Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Sau khi bước vào thang máy ở tầng trệt, vẻ mặt không vui của Lục Thiếu Nhiên lập tức biến mất, anh quay lại trạng
thái hoạt3 bát nhiều lời như mọi ngày: “Vợ à, hơn nửa năm rồi anh chưa gặp Sơ Bảo, em nói anh nên mua quà gì
cho nó đây?”
Ng1hiên Ca cười lắc đầu: “Anh đã tặng cho nó rất nhiều quà rồi!”
“Vậy không được! Anh còn chưa dặn Sơ Bảo phụng dưỡng9 anh lúc về già đầu! Đi thôi, đi mua vài món đồ chơi
trước! Anh nhớ Sơ Bảo rất hứng thú với các sản phẩm điện tử, lát nữa 3lại mua thêm mấy cái iPad, Macbook mới
cho nó!”
Nghiên Ca thở dài: “Nó chỉ có một mình, anh mua nhiều như vậy nó c8ũng không dùng hết.”
“Không sao, không dùng hết thì cứ để đấy. Dù sao thì nó cũng thích mà!”
Lục Thiếu Nhiên đưa Nghiên Ca đến tầng 7, khu bán đồ chơi cho trẻ em. Hai người đi vào trong cửa hàng của
Disney, anh không thèm xem đã chỉ luôn vào mấy món đồ chơi mới trên tường, rồi nói với nhân viên: “Gói hết mấy
món đồ chơi này lại cho tôi!”
Nghiên Ca: “…”
Cô vội vàng kéo Lục Thiếu Nhiên: “Anh mua nhiều như vậy làm sao mang đi hết, với lại những món đồ chơi này ở
đâu cũng có mà!”
“Khác nhau đó nhé! Em nghĩ xem, đợi đến khi Sơ Bảo nhận được, thằng bé thấy anh không quản ngại xa xôi mang
nhiều đồ chơi tới cho nó như vậy, nó sẽ cảm thấy rất vui. Con nít mà, vui vẻ là được. Vợ à, đừng suy nghĩ nhiều, cứ mua thỏa mái đi, nếu thật sự không mang đi được thì anh sẽ gửi quà bằng đường hàng không sang đó trước thời
hạn luôn!”
Nghiên Ca chỉ đi dạo cùng Lục Thiếu Nhiên trong cửa hàng đồ chơi một lát thôi, mà trên sàn nhà đã có tới bốn túi
đựng đầy đồ chơi.
Xa xa, trong cửa hàng bán mô hình xe ô tô bên cạnh, Yến Thất cầm một cái mô hình che mặt mình rồi lén lút quan
sát Lục Thiếu Nhiên với Nghiên Ca.
Xem ra, gặp bạn là giả, mua đồ chơi mới là thật!
Đồ chơi? Mua cho ai vậy! Yến Thất khẽ đảo đôi mắt to tròn một vòng, rồi nở nụ cười. Xem ra là hiệu suất làm việc
của Lục lão đại chất lượng thật, hai người đã sắp có bé con rồi.
Đến khi có cơ hội, cô ấy nhất định phải chế nhạo anh một phen mới được.
Yến Thắt lén la lén lút cầm mô hình khiến nhân viên tò mò hỏi: “Cô gái, cô muốn mua mô hình này sao? Đây là xe mô hình nguyên bản tỉ lệ 1:18, mỗi một chi tiết đều sử dụng linh kiện của xe hơi nguyên bản.”
Nhân viên cửa hàng xuất hiện, làm gián đoạn quá trình nhìn lên của Yến Thất.
Cô ấy cúi đầu nhìn mô hình trong tay mình, rồi cười cười muốn trả lại cho nhân viên. Phía kệ hàng bên cạnh chỗ cô
ấy, thấp thoáng hai bóng người đi qua.
Yến Thất thoáng liếc sang, tay cô lập tức cứng đờ giữa không trung. “Anh Lãnh, cái này trông cũng không tệ, khá
giống với chiếc xe của anh.” Bên người anh ta là một bóng dáng nhỏ xinh sở hữu chất giọng ngọt ngào, nháy mắt,
Yến Thất quên mất việc mình đang làm, bình tĩnh đứng đợi đối phương trả lời. “Ừ, cũng được! Em thích là được!”
Cô gái che miệng cười: “Anh Lãnh, anh tốt quá. Ôi chao, cái mô hình này có vết xước. Bạn nhân viên ơi, cho tôi hỏi
có còn mô hình tương tự không?” Người nhân viên đứng bên cạnh Yến Thất vội vã đi tới đó, cô ấy xem thử rồi nở
nụ cười khó xử: “Thưa cô, mẫu này còn một cái nữa, cô chờ một chút!” Nhân viên đi một lát rồi quay lại chỗ Yến
Thất, cười nói nhìn cô: “Cô ơi, thật ngại quá, cho tôi hỏi cô có muốn mua mô hình này không?”
Nhân viên cất tiếng hỏi đã thu hút sự chú ý của cô gái bên kia.
Cô gái cất giọng lạnh nhạt đầy tiếc nuối: “Anh Lãnh, làm sao bây giờ? Hình như người khác cũng muốn mua mẫu
này.”
Lãnh Mục Dương có vóc dáng cao ráo mạnh mẽ, khuôn mặt anh tuấn, anh ta nhìn sang từ kệ hàng bên kia, bắt gặp
gương mặt cứng đờ của Yến Thất
Hai người họ mặt đối mặt, trong không gian thoang thoảng mùi thuốc súng!
Yến Thất cắn răng, thấy họ đang bước qua từ bên kia, cô ấy cũng nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp của cô gái kia.
Dáng người nhỏ bé, mái tóc mềm mại lại thêm đôi mắt to tròn trông vừa đáng yêu vừa trong sáng. Dịu dàng nhưnước, lại còn yêu
kiều quyến rũ. Bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy một cô gái nhưr vậy, cũng sẽ muốn ra tay bảo vệ Đầu như cô, lúc nào cũng toát ra
vẻ cứng ngắc, sống lâu ngày trong quân đội khiến tính cách cô trở nên cực kỳ độc lập.
Haizz, chênh lệch quá lớn!
Yến Thất không ngừng tự ti, sau đó lại ngay lập tức tỉnh mộng, cô ấy thôi không nhìn Lãnh Mục Dưrơng nữa, rồi đưa mô hình cho
nhân viên, nói: “Tôi mua, cô viết hóa đơn cho tôi đi.”