Chu Thiên Giáng thờ ơ nhìn tất thảy sự việc đang diễn ra trước mắt, trên đường Tứ Hoàng tử Huyền Châu còn khen ngợi Bành Thành phủ có được vị quan tốt, ai ngờ vừa mới tới lại chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Trong mắt bọn người Chu Thiên Giáng, Hồng Gia Ban chính là tầng lớp nghệ nhân thấp nhất, bọn họ lăn lộn chốn giang hồ cũng chỉ vì miếng cơm manh áo. Mà những nghệ nhân khốn cùng ấy, chỉ vẻn vẹn có mấy món đạo cụ lại bị đám nha dịch đập phá tan tành, chỉ sợ đến lúc diễn kiếm chút tiền mua gạo cũng không có.
Hồng ban chủ trên cổ nổi đầy gân xanh, vừa giằng co vừa tranh luận cái gì đó với đám sai dịch. Cãi nhau ồn ào bát nháo, Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử đứng ở xa nghe cũng không rõ.
Chứng kiến những hành động lỗ mãng như vậy, Tứ Hoàng tử Huyền Châu có vẻ động lòng trắc ẩn, định tiến tới xem xét một chút, ai ngờ lại bị Chu Thiên Giáng kéo lại.
- Ta nói tiểu tử nhà ngươi bây giờ không phải là lúc anh hùng cứu mỹ nhân, bọn Chu Nhất đã dẫn người qua đó, hỏi tình hình trước rồi tính sau.
Chu Thiên Giáng liếc mắt nói.
- Ban ngày ban mặt, quan sai sao có thể tùy tiện đập đồ đạc bắt bớ người khác như vậy, luật pháp Đại Phong ta ở chỗ nào.
Huyền Châu tức giận nói.
- Ây, coi bộ dạng nhà ngươi kìa, còn nói gì giữa ban ngày ban mặt? Chẳng lẽ đêm hôm khuya khoắt đập đồ cướp người thì luật pháp mặc kệ sao? Ta nói lão Tứ à, có đôi khi tận mắt nhìn thấy sự việc gì đó cũng không nên cho là sự thật. Nếu Hồng Gia Ban là nghịch tặc Chu Diên Thiên phái tới, không chừng cha ngươi còn phải trọng thưởng quan viên Bành thành phủ này đó.
- Ngươi…!
Tứ Hoàng tử Huyền Châu hừ một tiếng, cảm thấy Chu Thiên Giáng quả thực đang xuyên tạc sự thật.
Chu Nhị lặng lẽ đi tới:
- Thiếu gia, chỗ này nhiều người phức tạp, hay là chúng ta cứ rời khỏi đây trước rồi hãy tính. Bành Thành phủ có tiệm bạc Chu Ký do một người tên Chu Tam mở, ta đã phái người đi liên hệ rồi, tình hình ở đây bọn họ hẳn là rất quen thuộc.
Chu Thiên Giáng gật đầu, kiên quyết kéo Huyền Châu lên xe. Lúc đoàn xe đi ngang qua đám người đang hỗn loạn, Huyền Châu nhìn thấy Chu Nhất đang tranh cãi gì đó với một tên quan sai đầu mục, lo lắng thò đầu ra cửa xe nhìn lâu thật lâu mới buồn bực ngồi trở lại trong xe.
Bọn họ ở trong quán trọ lớn nhất thành bao quanh một cái sân tên gọi Phúc Thọ Cư, vừa mới vào được chưa bao lâu, Chu Nhất liền chạy tới.
- Chu Nhất, thế nào rồi?
Huyền Châu vừa thấy Chu Nhất trở về, liền sốt sắng hỏi.
- Sư gia, yên tâm đi, mọi chuyện tạm thời được giải quyết ổn thỏa rồi.
Chu Nhất nói xong, nhìn nhìn Huyền Châu và Chu Thiên Giáng, rồi lại tiếp tục:
- Sự thể là thế này, sau khi từ biệt chúng ta, bọn người Hồng Gia Ban đi đường suốt đêm rồi vào thành sớm hơn chúng ta một ngày. Vốn tưởng rằng dựng rạp diễn ở Bành thành kiếm đủ tiền mua lượng thực qua mùa trăng hạ huyền (ngày 22, 23 âm lịch) rồi sẽ đi, ai ngờ đâu nộp thuế quan xong lại không biết đường đi thăm hỏi bọn đầu sỏ trong vùng Triệu gia. Lão Tứ Triệu Gia là Đại bộ đầu nha môn ở Bành thành, Hồng Gia Ban đã phá vỡ quy tắc của Triệu gia, cho nên hôm nay mới sai người tới đập phá. Nói nếu không nộp đủ lệ phí hai ngày sân bãi sẽ bị đuổi khỏi Bành thành.
Chu Nhất nói liền một hơi, hắn cũng không rõ lắm Triệu gia này rốt cuộc là làm cái gì nữa.
- Thật nực cười, vậy tại sao bọn chúng lại muốn bắt người?
Huyền Châu tức giận hỏi.
