Hoàng vậy.
Trong lòng Lục Thiếu Nhiên không khỏi nổi lên ý nghĩ xấu xa.
Đã không thích Hoàng An Kỳ thì thôi đi, vậy thì cô ta làm chủ ghê tởm chết thì thôi.
Lục Thiếu Nhiên vô cùng hăng hái, một lòng đứng về phía Nghiên Ca!
Lúc này anh ấy nào biết, sau này chủ Út bụng dạ đen tối kia sẽ vì chuyện này mà không ít lần đào hố chơi anh ấy.
Nghe Lục Thiếu Nhiên nói vậy, không hiểu sao Nghiên Ca lại thấy hơi buồn cười.
Bởi vì lời nói của anh đầy ý giễu cợt, nhưng lại khiến người khác không thể trách cứ được.
Đôi mắt Nghiên Ca ngâm cười liếc nhìn Lục Thiếu Nhiên. Thấy ánh mắt của Nghiên Ca, Lục Thiếu Nhiên lập tức
nháy mắt với cô. Cánh hai vợ chồng nháy mắt với nhau rất đáng yêu, trông giống như đang liếc mắt đưa tình vậy.
Lục Lăng Nghiệp nâng ly rượu trắng, ngửa đầu uống cạn, đôi môi mỏng dính vài giọt rượu, đôi mắt sâu thẳm:
“Không phải khoe tình tứ trước mặt người khác.” Lời này, một câu mà hai ý nghĩa. Rõ ràng đang nói Lục Thiếu
Nhiên có ý tỏ ra tình tứ.
Nghiên Ca cầm khăn lau miệng: “Chú Út, chứ không thể nói như vậy được. Yêu thương thì cần phải chia sẻ với mọi
người, đúng không chồng yêu?” Cô nhẹ giọng mềm mại, dịu dàng gọi Lục Thiếu Nhiên là “chồng”, âm cuối còn
uyển chuyển, du dương rất êm tai. Lục Thiếu Nhiên thoáng giật mình, tê dại rụt cổ lại. Vì không muốn để người
khác không nhìn thấy vẻ mặt khó xử của mình, Lục Thiếu Nhiên nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Sau khi có men rượu tiếp thêm can đảm, anh cầm lấy tay của Nghiên Ca: “mua” một cái hôn lên mu bàn tay cô.
Tất cả động tác giống như nước chảy mây trôi, vô cùng tự nhiên.
Mà lúc này khuôn mặt nghiêm nghị, đường nét góc cạnh rõ ràng của Lục Lăng Nghiệp lại như phủ lên một tầng
sương lạnh. Anh mắt híp lại, dùng ánh mắt nguy hiểm liếc nhìn bàn tay kia của Nghiên Ca…
Hoàng An Kỳ ngồi bên cạnh anh, cảm nhận rất rõ ràng hơi thở của anh thay đổi.
Cô ta ngửa đầu nhìn người đàn ông anh tuấn xuất sắc bên cạnh, ánh mắt đong đầy sự yêu thích và mến mộ.
Nghĩ một lát, cô ta không nhịn được đặt tay của mình lên mu bàn tay Lục Lăng Nghiệp. Cô ta khẽ cười, nói: “Anh Nghiệp, anh xem Nghiên Ca và Thiếu Nhiên yêu thương nhau chưa kìa. Em thấy cô ấy nói không sai, nếu đã yêu thương nhau thì phải chia sẻ với người khác.”
Hoàng An Kỳ còn chưa nói xong, bàn tay đang đặt trên mu bàn tay Lục Lăng Nghiệp của cô ta đã bị động tác nâng ly rượu của anh gạt ra. Khuôn mặt tươi cười của cô ta trở nên cứng đờ. Để giấu đi sự xấu hổ, cô ta cúi đầu uống một ngụm nước ép trái cây. “Ha ha ha, mấy đứa này đúng là vô cùng đáng yêu! Ông Hoàng à, chúng ta già rồi, không theo kịp suy nghĩ của bọn trẻ nữa rồi.”
Ông cụ Lục vô cùng phấn khởi nhìn họ. Bởi vì đã uống khá nhiều rượu nên hai gương mặt cũng hồng hào hơn.