Thiên Đường Có Em

Chương 191

“Có chuyện gì?” Thái độ và giọng điệu ghét bỏ của Nghiên Ca đã kích thích Mộ Tân Nhu.
Đáy mắt cô ta lóe lên ánh nhìn đ3ố kỵ điên cuồng. Đặc biệt là khi nhìn thấy Nghiên Ca lái chiếc xe BMW, cảm xúc
đố kỵ của cô ta càng trở nên mất kiểm soát.
“Nghiên Ca, tôi đến để nói lời cảm ơn cô.”
Nghiên Ca nhíu mày, đánh giá Mộ Tân Nhu trong chiếc váy bó sát, đi đ9ôi giày cao gót cao lênh khênh. Cô lạnh
lùng cười: “Không cần đâu.”
“Bà cô này đúng là không biết xấu hổ. Cô còn đuổi3 theo chúng tôi đến tận bãi đỗ xe nữa. Làm gì đấy hả, cảm ơn mà thái độ như thế à?”
Mộ Tân Nhu liếc mắt như không thè8m để ý đến Lục Vũ Phỉ. Cô ta tiếp tục đi đến bên cạnh Nghiên Ca, đưa chiếc
túi trong tay cho cô, nói: “Cảm ơn cô vừa rồi đã nhường bộ đồ đó cho tôi. Tôi tặng cái này cho CÔ.”
Nghiên Ca liếc mắt nhìn chiếc túi Mộ Tân Nhu đưa tới. Cô thấp thoáng thấy trong đó có một con búp bê rối gỗ xấu
xí.
Thấy vậy, Nghiên Ca thở dài mất kiên nhẫn nhìn Mộ Tân Nhu. Lục Vũ Phỉ cũng tiện bước đến bên người Nghiên
Ca, cô ấy nhìn chiếc túi, lạnh lùng châm chọc: “Bà cô à, cô đừng có đùa nữa. Cái thứ đồ chơi rách nát này cũng làm
quà tặng người khác được à?”
“Mộ Tân Nhu, cô bớt gây chuyện đi. Có thời gian cô ở nhà mà dưỡng thai cho khỏe.”
Nghiên Ca nhìn Mộ Tân Nhu, nói xong mấy lời đầy ẩn ý, cô mở cửa định bước lên xe mặc kệ sắc mặt đang cực kỳ
khó chịu của cô ta.
Lục Vũ Phỉ cũng đang định vòng qua đầu ô tô để ngồi lên bên ghế lái phụ. Vũ Phỉ kiêu ngạo ngẩng cao đầu đẩy
nhẹ người Mộ Tân Nhu ra, cô ấy mới đi được hai bước, chiếc xe bỗng chấn động, sau đó là một tiếng “bịch” vang
lên.
“Á! Bụng tối… đau quá… á!”
Nghiên Ca vừa mới bước vào trong xe, Mộ Tân Nhu lại ngã lăn ra đất ngay bên ngoài.
Nghiên Ca lo lắng, lại một lần nữa nghiêng người ra khỏi xe. Cô nhìn thấy Mộ Tân Nhu đang ôm bụng, cắn môi
nằm rạp trên đất.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lục Vũ Phỉ sững sờ nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt


Mặc dù vừa rồi cô ấy có đẩy Mộ Tân Nhu ra, nhưng cũng không hề dùng sức, không thể đẩy ngã cô ta như thế
được.
Nghiên Ca do dự chốc lát, sau đó xuống xe đến bên cạnh Mộ Tân Nhu, hỏi: “Cô có ổn không?” “Cố Nghiên Ca, cô
thật độc ác. Cô lại bày trò hãm hại tôi.”
Mộ Tân Nhu mồ hôi đầm đìa, cô ta nghiến răng, biểu cảm vô cùng đau đớn nhìn Nghiên Ca. Nghiên Ca nghiêm
mặt, quát: “Mộ Tân Nhu, cô nói năng cho cẩn thận. Tôi có lý do gì để hãm hại cô?”
“Cô… á! Bụng tôi!” Mộ Tân Nhu đau đớn không nói tiếp được nữa. Nghiên Ca vốn còn tưởng rằng cô ta đang diễn
trò, nhưng khi nhìn thấy vết máu đỏ tươi đang chảy trên đùi cô ta, cô cũng vô cùng hoảng sợ.
Đứa trẻ không có tội tình gì. “Vũ Phỉ, mau gọi cấp cứu đi!”
Nghiên Ca tiến lên phía trước định đỡ Mộ Tân Nhu dậy, nhưng cô ta lại đẩy Nghiên Ca ra, lực phản lại khiến nửa
người cô ta lại ngã vật ra nền bãi giữ xe lạnh lẽo.
“A!”
Mộ Tân Nhu gào thét thảm thiết, vết máu chảy dọc theo đùi ướt đỏ một vùng. Lục Vũ Phỉ cầm điện thoại đứng
ngây ra, ấp úng mãi mới nói được mấy từ “Chị… chị dâu, cấp cứu gọi số nào?” “Có chuyện gì, có chuyện gì thế?
Xảy ra chuyện gì rồi?”
Đúng lúc đó, một người đàn ông từ trong chiếc xe đối diện bước xuống.
Anh ta khoảng tầm ba mươi tuổi, trông cũng vô cùng gấp gáp khi nhìn thấy tình hình nghiêm trọng của Mộ Tân
Nhu.
Người đàn ông đỡ lấy Mộ Tân Nhu, cúi đầu hỏi: “Cô có sao không?” “Xin anh, xin hãy đưa tôi tới bệnh viện. Hai
người họ muốn hãm hại tôi, cầu xin anh.” Lúc này sắc mặt Mộ Tân Nhu đã trắng bệch, hai tay cô ta nắm chặt lấy áo
người đàn ông cầu xin như đang cố bám lấy một ngọn có cứu mạng. Người đàn ông nghe vậy thì liếc nhìn Nghiên
Ca và Lục Vũ Phỉ, nói: “Được, tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Vẻ nhiệt tình quá đáng của người đàn ông trong hoàn cảnh này lại có vẻ rất chân thành.
Anh ta ôm lấy Mộ Tân Nhu chạy về phía xe mình. Sau khi đặt cô ta vào ghế lái phụ, anh ta vội vàng lên xe, đạp
chân ga, chiếc xe lao nhanh về phía trước.
Nghiên Ca và Lục Vũ Phỉ vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn theo chiếc xe khuất khỏi bãi giữ xe. Một lát sau, Nghiên Ca
mới sực tỉnh, gọi Vũ Phỉ: “Vũ Phỉ, lên xe thôi.”
Lục Vũ Phỉ vẫn run rẩy cầm điện thoại, khó khăn lắm mới bước được lên xe. Vừa ngồi vào xe, cô ấy đã òa khóc:
“Chị dâu ơi, không phải em… em không làm hại cô ta.”
Nghiên Ca cầm lấy tay cô ấy, dùng vẻ mặt bình tĩnh an ủi: “Chị biết mà, em đừng lo.” “Chị dâu ơi, chị nói xem con
của cô ta còn giữ được nữa không?”


“Chúng ta đến bệnh viện rồi nói tiếp.” Trên đường đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Vũ Phi vẫn nhăn nhó, giữa chừng bởi vì quá sợ
hãi cho nên cô ấy cầm điện thoại mà không biết gửi tin nhắn cho ai.
Nghiên Ca lái xe mà trong lòng cũng rất bất an.
Nhìn lượng máu vừa rồi của Mộ Tân Nhu, ngay cả cô cũng không dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng, rốt cuộc cô ta ngã kiểu gì vậy?

Bình Luận (0)
Comment