Thiên Đường Có Em

Chương 278

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Sau khi ra khỏi phòng, trên mặt Hoàng Nguyệt Tuân toàn là mồ hôi, anh ta vẫn không ngừng trợn mắt trừng Lục
Lăng Nghiệp, t3ức giận mắng: “Lục Lăng Nghiệp, ông đây nhất định không bỏ qua cho mày!”
“Vô dụng!”
Chú Út hừ lạnh, dáng 1vẻ ngạo nghễ và ánh mắt lạnh lùng kia thể hiện rõ anh chẳng coi Hoàng Nguyệt Tuân ra gì
cả.
Trong phòng riêng, khôn9g gian lại trở nên tĩnh lặng, Nghiên Ca vỗ ngực: “Chú Út, anh… ngang ngược quá!”
Lục Lăng Nghiệp liếc nhìn cô, 3đôi môi mỏng khẽ mỉm cười: “Không phải em đã biết từ trước rồi sao?”
Nghiên Ca: “…”
Không hiểu vì sao từ 8sau khi hai người làm chuyện đó, mỗi khi cô với chuyện với anh lại luôn cảm thấy trong lời
nói của anh còn có ẩn ý khác, mà ẩn ý này còn là loại khiến người ta phải xấu hổ che mặt.
Nghiên Ca lắc đầu, cô lại suy nghĩ quá nhiều rồi!
Chút sóng gió do Hoàng Nguyệt Tuân mang đến cũng chỉ như một viên đá rơi vào hồ nước. Mặc dù có khiến cho
mặt nước xao động, nhưng không để lại ảnh hưởng quá lớn.
Hai người vui vẻ ăn hết nồi lẩu, Nghiên Ca mới cùng Lục Lăng Nghiệp ra khỏi tiệm lẩu. Ngoài cửa vốn dĩ khách
khứa ồn ào náo nhiệt, nhưng bây giờ lại trống trải đến không ngờ.
Nghiên Ca nhíu mày, nhìn bốn phía xung quanh, có kinh ngạc phát hiện phía bên đường đối diện tiệm lẩu, có
khoảng bay, tảm chiếc xe quân đội màu đen đỗ ở đó.
Cô hoảng hốt nhìn Lục Lăng Nghiệp: “Chú Út, chuyện này…”
Lục Lăng Nghiệp vô cảm nhìn con đường đã bị dẹp hết xe cộ, ánh mắt u tối và sắc bén.
“Xoạch”, cửa xe mở ra, người bước xuống xe đầu tiên là một người đàn ông mặc quân phục.
Anh ta đứng bên kia con phố nhìn Lục Lăng Nghiệp, sau đó bỗng xoay người lại mở cửa ghế sau.
Nghiên Ca lo lắng nắm tay lại, lúc đối phương còn chưa bước xuống xe, nhỏ giọng nói: “Chú Út, làm thế nào bây
giờ? Hình như người đến không có ý tốt!”
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn cho rằng ngọn nguồn liên quan đến Hoàng Nguyệt Tuân. Dù sao hai người họ
mới chỉ xuống máy bay không lâu, vừa dùng bữa xong đã gặp phải chuyện này, ngoài Hoàng Nguyệt Tuân ra thì


cô không liên tưởng được đến người khác nữa.
Đôi mắt Lục Lăng Nghiệp sáng rực như đuốc, môi mỏng khẽ mỉm lại, khí thể kiêu ngạo ngang ngược.
“Vào xe chờ anh!” Anh nhỏ giọng nói, Nghiên Ca không suy nghĩ nhiều mà từ chối ngay lập tức: “Em không muốn!
Em muốn ở bên anh!” Lục Lăng Nghiệp nhíu mày, liếc sang nhìn cô, đôi mắt thoáng lóe lên tia sáng: “Em không sợ
sao?”
“Sợ gì chứ! Dù sao cũng có anh ở đây mà!” Câu này Nghiên Ca nói cho Lục Lăng Nghiệp nghe, đồng thời cũng là
tự động viên chính mình.
Cả hai đều không rõ ý đồ của đối phương là gì, hơn nữa họ còn điều động xe từ quân đội, người đàn ông vừa
xuống xe còn mặc quân phục.
Nghiên Ca nhìn quanh trăm mét cũng chẳng thấy bóng người đi đường nào, trong lòng cũng hơi bất an.
Cô không sợ, chỉ là lo lắng cho chú Út.
Mà lời Hoàng Nguyệt Tuân vừa nói ban nãy lại vang vọng trong đầu cố.
Đây là thành phố B, không phải là thành phố G mà chú Út có thể một tay che trời.
Người đàn ông mặc quân phục mở cửa xe, sau đó có người bước xuống.
Quân phục trang nghiêm, quốc huy trên mũ quân đội sáng lấp lánh dưới ánh đèn đường, khi Nghiên Ca nhìn thấy
người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt cô tối đi.
Hoàng Vĩnh Bang!
Khoảng cách không xa, nên cô nhìn thấy rõ quân huy trên vai ông ta có một bông hoa và hai ngôi sao, biểu thị cấp
bậc Trung tướng.
Nghiên Ca bỗng hơi lo lắng, bàn tay nhỏ bé siết chặt thành nắm đấm buông sát bên người.
Hoàng Vĩnh Bang đích thân xuất hiện đã đủ để chứng minh cho ý đồ của ông ta.


Nghiên Ca không thể bình tĩnh đưrợc nữa, ông ta mặc quân phục, đi bằng xe quân đội đến đây chứng tỏ đây không còn đơn giản chỉ là
ân oán giữa hai nhà nữa.
Hoàng Vĩnh Bang mặc quân phục bước xuống xe, sau khi bước xuống còn quay lại gật đầu với người lính mở cửa. Đôi mắt lõi đời
của ông ta nhìn Lục Lăng Nghiệp ở bên kia đường, thần sắc nghiêm túc, thờ ơ.
Hoàng Vĩnh Bang chậm rãi đi tới, khoảnh khắc ông ta bước xuống xe, không ít quân nhân cũng bước xuống theo từ mấy chiếc xe
quân đội khác.


Bọn họ bước đều đi tới, nhanh chóng tập hợp đầy đủ sau lưng của Hoàng Vĩnh Bang, nhịp bước đi theo ông ta.

Bình Luận (0)
Comment