Nghiên Ca cùng chú Út rời khỏi Cẩm Lý. Bảy rưỡi sáng, ánh mặt trời ấm áp xua đi sương mù, không khí trong lành
vô cùng thoải mái. 3
“Chú Út, rốt cuộc là đi đâu vậy?” Ngồi trong chiếc SUV chạy băng băng trên đường, Nghiên Ca vẫn không khỏi tò
mò.
Lục Lăng Nghiệp tập trung lái xe, nghe cô hỏi thì môi mỏng mím lại: “Chẳng mấy chốc em sẽ biết thôi.”
Anh càng tỏ ra thầ9n bí, Nghiên Ca lại càng không thể kìm được sự tò mò trong lòng.
Cô ngồi ghế lái phụ, nghiêng người nhìn Lục Lăng Nghiệp “Là việc tốt hay việc xấu vậy?”
Sau đó mặc kệ Nghiên Ca hỏi như thế nào Lục Lăng Nghiệp cũng mím môi không nói. Anh dườn8g như đã hạ
quyết tâm không nói, nhưng lòng Nghiên Ca lại không ngừng nghĩ ngợi miên man, vẫn liên miệng hỏi thăm.
Hai mươi phút sau, cô hỏi tới nỗi miệng bằng lưỡi khô, dứt khoát nhắm mắt lại hờn dỗi.
Xe bất ngờ dừng lại, cô vô thức mở mắt ra nhìn quanh bốn phía, ngạc nhiên: “Đây… Tổng Cục?”
Nghiên Ca nhìn Tổng Cục Cảnh sát thành phố G đầy khí phách trước mắt, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
Cô thu lại ánh mắt, nhìn về phía Lục Lăng Nghiệp, nhớ lại câu nói “Xem kịch” của anh, Nghiên Ca không khỏi nghĩ
đến điều gì đó.
“Chú Út, có phải là An Kỳ hay không…”
Cuối cùng Lục Lăng Nghiệp cũng nhỏ giọng đáp một tiếng.
Anh nhìn cánh cổng Tổng Cục không chớp mắt, chưa đầy hai phút, điện thoại anh vang lên, mày kiểm nhíu lại, hất
cằm về phía Tổng Cục.
Nghiên Ca nhìn theo, đúng lúc nhìn thấy ba chiếc xe dừng lại ngoài cổng Tổng Cục, rất nhiều người vội vã xuống
xe. Cô nhìn thoáng qua mới giật mình nhận ra là người nhà của Hoàng An Kỳ, ngay cả Hoàng Vĩnh Bang cũng ở
đó.
Cô quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lục Lăng Nghiệp: “Chú Út, đây là xem kịch’ mà chú nói ư.”
Từ lúc đến cổng Tổng Cục, dường như chú Út nói rất ít.
Trong không gian rộng rãi của chiếc SUV cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của anh.
Nghiên Ca cụp mắt xuống, khẽ cười: “Có gì đáng xem đầu cơ chứ.”
“Cô ta hại em. Đáng bị như vậy!”
Nghiên Ca không hiểu những lời này nhưng ánh mắt vẫn nhìn động tĩnh bên ngoài. Cô lại chậm rãi hạ cửa xe
xuống, bất ngờ thấy được dáng vẻ thảm hại của Hoàng An Kỳ được người đỡ ra từ trong Tổng Cục.
Nghiên Ca kinh ngạc đến há hốc miệng.
Mới có một đêm, sao Hoàng An Kỳ có thể gầy đi nhiều như vậy?
Cô ta vẫn mặc chiếc váy dài xinh đẹp lộng lẫy ngày hôm qua, nhưng mà bây giờ hốc mắt lại sâu hoắm, mái tóc sau
lưng rối bù xù, bước thấp bước cao đi ra ngoài, mặc dù đã được nữ cảnh sát đỡ nhưng mỗi bước đi vẫn rất khó
khăn.
cảnh sát ra. Bà Hoàng ôm lấy cô ta không ngừng khóc lóc. Gương mặt Hoàng Vĩnh Bang tràn ngập phẫn nộ.
Hoàng Nguyệt Tuân đứng bên cạnh, lông mày hai bố con họ Hoàng cũng nhíu chặt, nhìn tình cảnh trước mắt mà
đau lòng. Đôi mắt Nghiên Ca sáng lấp lánh, cô kéo cửa xe lên, nhìn về phía Lục Lăng Nghiệp: “Chú Út, cô ta vô tội
được thả ra?”
“Ù”
Lại là tiếng trả lời trầm thấp, Nghiên Ca thở dài: “Chú Út, thực ra anh đã sớm biết cô ta không giết người đúng
không?”
“Có biết cũng vô dụng. Quan trọng là cảnh sát biết.”
Lục Lăng Nghiệp nói xong thì khởi động xe, ánh mắt hiện ra sự tàn khốc.
Với thủ đoạn trước đây của anh, sự trừng phạt này không đáng nhắc đến.
Nhưng Hoàng An Kỳ ngàn vạn lần không nên có ý nghĩ hãm hại Nghiên Ca.
Đương nhiên anh biết, sự việc ở Hải Thiên Nhất Hào cũng không phải một mình Hoàng An Kỳ làm ra.
Chỉ có điều, anh sẽ từ từ ra tay, nếu cho đối thủ một đòn trị mạng thì quá dễ dàng cho bọn chúng rồi.
Phải từ từ tra tấn, như vậy mới thú vị!