*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Khuôn mặt Cố Nghiên Ca bỗng đỏ ửng lên, vội vàng di chuyển ánh mắt đi nơi khác. “An Kỳ à, lần này con qua đây rồi thì ở lại đây đi. Thành phố G có không ít danh lam thắng cảnh, di tích lịch sử, đến lúc đó, bảo thằng Ba dẫn con đi dạo một chút nhé.” Ông cụ Lục lên tiếng, rõ ràng người con dâu tương lai này khiến ông cụ rất hài lòng. Lục Tử Vinh cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy. An Kỳ từ nhỏ đã thích đi theo chú Ba, vừa hay nhân cơ hội này bồi dưỡng chút tình cảm với chú Ba đi, có thể quyết định chuyện hôn sự luôn là tốt nhất.” “Đúng rồi. Thằng Ba, con nghe thấy chưa? Nói con đấy.”
Giọng ông cụ Lục không hề thân thiện chút nào, cụ đối với Lục Lăng Nghiệp thật sự là vừa thương vừa giận. Trọng tâm câu chuyện cuối cùng cũng chuyển qua cho Lục Lăng Nghiệp, ngay cả Hoàng An Kỳ cũng ngượng ngùng nhìn anh,
Chuyện hôn sự đã bày ra trước mắt rồi, cô ta nghĩ: Anh Nghiệp chắc chắn không từ chối rồi. Thế nhưng Lục Lăng Nghiệp lạnh lẽo như băng, nói thẳng trước sự chứng kiến của mọi người: “Mai còn phải đi công tác, không có thời gian.”
“Ranh con, rốt cuộc là công tác quan trọng hơn hay là lấy vợ sinh con quan trọng hơn?”
Ông cụ Lục giận đến đỏ mặt, lớn tiếng quát to, tất cả mọi người trong phòng khách chỉ biết im lặng.
Sắc mặt Lục Lăng Nghiệp không đổi nhìn mọi người, ánh mắt cuối cùng dường như dừng lại trên người Cố Nghiên Ca: “Con sẽ lấy vợ, cũng sẽ sinh con, nhưng không phải An Kỳ.”
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Hoàng An Kỳ trắng bệch không còn giọt máu. Còn Nghiên Ca cố gắng cúi đầu thật thấp, giảm cảm giác tồn tại của mình hết mức có thể
Chắc chắn Lục Lăng Nghiệp bị điên rồi! Vừa rồi, anh dùng ánh mắt trần trụi như vậy nhìn về phía cô, bây giờ nhiều người như vậy, anh không sợ tự mình chuốc họa vào thân hay sao?
“Chết tiệt. Dù thế nào thì vợ anh chỉ có thể là An Kỳ thôi, con bé vì đợi anh mà lãng phí tuổi thanh xuân, một thằng đàn ông như anh dám nhẫn tâm phụ bạc con bé như vậy sao?”
“Anh Nghiệp, em… em có chỗ nào không tốt chứ?”
Hoàng An Kỳ tỏ vẻ đáng thương nhìn Lục Lăng Nghiệp, mặc kệ trước đây anh từng từ chối cô ta nhưng chưa từng từ chối cô ta trước mặt nhiều người như vậy. Bây giờ cô ta một thân một mình chạy đến thành phố G, mục đích vô cùng rõ ràng rồi.
Nhưng anh không cho cô ta chút thể diện, thẳng thừng từ chối cô ta, đúng là làm người ta tổn thương.
“An Kỳ à, con đừng nghe nó nói linh tinh. Thằng nhóc này muốn làm bác tức chết đây mà.”
Ông cụ Lục đau lòng nhìn Hoàng An Kỳ, cô bé này từ nhỏ đã thích dính chặt lấy Lục Lăng Nghiệp.
Lúc này, thấy dáng vẻ chực trào nước mắt của cô, ông cụ càng đau lòng hơn.
“Bố, lời con nói là thật.”
Thái độ lạnh lùng, cương quyết của Lục Lăng Nghiệp dâng đến đỉnh điểm, không hề có ý định suy nghĩ lại, ngay cả Cố Nghiên Ca cũng thấy anh thật sự quá vô tình.
Cuối cùng, cô gái da mặt mỏng luôn được cưng chiều như Hoàng An Kỳ bị từ chối như vậy, e là sẽ không chịu đựng nổi mất.
“Lục Lăng Nghiệp, anh!”
“Bác Lục, cháu… cảm thấy hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi ạ.”
Hoàng An Kỳ đột nhiên ngắt lời ông cụ Lục. Cô ta hiểu được lúc nào nên tiến, lúc nào nên lùi, trong trường hợp này, nếu tiếp tục tranh cãi sẽ hoàn toàn không có lợi.
“Được, được, được. Vậy con đi nghỉ trước đi. Có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói tiếp. Thím Trương, đưa An Kỳ về phòng nghỉ đi.” “Dạ, ông chủ.”