Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Năm giờ chiều.
Vì ông cụ Lục đến, nên Nghiên Ca và Lục Lăng Nghiệp ở lại trong biệt thự khu Hải Ninh cả ngày. Chú Út tự nhốt
mình trong phò3ng sách suốt cả một chiều, không ai biết anh làm gì trong đó.
Nghiên Ca thỉnh thoảng nhìn Sơ Bảo chơi đùa cùng ông cụ Lục, nhưng ngoài bất1 lực ra thì cô vẫn cảm thấy vẫn
còn hơi may mắn. Ông nội rất thích Sơ Bảo, như vậy cũng tốt.
Tính tình công cụ Lục giống hệt một đứa trẻ c9on chưa lớn, ông và Sơ Bảo lấy bộ mô hình mà cô mới mua ra chơi.
Một già một trẻ ngồi trên ghế sofa, cười đùa vui vẻ với nhau.
Sơ Bảo chơi3 không biết mệt là gì, suốt cả buổi chiều cậu bé hết sức hoạt bát, liên tục chạy tới chạy lui xung quanh
ông cụ Lục.
Nghiên Ca tìm cơ hội 8ra khỏi phòng khách, nhẹ nhàng đi lên phòng sách trên tầng. Cô thấy cửa phòng đóng chật,
cân nhắc một chút rồi mới cẩn thận gõ cửa: “Chú Út…” “Vào đi!”
Giọng Lục Lăng Nghiệp truyền ra, Nghiên Ca vừa thở dài vừa đẩy cửa bước vào. Cô vừa bước vào phòng đã ngửi
thấy mùi thuốc lá nồng nặc.
Cô đặt tay lên chóp mũi: “Anh hút ít lại một chút đi!”
“Lại đây!”
Lục Lăng Nghiệp đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, đầu ngón tay vẫn còn kẹp điếu thuốc, anh quay đầu lại nói với cô.
Nghiên Ca thở dài bước tới cạnh anh: “Anh hút hết bao nhiêu điểu rồi?”
“Chưa tới một hộp.”
“Hừ!” Nghiên Ca hít một hơi, giật lấy điếu thuốc trong tay anh rồi dụi tắt ngóm, sau đó bỏ vào gạt tàn: “Sao anh
hút nhiều như vậy, anh không cần phổi nữa hả?!”
Ánh mắt Lục Lăng Nghiệp dán chặt lên người cô, anh vươn tay ra, kéo cô vào lòng.
Ánh mặt trời ấm áp còn sót lại của buổi chiều vương lại bên ngoài cửa sổ, chiếu lên hai người anh vàng rực rỡ, như
đang vẽ nên một bức tranh hết sức tươi đẹp.
Dưới ánh chiều tà, Nghiên Ca ngắm nhìn khuôn mặt góc cạnh như dao khắc thành của Lục Lăng Nghiệp, trông anh
như càng lạnh lùng và nghiêm nghị hơn.
Cô nhẹ nhàng xoay người, đặt hai tay lên gò má anh, kéo sát đến trước mặt mình: “Chú Út, anh không vui sao?”
“Không phải!”
Lục Lăng Nghiệp muốn nghiêng đầu nhưng không thành. Nghiên Ca giữ lấy mặt anh, bàn tay nhỏ không đúng đắn khẽ vuốt ve: “Anh
nói dối. Vì chuyện của Hoàng Vĩnh Bang đúng không anh?” Ánh mắt của Lục Lăng Nghiệp hơi lóe lên tia sáng, mặc dù anh không
nói gì nhưng Nghiên Ca vẫn nhìn ra được.
“Em biết!” Nghiên Ca nhìn ra được sự thay đổi trong biểu cảm của chú Út. Cô buông anh ra, khẽ tựa đầu vào vai anh: “Thật ra em
cũng cảm thấy bữa tiệc tối nay chắc chắn là có vấn đề. Chú Út, anh đã chuẩn bị gì chưa? Vừa nãy em nghe ông nội nói chuyện, có vẻ
như Hoàng Vĩnh Bang không kể chuyện ngày hôm qua với ông. Mà thời điểm ông ta tổ chức tiệc mừng thọ có phải là hơi trùng hợp
không?”
“Em cảm thấy vậy à?” Lục Lăng Nghiệp cất giọng trầm thấp, kèm theo chút mỉa mai.
Nghiên Ca nhếch môi: “Đương nhiên rồi. Tối hôm qua mới xảy ra xung đột, nếu là bình thường, chắc chắn ông ta phải còn đang tức
giận mới đúng. Vậy mà vì sao ngay sau khi ông nội vừa đến thành phố B, ông ta đã trùng hợp tổ chức tiệc mừng thọ như vậy?”