Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Nghiên Ca khóc như mưa.
Dáng vẻ giận dữ của Lục Lăng Nghiệp trước mắt làm cô sợ hãi. Cô sợ mất đi nhưng lại không dá3m mở miệng.
Tâm trạng thấp thỏm của Nghiên Ca không chỉ giày vò bản thân mà còn giày vò cả Lục Lăng Nghiệp.
Anh thất vọng cất bước rời đi. Cải xoay người này dường như là muốn đoạn tuyệt quan hệ.
Cô bắt đầu sợ hãi, một dự 9cảm sắp mất đi anh tự nhiên lan tràn từ tận đáy lòng.
Nghiên Ca không dám đánh cược nữa.
Tay cô run rẩy muố3n bắt lấy anh lần nữa, đầu ngón tay run rẩy, máu tươi theo đầu ngón tay chảy xuống. Cô cất
giọng nói yếu ớt tràn đầy uất ức8: “Chú Út… em, nói!”
Nghiên Ca nức nở, nói không thành câu.
Thôi vậy, nói cho chú ấy biết cũng không sao cả.
Không phải chỉ là ghê tởm, là không chịu được thôi mà!
Còn có thể như thế nào nữa đây.
Lục Lăng Nghiệp nhìn dáng vẻ khó lòng mở lời của Nghiên Ca, tất cả căm phẫn và tức giận bỗng rút đi như thủy
triều.
Anh đang làm gì đây… Là không tin tưởng cô? Hay là phẫn nộ vì cô đã giấu giếm? Lục Lăng Nghiệp cụp mắt
xuống, thở dài.
Anh mím môi không nói, khuôn mặt anh tuấn vẫn lộ vẻ tức giận. Anh nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Nghiên Ca,
dịu dàng mở từng đầu ngón tay của cô ra, nhìn miệng vết thương dài đáng sợ trên đó, đáy mắt anh tràn ngập sự
đau lòng.
Lục Lăng Nghiệp muốn nói nhưng đột nhiên cửa lớn bị người đẩy ra từ bên ngoài. Ngay sau đó, Sơ Bảo mũm mĩm
chạy vào: “Mẹ.”
Lục Lăng Nghiệp còn vẫn nắm tay Nghiên Ca không buông, Sơ Bảo đã vui vẻ chạy đến trước mặt. Bé ngước mắt
nhìn về mặt tối tăm của Lục Lăng Nghiệp, lại đảo mắt nhìn Nghiên Ca, thấy trên tay cô có máu, nước mắt lăn dài
trên khuôn mặt, miệng nhỏ lập tức mếu máo: “Mẹ, tại sao ông trở lại đánh mẹ? Ông trẻ?
Nghiên Ca vội vàng lau khô nước mắt trên mặt, rút tay ra khỏi tay Lục Lăng Nghiệp, ngồi xổm xuống giải thích:
“Sơ Bảo, ông… ông trẻ không đánh mẹ, là do mẹ không cẩn thận nên bị thương.”
Sơ Bảo nhìn cô, nửa tin nửa ngờ, cơ thể nhỏ bé lập tức nghiêm sang, nhìn Lục Lăng Nghiệp, hai cánh tay nhỏ bé
dang ra che chở Nghiên Ca ở phía sau, quật cường, nói: “Không cho phép ông trẻ bắt nạt mẹ. Đánh phụ nữ là phạm
pháp đó.”
Cho dù tâm trạng có phẫn nộ tới mức nào, tâm tình tức giận ra sao thì lúc này đối mặt với đôi mắt to tròn đầy hờn
giận của Sơ Bảo, Lục Lăng Nghiệp cũng không thể nói được thành lời.
Cơ thể cao lớn, anh tuấn của anh cúi xuống. Hai người mắt lớn, mắt nhỏ giao nhau trong không trung, ánh mắt sâu
thẳm lạnh lùng giao với ánh mắt quật cường long lanh nước, không hề quan tâm đến những thứ khác.
“Chủ… không đánh cô ấy!”
Cuộc đời Lục Lăng Nghiệp chưa bao giờ có thói quen mở miệng giải thích với người khác.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong veo như nước, giống hệt Nghiên Ca của của Sơ Bảo, anh lại không nhịn được cứng ngắc nói.
Sơ Bảo vẫn không tin nhìn anh, chợt quay lại nhìn Nghiên Ca, thầy cô gật đầu, lúc này mới bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng
nhướng mày: “Thật ạ?”
Lông mày của bé khẽ nhếch lên, khuôn mặt căng thẳng nhìn Lục Lăng Nghiệp. Về mặt hai người giống hệt nhau, ngay cả hành động
vô tình nhướng mày của Lục Lăng Nghiệp cũng gần như giống hệt độ cong giữa hai đầu lông mày của Sơ bảo.