Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Chẳng mấy chốc, tiếng động trong phòng khách đã làm mấy người ở phòng ngủ bên cạnh tỉnh giấc.
Simon còn đang ngái ngủ, mặc nguyên bộ đồ n3gủ đi ra. Anh ấy còn chưa cả nhìn rõ ràng cảnh tượng trước mắt đã
bị hai thành viên tổ đặc công bịt chặt miệng lôi đi. Thấy vậy, Nghiên Ca cũng n1gạc nhiên há hốc miệng, cô nắm lấy
cổ tay Lục Lăng Nghiệp, vội hỏi: “Họ muốn làm gì vậy? Simon, anh ấy…”
Lục Lăng Nghiệp hơi nhíu m9ày, nheo mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của cô, nhàn nhạt nói: “Bí mật!”
Nghiên Ca giật mình: “Anh đừng lừa em. Simon là người Pháp liên quan3 gì tới chuyện bí mật được?”
“Chuyện bí mật quốc gia.”
Câu trả lời của Lục Lăng Nghiệp lập tức khiến Nghiên Ca trợn tròn mắt ch8ẳng biết nói sao. Cô nửa tin nửa ngờ
nhìn theo bóng Simon bị hai thành viên của đội xách ra ngoài, trong lòng vẫn không yên tâm: “Chú Út, anh đừng
làm khó anh ấy, chính em bảo anh ấy giúp em.”
Giọng điệu năn nỉ của Nghiên Ca lại càng khiến cho nét lạnh lùng trong đáy mắt anh càng đậm thêm.
“Chỉ cần anh ta phối hợp sẽ không làm khó gì cả.”
“Thật sao? Vậy em muốn nói chuyện với anh ấy.” Lục Lăng Nghiệp nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bướng bỉnh
của cô nhưng không trả lời.
Nghiên Ca gấp gáp, vội hỏi: “Nếu không anh để em nói chuyện với anh ấy đi, em sẽ…”
“Em sẽ thế nào?”
Ánh mắt của Lục Lăng Nghiệp lạnh lùng sắc bén, rất đẹp nhưng cũng rất nguy hiểm.
Đồng tử trong mắt Nghiên Ca co lại, cô như khẩn cầu nói: “Chú Út, cho em dặn dò anh ấy một câu đi mà. Dù sao
thì anh ấy cũng đã giúp đỡ mẹ con em nhiều như thế…”
Từ trước đến nay, Lục Lăng Nghiệp vẫn không thể từ chối được giọng điệu nũng nịu dịu dàng của cô, anh mỉm
nhẹ đôi môi mỏng, ánh mắt thoáng lóe lên tia sáng, chẳng để ý tới tiếng cửa phòng ngủ bên cạnh
vừa mở ra đã nắm tay cô bước ra khỏi phòng khách,
Ngoài cửa, Simon vẫn còn đang cố vùng vẫy, nhưng có cố thể nào cũng không thoát khỏi kìm kẹp của thành viên tổ
mũi nhọn đã được huấn luyện bài bản.
Thiết Thủ đứng bên ngoài con ngõ, vừa nhìn thoáng qua thẩy Simon đang hoảng loạn trong bộ đồ ngủ thì khoát
tay, ra lệnh: “Đưa đi!”
“Đợi đã.” Lục Lăng Nghiệp cất giọng gọi, Thiết Thủ nhíu mày nhìn lại. Anh ta vừa thấy Lục Lăng Nghiệp nắm tay
Nghiên Ca đi ra, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười kỳ lạ: “Ôi,
lại gặp mặt rồi.”
Nghiên Ca nghi ngờ liếc nhìn Thiết Thủ, anh ta có khuôn mặt khá đẹp nhưng vì vết sẹo lớn trên mặt nên trông hơi
đáng sợ. Cô thầm nghĩ, anh là ai chứ, ai gặp lại anh cơ?
Lục Lăng Nghiệp dùng ánh mắt lạnh lùng liếc qua, cảnh báo Thiết Thủ: “Cậu ít nói nhảm đi.” Thiết Thủ nhếch môi,
quay qua nói chuyện với Nghiên Ca: “Tên đàn ông này vừa lạnh lùng vô tình, lại còn ngang ngược bất nhân, em
nghĩ lại đi, đá cậu ta đi rồi theo anh này.”
Nghiên Ca đứng hình
Lục Lăng Nghiệp lại liếc ánh mắt lạnh lùng nhìn Thiết Thủ: “Đệch! Cậu không cần thằng em’ nữa rồi à?”
Thiết Thủ bất giác kẹp chặt hai chân, nhíu mày: “Cậu ác thế?” Sau đó, anh ta lại chuyển sang nhìn Nghiên Ca: “Em gái à, em càng
ngày càng xinh ra đấy. Năm năm trước em như màn hình tivi ấy, giờ cũng đâu ra đấy rồi.”
Nghiên Ca hít sâu một hơi: “Anh!”
Cô nhìn thẳng Thiết Thủ, trong lòng bỗng bất hơi bất an khi nghe thấy anh ta nhắc đến chuyện năm năm trước.