Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Sở Bảo đúng là nhóc nghịch ngợm, hành động này của bé đã khiến ánh mắt Lục Lăng Nghiệp dịu dàng như hóa
thành nước. Con trai 3của anh!
Cố Hân Minh nhìn cảnh này thì khuôn tràn ngập ý cười: “Lục lão đại, chuyện này tôi hoàn thành xuất sắc đúng
1chứ?”
Nghiên Ca liếc nhìn anh ta và Yến Thất Thấy Tiểu Yến mỉm cười nháy mắt mấy cái với mình thì trong lòng như
hiểu9 ra, có lẽ họ đã nói gì đó nên mới có thể trấn an Sơ Bảo.
“Ngoan!”
Lục Lăng Nghiệp không có kinh nghiệm chun3g đụng với trẻ con, nên khi đối mặt với khuôn mặt trắng nõn xinh
đẹp của Sơ Bảo, dưới vẻ ngoài lạnh lùng của anh còn ẩn chứa c8ả sự nôn nóng bất an. Anh không biết mình nên nói
gì, chỉ có thể ôm chặt Sơ Bảo trong lòng, ánh mắt hai bố con chạm nhau, con nhìn bố, bố nhìn con.
“Vợ à, sao em lại đi đột ngột như vậy, còn không thèm nói tiếng nào!”
Lục Thiếu Nhiên đang đứng nhìn chú Út ôm Sơ Bảo thì bỗng lại quay sang nhìn Nghiên Ca ở bên cạnh, vẻ mặt đầy
tủi thân. Nghiên Ca khẽ cười: “Thiếu Nhiên, em… có việc đột xuất cho nên phải đi gấp.”
“Hóa ra là vậy à! Tối hôm qua anh nghe thấy tiếng động, ai ngờ lúc đi ra đã không nhìn thấy bóng dáng của em
đâu rồi, em làm anh sợ suýt chút nữa thì báo cảnh sát.”
Lục Thiếu Nhiên vừa nói vừa nhìn Lục Lăng Nghiệp, lương tâm xấu xa nghĩ, chú Út, chủ đã đạt đến trình độ dám
bắt vợ của cháu đi, vậy thì cháu cũng sẽ làm cho chú tức chết.
Quả nhiên, một câu “vợ à” của Lục Thiếu Nhiên thoáng cái đã khiến đôi mắt lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp
phóng ra ánh nhìn lạnh lẽo.
Lục Thiếu Nhiên không còn chút dũng khí rụt cổ lại, trốn sau lưng Nghiên Ca: “Vợ à, anh lạnh!”
Nghiên Ca mỉm cười nhìn cuộc đối đầu trong im lặng giữa Lục Lăng Nghiệp và Lục Thiếu Nhiên, tràn đầy áy náy
nói: “Thiếu Nhiên, em xin lỗi vì đã khiến anh phải lo lắng rồi. Ophy đầu? Còn Simon anh ấy…”
Lục Thiếu Nhiên mím môi: “Ophy đã biết rồi!”
Trong lòng Nghiên Ca có hơi căng thẳng: “Biết rồi?”
“Ừ. Tên chết bầm kia không thèm nói tiếng nào đã quay về nước M, Ophy cũng đã mắng anh ta một trận ra trò rồi.
Đáng đời anh ta!”
Nghiên Ca há miệng ngạc nhiên, cô quay sang nhìn Lục Lăng Nghiệp, Yến Thất lại bước tới ôm lấy bả vai cô:
“Nghiên Ca thân yêu à, lúc này không cần quan tâm Simon đầu. Chị yên tâm. Anh ta đã gọi điện cho Ophy báo bình
an rồi nên chị không cần lo lắng nữa đâu!”
Lời giải thích của Yến Thất giống như đã cho Nghiên Ca một liều thuốc an thần.
Cô hơi sững sờ nhìn Lục Lăng Nghiệp, không cần nói cũng biết những việc này nhất định là anh đã âm thầm sắp
xếp.
