*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Đáng tiếc, họ chỉ ở bên nhau được một năm đầu, năm năm tiếp theo thì đã mỗi người một ngả.
Nghiên Ca ôm bó hoa về chỗ ngồi, không hề luyến tiếc ném bó hoa lên mặt bàn. Cần gì phải như vậy!
Anh ta cũng đã đính hôn rồi, còn chuẩn bị cho cô thế này thì chỉ tăng thêm khó xử mà thôi.
“Vào đây!”
Loa ngoài của điện thoại vang lên, giọng nói lạnh lẽo, nghiêm nghị của Tổng Giám đốc Lục truyền đến. Tuy qua điện thoại như thế vẫn làm cho Cố Nghiên Ca lạnh hết cả sống lưng. Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã đến. Đẩy cửa bước vào, Cố Nghiên Ca khẽ chớp mắt: “Chú Út, chú có chuyện gì sao?”
Lục Lăng Nghiệp ngồi đó, dùng ánh mắt kiêu ngạo liếc nhanh đến chỗ cô: “Qua đây.”
Cố Nghiên Ca nghe lời đi tới: “Tổng Giám đốc, anh có gì cần dặn dò! Đây là phòng làm việc đấy!” Lục Lăng Nghiệp dùng sức kéo cô vào lòng, ép cô ngồi trên đùi mình.
Tư thế mập mờ này thật sự làm người ta không kiềm chế được lâu đâu đấy!
Cố Nghiên Ca muốn đứng dậy nhưng thắt lưng lại bị Lục Lăng Nghiệp giữ chặt, hoàn toàn không cho cô cơ hội trốn thoát.
“Ai tặng?”
Tổng Giám đốc Lục lạnh lùng hỏi, Cố Nghiên Ca chợt thất thần, đang nghĩ không biết có nên nói dối không, kết quả lại bị Lục Lăng Nghiệp nắm được: “Đừng nói là Thiếu Nhiên, không thể là nó.”
Cố Nghiên Ca: “…”
Cô yếu ớt thở dài một cái: “Là… Bùi Vân Cảnh.” Lục Lăng Nghiệp lạnh lùng nheo mắt lại: “Vứt.” Cố Nghiên Ca thở dài: “Được, tôi biết rồi.” Nghe được đáp án của cô, nét mặt Lục Lăng Nghiệp thả lỏng hơn không ít. Trong phòng làm việc lớn như vậy, Cố Nghiên Ca ngồi trên đùi anh căng thẳng đến nỗi toàn thân căng cứng như cây cung đang giương sẵn vậy.
“Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi… tôi ra ngoài trước.”
Cố Nghiên Ca vẫn còn hơi sợ hãi trước sự gần gũi đột ngột trong mối quan hệ của cô và Lục Lăng Nghiệp.
Cô vẫn luôn đấu tranh trong lòng nhưng một mặt lại quyến luyến không thôi.
Trong chuyện tình cảm, thử dằn vặt con người ta nhất chính là lòng người. Mà bây giờ, Cố Nghiên Ca cũng đang phải trải qua cảm giác này.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, Nghiên Ca vừa mới tĩnh tâm lại được thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
“Hai người thích nhau, vứt bỏ tự do…”
Cố Nghiên Ca cầm lên xem, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên run lên: “A lô…”
“Nghiên Ca, đang bận à?”
“Ừ”
Cố Nghiên Ca thật sự không biết nên nói thế nào, chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
“Hôm nay em có thời gian không?”
đầu bên kia, giọng nói của Bùi Văn Cảnh vẫn dịu dàng như nước.
Nhưng khi lời nói ấy đến tại Cố Nghiên Ca lại lộ ra vẻ mỉa mai lạ thường.
“Bùi Vân Cảnh, dạo này tôi thật sự không có thời gian, tôi…”
“Nghiên Ca, trước tiên em đừng vội vàng từ chối anh như vậy. Hôm nay anh tìm em không có chuyện gì khác cả, chỉ là… muốn giới thiệu với em một người bạn cũ.” Nghe vậy, Cố Nghiên Ca lập tức ngạc nhiên: “Bạn cũ? Ai?” “Nếu như được thì thì buổi trưa anh đến đón em, đợi em đến nơi rồi sẽ biết.”
Cố Nghiên Ca im lặng, Bùi Vân Cảnh ở đầu dây bên kia cũng không vội vàng, bình tĩnh giữ máy, chờ đợi câu trả lời từ cô.
Suy tư một lúc, Nghiên Ca thở dài: “Được, nhưng tôi hi vọng là có bạn cũ thật.”
“Ừ, chắc chắn rồi. Hẹn em buổi trưa.”
Tắt điện thoại, Cố Nghiên Ca đột nhiên lại vô cớ thở dài một cách yếu ớt.
Ông trời thật biết trêu ngươi, không ai đoán trước được điều gì?