Thiên Đường Có Em

Chương 257

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Chiếc xe bus đột ngột ngoặt qua con ngõ, rẽ về lại đường cũ, tất cả các thành viên vẫn còn lưu luyến nhìn ra ngoài
cửa sổ.
Người phụ nữ của Lục Tam gia thật sự rất xinh đẹp.
Lục Lăng Nghiệp lái xe rất nhanh, chưa đến hai mươi phút, h1ai người đã trở về Châteauroux.
Trái tim Nghiên Ca vẫn đập rất nhanh, cô ngồi yên trên ghế, không nói gì, nhìn sang L9ục Lăng Nghiệp bên cạnh.
Thấy Nghiên Ca đang chăm chú nhìn mình, ngón tay thon dài của anh đang đặt trên vô lăng bỗng đưa s3ang cầm
lấy bàn tay lành lạnh của cô.
Lúc này đã là đúng một giờ sáng.
Nghiên Ca liếc nhìn mười ngón tay của 8hai người đang đan vào nhau, sắc mặt bỗng tôi đi. Như đã hạ quyết tâm sẽ
không nói chuyện, cô ngại ngùng quay đầu sang một bên.
Lục Lăng Nghiệp nghiêng người, bàn tay xuyên qua mái tóc mượt dài bên tai cô, ép cô quay lại nhìn mình.
“Năm năm trước là anh, chuyện này khiến cho em khó chấp nhận đến thế sao?”
Giọng nói của anh trầm thấp không nghe ra anh có đang tức giận hay không. Những đầu ngón tay anh nhẹ xuyên
qua mái tóc khiến cho cô run rẩy.
Vành mắt cô ửng đỏ, đôi mắt tròn xoe không chớp nhìn Lục Lăng Nghiệp: “Em… em thật sự không ngờ…”
Nghiên Ca khó khăn mở lời, trong lòng như bị thứ gì đó chặn lại, đè nén và ngột ngạt.
Lục Lăng Nghiệp thở dài: “Mình xuống xe đi.”
Anh buông bàn tay Nghiên Ca ra, quay lại mở cửa xe. Nghiên Ca vẫn nhìn chằm chằm bóng hình ảnh, đến khi anh
giúp cô mở cửa xe cô mới hoàn hồn.
Chốc lát, Nghiên Ca nghiêng người bước ra khỏi xe. Đứng trước biệt thự ở Châteauroux, trong lòng cô bỗng dâng
lên cảm xúc bùi ngùi muốn khóc.
Giờ này tôi qua, cô còn đang đau lòng khóc lóc chạy trốn khỏi đây, bây giờ mới chỉ có hai mươi tư tiếng đồng hồ đã
quay trở lại rồi.
Quanh quanh quẩn quẩn lại vẫn quay về nơi đây.


Lục Lăng Nghiệp nắm tay Nghiên Ca, không nhanh không chậm đi vào biệt thự.
Cánh cửa vừa mở ra, hai người Cố Hân Minh và Yến Thất cố mở to đôi mắt đỏ tia máu nhìn ra, ngay sau đó reo lên.
Yến Thất từ trên ghế sofa nhảy dựng lên hô “Oa!” một tiếng: “Chị Nghiên Ca thân yêu à, em…”
“Hai người ra ngoài cả đi.”
Lục Lăng Nghiệp lạnh lùng buông một câu, câu nói ấy cứ như nước ớt nóng hất lên đầu Yến Thất và Cố Hân Minh.
Cay cả mắt!
Cả hai người đều trợn mắt há hốc miệng nhìn Lục Lăng Nghiệp bế Nghiên Ca đi lên tầng, hoàn toàn coi họ như
không khí. Khóe miệng Yến Thất giật giật, cô ấy tức giận hỏi: “Cố Hân Minh, hai chúng ta là kỳ đà à?”
Cố Hân Minh nheo mắt lại, nhìn hai người biến mất trên phòng khách tầng hai bằng ánh mắt trêu chọc, mỉm cười:
“Hình như vậy.”
“Đệch! Đi, đi uống rượu! Ngày hôm nay đúng là mệt chết chị đây rồi.”
Yến Thất tính hay lo lắng, cả ngày nay cô bận rộn tìm kiếm tung tích của Nghiên Ca đến nỗi mắt cũng muốn mờ đi
luôn rồi. Nhưng nhìn thấy Nghiên Ca được đưa trở về, cô cũng thầm mừng cho hai người họ. Yến Thất nhanh
chóng thu dọn đồ đạc, vừa đi tới cửa phòng đã quay lại nhìn.
Cố Hân Minh đang mặc thêm áo, thấy biểu cảm kỳ lạ của Yến Thất không khỏi nhíu mày: “Em định làm gì vậy?”


Yến Thất bữu môi nhìn lên tầng: “Thời khắc kích thích như thế còn uống rượu quái gì. Đi đi đi!”
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Hân Minh méo xệch nhìn Yến Thất rón rén như mèo đi lên cầu thang, ánh mắt anh ta còn có phần châm
chọc: “Lục lào đại hành sự mà em cũng dám nghe trộm à?”
Nói xong, anh ta cũng vứt chiếc áo khoác ngoài trên tay ghế, rồi vội rón rén đi lên tầng theo Yến Thất.
Có phải lúc nào cũng có thể nghe trộm được chuyện bí mật của Lục lão đại đâu?

Bình Luận (0)
Comment