Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, lúc hoàn hồn lại, xe đã bắt đầu tiến vào biệt thự nhà họ Lục.
Nghiên Ca lo lắng không 3yên nhìn anh, ở trong xe không muốn xuống.
“Chú Út, hay là anh trốn đi đi, ít nhất cũng đợi ông nội nguôi giận rồi hẵng1 trở về.”
Không thể không thừa nhận, Nghiên Ca rất lo lắng cho anh.
Với tính tình của ông nội, sao có thể không9 trách mắng anh được.
“Sợ gì chứ? Xuống xe đi!”. Lục Lăng Nghiệp đứng cạnh xe, giọng nói trầm thấp không cho phép từ ch3ối.
Mặt Nghiên Ca nhăn như mướp đắng, làm thế nào cũng cười không nổi, mi tâm nhíu lại, chậm rì rì xuống xe, đứng
cạnh 8xe lưỡng lự không muốn đi.
“Cứ vào nhà trước đã, có việc gì thì trở về nói sau!”
Nghiên Ca ngước mắt nhìn anh, đi một bước quay đầu ba lần, đi từng bước chậm rì rì.
“Tam gia, cậu trở về rồi à.”
Đúng lúc thím Trương ra ngoài vứt rác, nhìn thấy người ở trong xe đi lại gần, vừa nhìn đã vui vẻ kêu lên.
Nghiên Ca vội vàng nẻ mình ở phía sau đuôi xe để thím Trương không nhìn thấy cô và Lục Lăng Nghiệp đi cùng
nhau.
“Vâng!”
Lục Lăng Nghiệp lên tiếng trả lời, nhìn dáng vẻ trốn trốn trốn tránh tranh của Nghiên Ca thì lắc đầu thở dài.
Anh dẫn đầu đi vào nhà. Thím Trường cũng vội vàng vứt rác rồi đi theo. Lúc này, Nghiên Ca mới chậm rì rì đi ra,
đứng cạnh xe ngẩn người.
Trong phòng khách, Lục Lăng Nghiệp mặc bộ quần áo ngày thường đơn giản, thoải mái, đi thẳng một mạch vào
trong.
Lục Tử Vinh đang ngồi trên sofa đọc báo, vừa nhìn thấy anh thì lập tức quan tâm hỏi han: “Chú Ba, sao bây giờ mới
về? Chủ có biết hôm qua bố đã tìm chủ cả đêm không?”
“Em biết! Bố đang ở phòng sách à?”
Lục lăng Nghiệp ngắt lời Lục Tử Vinh, thấy ông ta gật đầu thì đi thẳng lên tầng hai. Lục Tử Vinh buông tờ báo
xuống, thất thần nhìn về phía tầng hai.
Lần này, sợ rằng chủ Ba gay go rồi!
Hôm qua, sau khi về nhà, họ đã liên hệ với người quen để tìm hiểu rõ chuyện của Hoàng An Kỳ, nhưng cuối cùng
lại giống như đá chìm đáy biển, không có kết quả. Lăn lộn trên quan trường nhiều năm mặc dù, ông cụ Lục đã
ngoài bảy mươi nhưng kinh nghiệm vẫn rất phong phú, chỉ trong mấy tiếng đồng hồ đã nhận thấy ra rất nhiều
điểm trùng hợp.
Bởi vì trùng hợp cho nên mới thấy kỳ lạ!
Trong phòng sách trên tầng, ông cụ Lục đeo kính ngồi trước bàn đọc báo.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tiêu đề của toàn bộ tin tức trên báo đều viết: “Hoàng An Kỳ là nghi phạm giết người”
Cửa mở, ông cụ nhướng mày nhìn qua, khuôn mặt lập tức trở nên giận dữ “Thằng ranh con, cuối cùng cũng trở về rồi? Quỳ xuống
cho tôi.” Quả nhiên, ông cụ Lục rất tức giận.
Dứt lời, Lục Lăng Nghiệp không chút biểu cảm đi đến ngồi xuống đối diện ông cụ, bình thản nói: “Bố, đã là thời đại nào rồi mà còn
cổ lỗ sĩ như vậy!”