*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Cô mặc quần âu đen, áo sơ mi voan màu mật ong, mái tóc buộc đơn giản sau đầu. Dáng người yểu điệu, trên người thoang thoảng một hương thơm đặc biệt, khuôn mặt trắng nõn như trứng gà bóc của cô hiện rõ sự bất lực.
Hai người một trước một sau cùng rời khỏi tầng 32, thang máy vừa đóng lại thì có một người đi ra từ phòng trà,
Diệp Lan ôm trong tay một cái thùng giấy, bên trong chính đồ đạc cô ta.
Suốt cả ngày hôm nay, cô ta chạy tới tầng 32 rất nhiều lần, nhưng Lục Lăng Nghiệp không hề “gọi vào” hay có bất kỳ chỉ thị gì với cô ta.
Bây giờ người trong công ty đều biết cô ta bị giáng chức, điều đến phòng hành chính.
Nói hay ho thì là thuyên chuyển công tác, nói khó nghe thì chính là giáng chức.
Ánh mắt của Diệp Lan ngập tràn ngọn lửa ghen ghét và hung dữ, cô ta sẽ không chấp nhận thỏa hiệp như vậy.
Cố Nghiên Ca, cô hãy đợi đấy!
***
Khách sạn Hàn Cung.
Trên tầng ba, các phóng viên truyền thông, nhà báo vây kín cửa ra vào.
Tối nay, là tiệc chúc mừng của Quý Thần – Ảnh đế mới của giới giải trí.
Có rất nhiều phóng viên các báo đài đã chờ sẵn ở đây từ sớm, mong ghi lại được sự kiện trọng đại nào đó gây chấn động giới giải trí.
Trong phòng nghỉ tầng hai, trước bàn trang điểm, có bốn, năm thợ trang điểm đang bận rộn vây quanh một người. Lát sau, cửa phòng nghỉ mở ra, mọi người đều quay lại nhìn, mỉm cười hiểu ý: “Cậu Lục đến rồi, vậy chúng tôi đi ra ngoài trước đây!”
Lục Thiếu Nhiên nở nụ cười phóng khoáng, gật đầu ra hiệu với mọi người.
Sau khi phòng nghỉ chỉ còn hai người họ, Lục Thiếu Nhiên mới bước đến trước bàn trang điểm, đặt hai tay lên vai của đối phương: “Thế nào, có căng thẳng không?”
“Có gì mà phải căng thẳng? Nực cười!”
Người vừa lên tiếng chính là Quý Thần. Anh ta nhuộm tóc màu tím sẫm trông vừa ma mị vừa hấp dẫn, đôi mắt phượng rất riêng của anh ta sáng lấp lánh, xinh đẹp động lòng người.
Ánh đèn trước bàn trang điểm chiếu vào gương mặt tuấn tú sáng ngời của anh ta, vừa quyến rũ vừa lạnh lùng.
Một người có thể dung hợp hoàn hảo hai sắc thải đối lập, khiến cho Lục Thiếu Nhiên vô cùng si mê. “Sao thế? Còn tức giận à?” Lục Thiếu Nhiên đứng sau lưng Quý Thần, đầu ngón tay khẽ nghịch sợi tóc của anh ta. Nghe vậy, Quý Thần đứng dậy, thuận tiện kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Ha, tôi có gì phải tức giận chứ? Dù sao anh cũng đã có một cô vợ cưới hỏi đàng hoàng rồi, tôi có là gì đâu!”
Lục Thiếu Nhiên kéo Quý Thần lại, thở dài nói: “Thần , đừng giận nữa! Anh làm thể đều là vì em mà thôi, nếu như ông nội lén làm gì sau lưng anh thì sẽ không có lợi cho em đâu!”
“Lục Thiếu Nhiên! Anh đừng nói hay như hát thế, tôi đều phải mấy cô tiểu thư khuê các, anh nói như vậy tức là quá coi thường tối rồi!”
Hai người bắt đầu tranh cãi, khi Lục Thiếu Nhiên đang suy nghĩ phải giải thích như thế nào thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Một tay anh giữ Quý Thần, một tay cầm điện thoại lên nghe: “Này, bà… khụ, Nghiên Ca à!” ở trước mặt Quý Thần, Lục Thiếu Nhiên phải nuốt lại hai chữ bà xã.
“Sao cơ? Em đến rồi à? Không phải em nói tối nay em phải tăng ca sao?”
“Ừm, vậy được, em ở đại sảnh chờ anh, anh đi đón em!” Người gọi điện đến chính là Nghiên Ca.