Thiên Đường Có Em

Chương 306

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Bây giờ, ông cụ Lục cẩn thận từng câu từng chữ đối với Nghiên Ca. Lê Uyển vừa nói dứt lời, ông cụ lập tức hừ lạnh
một tiếng. Vẫn3 không dứt được thói châm chọc khiêu khích mà.
Nghiên Ca cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Cô vẫn luôn không thể hiểu nổi V1ì sao Lê Uyển lại có ác cảm với cô như
vậy. Chẳng lẽ chỉ bởi vì lúc trước cô đính hôn với Thiếu Nhiên đỉnh
sao?
Lê Uyển bị ông cụ Lục răn dạy một câu, ngay lập tức sắc mặt khó coi, cụp mắt, nhẫn nhịn không nói thêm lời nào.
“Thím 3Trường, khi nào Tử Vinh trở về?” Ông cụ Lục nhíu mày nhìn thím Trương vừa cúp điện thoại.
Thím Trương giật mình, vẻ mặt8 hơi quái lạ: “Chuyện này. Lão gia, ông ấy nói chúng ta đừng chờ! Ông chủ còn có
việc gì.”
“Có việc? Nó bận rộn cái gì cả ngày vậy? Con dâu Cả, con nói đi, nó đang bận cái gì vậy? Hiện giờ tất cả sản nghiệp
của nhà họ Lục đều nằm trong tay thằng Ba, nó có gì phải bận nữa?”
“Bố, bố còn không biết thì làm sao con biết..” Lê Uyển lẩm bẩm một câu, giọng điệu có vẻ cứng nhắc.
“Cô, cô… Cô đang nói cái gì vậy? Cô là người đầu gối tay ấp với nó hay là tôi? Chồng mình đang làm cái gì cũng
không biết, con trai mình lại… Hừ!”
Nói xong lời cuối cùng, ông cụ Lục trực tiếp hừ lạnh một tiếng. Có thể thấy sự bất mãn của ông đối với Lê Uyển
càng ngày càng trầm trọng.
“Quên đi, không về thì thôi khỏi đợi. Thằng Ba, chúng ta ăn cơm trước!”
Ông cụ Lục nói xong, lập tức được Âu Dương Kiệt dìu đi về phía phòng ăn. Lục Tử Diệu và Diệp Ngọc Linh cũng
nhanh chóng đứng dậy đi theo.
Không một ai thấy rằng sau khi dì Trương cúp điện thoại, biểu hiện của bà ấy rất kỳ lạ.
Bà ấy không biết mình có nghe nhầm không, nhưng trong cuộc điện thoại vừa rồi, bà thực sự nghe thấy tiếng khóc
của một đứa trẻ…
***
Đêm khuya, gần 10 giờ đêm.
Cánh cửa sắt của biệt thự nhà họ Lục từ từ mở ra, một chiếc Porsche màu đen chạy vào trong.
Sau khi dừng xe, Lục Tử Vinh ngồi trong xe gọi một cuộc điện thoại. So với vẻ mặt cứng nhắc hằng ngày của ông ta
thì giờ đây lại có vẻ ôn hòa dịu dàng hơn.
Nói một hồi lâu xong, sau khi cúp điện thoại, ông ta mới xuống xe. Lúc đóng cửa xe lại, ông ta còn theo bản năng
ngửi ngửi áo khoác của mình.
Lục Tử Vinh thở dài nặng nề một tiếng, đi đến cửa ra vào, vừa mới bật đèn lên trong phòng khách tối tăm liền
truyền đến một tiếng chất vấn: “Ông vừa đi đầu về?”
Lục Tử Vinh hoảng sợ, giật nảy mình. Ông ta đứng ở lối vào thiếu sáng, cau mày giận dữ nói: “Sao không bật đèn?
Nửa đêm bà đột nhiên nói chuyện như vậy sợ chết đi được!”
Lê Uyển mặc một chiếc áo ngủ màu đen, mái tóc xõa dài trên vai.
Bà ta đi tới cửa chính, đứng trước mặt Lục Tử Vinh, sắc mặt khó coi.
“Hôm nay là ngày gì, ông không biết sao?”
“Ngày gì?”
Lục Tử Vinh liếc xéo bà ta, ông ta vốn vốn không có kiên nhẫn, khi nhìn thấy gương mặt cay nghiệt của Lê Uyển lại
càng không muốn nói thêm câu nào.
“Hôm nay chú Ba cùng Cố Nghiên Ca về nhà ăn cơm, thím Trương gọi điện thoại cho ông, tại sao ông lại không
về?”
Lục Tử Vinh treo quần áo trong tủ quần áo ở cửa chính, chẳng thèm nghĩ ngợi đã đáp: “Tôi bận!”
“Ông bận? Ông đang bận cái gì, có thể nói cho tôi biết được không?” Lê Uyển như đang đùa, nhưng khóe môi lại
nhếch lên giễu cợt.
Đúng như lời ông cụ Lục nói hôm nay, bà ta cũng muốn biết người đầu gối tay ấp của mình đang bận rộn cái gì.
“Tôi bận cái gì thì bà không cần biết, hơn nữa, cho dù nói cho bà biết, bà cũng không hiểu!
Lục Tử Vinh cất bước vào phòng khách. Khi đi ngang qua Lê Uyển, bà ta lập tức kéo ông ta lại: “Không được, ông
không nói thì sao lại biết là tôi không hiểu? Hôm nay cũng bởi vì ông không trở về mà bố đã nói những lời chẳng ra


sao với tôi. Trong mắt ông có còn coi bà già này là vợ ông không đấy?”
“Bà nói nhảm vừa thôi! Đồ ăn bà ăn, vật dụng bà dùng bây giờ đều là của nhà họ Lục. Nếu bà không phải là vợ tôi
thì bà còn đứng ở đây sao?” Rõ ràng sự kiên nhẫn của Lục Tử Vinh đã cạn kiệt.
Chỉ vài câu như vậy đã lộ rõ rà sự phản cảm và ghét bỏ của ông ta đối với Lê Uyển.
“Lục Tử Vinh, đây là lời mà một con người có thể nói ra sao? Nếu ông còn nghĩ tôi là vợ ông thì ông nói rõ ràng cho
tôi biết hôm nay ông đã làm cái gì?”
Lê Uyển túm lấy ống tay áo Lục Tử Vinh, quyết tâm không cho ông ta trốn tránh.
Trong phòng khách tối om, hành động lôi kéo của Lê Uyển khiến Lục Tử Vinh càng thêm mất kiên nhẫn.
“Rốt cuộc mà muốn làm gì đây?”


Lục Tử Vinh hất tay bà ra, cảnh tượng trong đêm tối lạnh lẽo.
“Thái độ của ông như vậy là gì? Ông làm gìởbên ngoài mà tôi không có quyền hỏi sao?”
Lê Uyển đau lòng vô cùng, bà ta cũng không biết bắt đầu từ khi nào mọi người trong nhà nhìn thấy bà đều tránh như rắn rết. Kể cả hai
vợ chồng bọn họ, người ngoài cơ bản không biết họ đã chia phòng ngủ riêng từ rất lâu rồi. Không biết vì sao những ngày tháng trôi
qua cứ như thế này.
“Bà không cần phải hỏi!” Lục Từ Vinh bỏ lại một câu, xoay người đi lên tầng.

Bình Luận (0)
Comment