Nghiên Ca không biết phải làm sao lắc đầu thở dài: “Vậy… em đi xem Ophy nhé!”
Cô quay người đi vào nhà, thấy bóng dáng bận rộn của Ophy ở trong phòng bếp thì đôi mắt đỏ hoe.
Bỗng nhiên cô nghĩ tới một chuyện nghiêm trọng, nếu Simon bị người của chú Út đưa đi, vậy… chuyện di dân của
Ophy phải làm sao bây giờ?
Nghiên Ca thoáng lo lắng trong lòng, muốn hỏi nhưng lại không có cách nào mở miệng.
***
Lục Lăng Nghiệp và Nghiên Ca trở về nhà, lại thêm hai kẻ dở hơi Yến Thất và Cố Hân Minh nên bầu không khi
trong ngôi nhà vô cùng vui vẻ, chốc chốc lại truyền ra những tiếng cười vang.
Sơ Bảo từ nhỏ đã lớn lên ở nước Pháp, nhưng chưa bao giờ có nhiều người ở bên cạnh chơi đùa cùng bé như lúc
này.
Nét tươi cười trên khuôn mặt bé nhỏ chưa hề vơi bớt, giống như chú thỏ con hoạt bát lúc thì chạy chỗ này lúc lại
chạy chỗ kia.
Cho dù có thông minh đến đầu thì cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, tính cách vẫn rất hồn nhiên vui vẻ. Ăn
cơm trưa xong, ba người Lục Lăng Nghiệp, Cố Hân Minh và Yến Thất ngồi trên ghế mây ngoài cửa nói chuyện.
Đôi mắt lạnh lùng của anh từ đầu đến cuối vẫn luôn dõi theo bóng dáng Sợ Bảo.
Anh mỉm cười nhìn Sơ Bảo ngồi xổm trong vườn hái hoa.
Thấy Sơ Bảo cầm hoa chạy đến bên cạnh Nghiên Ca đang bận bịu, cài hoa vào tóc cô, ánh mắt anh dịu dàng như
nước.
Lúc Sơ Bảo cầm theo một con dao nhỏ quay lại, lông mày của ông trẻ nào đó lập tức nhíu chặt.
“Sơ Bảo!”
Anh nhẹ nhàng đứng dậy đi đến bên cạnh Sơ Bảo, cúi đầu nhìn bẻ: “Con làm gì vậy?”
Sơ Bảo dùng đôi mắt to tròn long lanh nước nhìn anh, miệng nhỏ chu lên: “Ông trẻ, con muốn hái hoa. À, dùng cái
này có vẻ sẽ nhanh hơn đó. Con muốn làm vòng hoa cho bố nuôi.”
Mọi người: “…”
Lục Lăng Nghiệp nhíu mày, ngồi xốm xuống lấy đi con dao nhỏ trong tay Sơ Bảo, vẻ mặt hững hờ, cười nói: “Mua cho nó một cái là
được. Không cần làm!”
Yến Thất nghe không nổi nữa rồi. Cô ấy nhìn dáng vẻ ngây thơ vô tội của Sơ Bảo thì đỡ trán lầm bầm: “Cục cưng à, có phải em muốn
làm vòng hoa đội đầu cho bố nuôi đúng không? Em phải nói vòng hoa đội đầu chứ không phải vòng hoa tang đầu nhé!”
Đứa nhỏ này, tiếng mẹ đẻ không tốt lắm mà những lời nói rastại đúng là dọa người. Làm vòng hoa tang cho Lục Thiếu Nhiên?
Nghĩ tới đây, Yến Thất nhìn Lục Thiếu Nhiên đang đứng ở cửa với vẻ mặt đau khổ thì không nhịn được bật cười ha ha.” Con nghe
này nhìn thấy Sơ Bảo tặng hoa cho Nghiên Ca thì cũng muốn tranh thủ để được một cái vòng hoa, kết quả lại tự đào hố chôn mình.
Đáng đời!