Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Ngay sau đó, hàng loạt bộ đội vũ trang từ ba chiếc xe còn lại nháy mắt đã tập hợp thành tâm hàng ngay ngắn,
khiến cho con phổ rộng rãi3 cũng trở nên chật chội.
Những người phía sau Hoàng Vĩnh Bang tản ra, một người bước ra, vẻ mặt vô cùng khó chịu, cau mày nhì1n số
quân nhân kia: “Các người thuộc đội nào? Tại sao lại dám tự ý hành động?” Những quân nhân trong đội này không
để ý đến Hoàng Vĩn9h Bang, chỉ dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn phía sau ông ta, cất cao giọng: “Báo cáo thủ trưởng,
đã tập hợp xong, xin chỉ thị!”
H3oàng Vĩnh Bang giật mình sợ hãi!
Ông ta không chớp mắt nhìn huy hiệu trên cánh tay những quân nhân này, đội Thủy quân lục chi8ến Phi Ưng.
Đáng chết!
Đây là đội Thủy quân lục chiến trực thuộc Chính phủ.
Khuôn mặt già nua của Hoàng Vĩnh Bang lúc trắng lúc xanh, ông ta nhìn theo ánh mắt của các thành viên đội Thủy
quân lục chiến. Khi quay đầu, ông ta thấy Lục Lăng Nghiệp đã mặc áo khoác rằn ri từ lúc nào, bên cạnh anh còn
một người mặc quần trang giống hệt như vậy – Cố Hân Minh!
Hai người chậm rãi bước tới, Lục Lăng Nghiệp khẽ nhếch môi, khí thể như một vị chúa sơn lâm ngạo nghễ.
Gương mặt anh tuấn của Cố Hân Minh không có chút ý cười, anh ta đứng bên cạnh Lục Lăng Nghiệp, sánh bước
cùng anh đi về phía Hoàng Vĩnh Bang.
Nghiêm, chào quân lễ!
“Thủ trưởng Hoàng, không ngờ sẽ lại gặp ông trong tình cảnh này!”
Hoàng Vĩnh Bang và các chỉ huy quân khu ngỡ ngàng nhìn Cố Hân Minh và Lục Lăng Nghiệp, họ cảm thấy sắp
xảy ra chuyện lớn rồi! Bọn họ sợ hãi nhìn xung quanh, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của thành viên đội Thủy quân lục
chiến thì hơi run sợ.
Mấy kẻ quan liêu quen thói ngồi trên cao chỉ tay ra này, cho dù là khí thể hay là biểu cảm đều không thể so được
với đội đặc chủng Thủy quân lục chiến! “Lục Lăng Nghiệp, cậu định giở trò gì?”
Hoàng Vĩnh Bang trợn mắt nhìn anh, mọi sự ung dung lúc trước đều biến mất, chỉ còn lại sự tức tối phẫn nộ.
“Thưa Thủ trưởng Hoàng chuyện này tôi e rằng ông phải tự đi giải thích với Chính phủ Dù sao thì việc làm lộ
thân phận của Thủ trưởng đội Thủy quân lục chiến không phải chuyện đùa!”
Cái gì?
Thủ trưởng đội Thủy quân lục chiến?!
Hoàng Vĩnh Bang cắn răng cười nhạt: “Hừ, hai tên nhóc vắt mũi chưa sạch các cậu cho là tôi bị ngu sao! Mấy cậu
cho là tôi không biết Lục Lăng Nghiệp đã giải ngũ dấn thân vào thương trường từ mấy năm trước hay sao?”
Cố Hân Minh lắc đầu thở dài, anh ta tiện tay kéo khóa áo khoác rằn ri, lấy ra một bộ hồ sơ có viết hai chữ “Tuyệt
mật”.
Anh ta đưa cho Hoàng Vĩnh Bang: “Thủ trưởng, ông vẫn nên tự xem cái này đi!”
Hoàng Vĩnh Bang nửa tin nửa ngờ nhận lấy tập hồ sơ, vừa nhìn thấy hai chữ “tuyệt mật”, trong lòng ông ta đã có
dự cảm chẳng lành.
Mở hồ sơ ra, ông lập tức nhìn thấy tài liệu có đóng dấu đỏ.
Ông ta sững sờ đọc nội dung trong tập tài liệu có dấu mộc đỏ, hơi thở dần dần gấp gáp, cánh mũi không ngừng
phập phồng.
“Sao rồi? Thủ trưởng Hoàng? Thủ trưởng của đội Thủy quân lục chiến không muốn đụng độ với ông trên phố,
nhưng ông lại không buông tha, còn đưa các vị chỉ huy quân khu đến đây. Ông cũng biết rồi đó, Thủ trưởng của
đội Thủy quân lục chiến là nhân vật tầm cỡ quốc gia, nếu như xảy ra sự cố gì thì tất cả các người không gánh nổi
hậu quả đầu. Không còn cách nào khác, và giữ gìn mối đoàn kết thống nhất giữa các khối quân đội, chúng tôi chỉ
đành điều động lực lượng đến can thiệp! Ôi trời, vậy là lớn chuyện rồi!”
Cố Hân Minh không ngừng lải nhải trước mặt Hoàng Vĩnh Bang.
Từng lời của anh ta như đang cửa mạnh vào trái tim của Hoàng Vĩnh Bang và những người đứng sau ông ta.
Xong rồi!
Lần này thật sự xong rồi!
Đội Thủy quân lục chiến trực thuộc Chính phủ, họ thật sự không có quyền, cũng không có năng lực để xử lý lão đại
của người ta!
Hoàng Vĩnh Bang cầm lấy tài liệu, đầu ngón tay siết đến trắng bệch. Lăn lộn trong quân đội hơn nửa đời người, đây
là lần đầu tiên ông ta lại trận ra về.
“Chúng ta đi!”
Hoàng Vĩnh Bang ném tài liệu lại cho Cố Hân Minh, ông ta vung tay lên, ra lệnh cho họ quay về xe quân đội.
Lúc quay đầu bước đi, ông ta nhìn đội ngũ khí thế bức người kia, tức đến mức muốn cắn nát bộ răng giả.
Trong cuộc chiến này, Lục Lăng Nghiệp chỉ nói vài câu đã khiến cho ông ta phải thua trận cun cút ra về.
Nhưng vẻ mặt anh vẫn âm trầm như trước, sau khi Hoàng Vĩnh Bang lên xe, anh mới lạnh nhạt nói: “Đây là ý tưởng ngu ngốc của cậu
à?”
Cố Hân Minh cười gian tà như hồ ly, anh ta cẩn thận cất tài liệu tuyệt mật đi, rồi ghé vào tai Lục Lăng Nghiệp nói: “Lục lão đại, cậu
cũng biết mà, đội Thủy quân lục chiến không hề muốn cậu rời đi! Nhân cơ hội lần này khôi phục quân hàm của cậu luôn, cậu có thấy
tối thông minh không!? Nếu như không có chuyện này, chúng ta đều thể thấy được vẻ mặt thay đổi như bảy sắc cầu vồng của Hoàng
Vĩnh Bang chứ?”
Ngoài Hoàng Vĩnh Bang ra, không ai biết tài liệu mật này được ban hành khi nào, chỉ mới hai mươi phút trước thôi!