- Sư gia, theo một tên sai dịch tâm địa coi như không tệ nói, Triệu gia đã nhắm được một cô gái trong gánh hát của Hồng ban chủ. Ồ, chính là vị Hồng y cô nương kia. Tiểu nhân tốn ba mươi hai lượng bạc đám sai dịch kia mới chịu thả người ra đó.
Chu Thiên Giáng gật đầu:
- Chu Nhị, phái người theo sát Hồng Gia Ban, xảy ra việc gì lập tức báo cáo. Có lẽ, Hồng Gia Ban chính là kíp thuốc nổ của Bành thành, thông qua bọn họ càng có cơ hội nhìn thấu quan viên nơi đây.
Huyền Châu gật đầu:
- Thiên Giáng, Bành thành ức hiếp dân chúng như vậy, xem ra Phủ Doãn Ngô Đại Ấn cũng chẳng phải hạng tốt lành gì. Lần này Phụ hoàng thay thế toàn bộ quan viên đô phủ trong thiên hạ, Ngô Đại Ấn được Thượng Thư Bộ Hộ Phùng Kính tiến cử mới có thể ngồi vững trên cái chức vị này. Nếu hắn thật sự trong ngoài bất nhất, vậy lần này chúng ta mượn hắn khai nhát đao đầu tiên vậy.
Bọn họ đang bàn luận thì Hạ Thanh đi đến:
- Thiếu gia, Dư chưởng quỹ của tiệm bạc Chu Ký cầu kiến.
Chu Thiên Giáng liền nói:
- Mời hắn vào.
Tiệm bạc Chu Ký do Thục Thiên Chu Tam mở tại Bành thành, hiện các chi nhánh phân bố rộng khắp Đại Phong, nhóm ám tử thu thập tin tức do Chu Nhị huấn luyện không ít người được sắp xếp làm tiểu nhị tại những tiệm như thế này.
Không lâu sau, một người đàn ông ăn vận kiểu thân hào nông thôn đi tới. Những người này đều đã từng tham gia chiến trận ở kinh thành, sau khi được Chu Tam huấn luyện thì phân bố khắp mọi nơi trong Đại Phong. Tuy rằng Chu Thiên Giáng không nhớ kỹ từng người, nhưng những người này cũng không dám quên hắn.
- Tiểu nhân Dư Thủ Xương tham kiến đại nhân, tham kiến Tứ điện hạ.
Dư chưởng quỹ quỳ hai gối xuống hành lễ với Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử.
- Dư chưởng quỹ, ở bên ngoài không cần khách khí, hiện tại thân phận của ta là Thiếu gia buôn dược, Tứ Hoàng tử là Sư gia của ta.
Chu Thiên Giáng nói xong, tự mình đỡ Dư Thủ Xương dậy.
Dư Thủ Xương thấy Chu Thiên Giáng khách khí như vậy, xúc động không biết nói gì cho phải:
- Đại nhân, tam gia biết ngài muốn tới Bành thành, đặc biệt phái tiểu nhân tới đưa ngài đi.
Chu Thiên Giáng bật cười:
- Ha ha, tiểu tử Chu Tam này hiện tại cũng thành tam gia rồi, làm ăn coi bộ cũng không tệ. Về sau cứ gọi ta một tiếng Thiếu gia là được, chúng ta lần này bí mật tới đây, không tiện công khai thân phận. Đúng rồi, Triệu gia ở Bành thành thế lực như thế nào vậy?
Vừa nghe hai chữ 'Triệu gia', sắt mặt Dư Thủ Xương ngay lập tức trở nên nghiêm túc:
- Thiếu gia, Triệu gia này là ác bá nổi tiếng trong vùng. Gia chủ Triệu gia Triệu Thành Quang là hội trưởng thương hội của Bành thành, trong nhà có năm người con trai, người nào cũng khiến dân chúng Bành thành hận thấu xương. Triệu gia chẳng những có tiền, mà còn là thông gia bên ngoại với Hình Bộ Thượng Thư Mã Đinh Thiên. Nếu luận về dòng dõi, còn có thể có họ hàng xa với Hoàng hậu nương nương. Cho nên, nhiều năm như vậy làm không ít chuyện ác, đến nha môn quan phủ cũng phải nể mặt hắn vài phần.
Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử nghe xong, chả trách hắn lại lớn lối như vậy, hoá ra có người nâng đỡ. Hình Bộ Thượng Thư Mã Đinh Thiên chính là họ hàng xa của Hoàng hậu, Triệu gia dựa vào chiêu bài này mới có thể áp chế được quan lại địa phương.
- Khốn nạn thật, có chút họ hàng với hoàng thân quốc thích mà đã thành ra cái hạng bất nhân ấy, lần này gặp phải ta coi như Triệu gia ngươi xui xẻo rồi.
Chu Thiên Giáng lớn tiếng chửi một câu.
Tứ Hoàng tử nhếch môi:
- Thật là, nếu so về tiếng xấu thì Chu đại nhân đây chính là ác bá số một của triều Đại Phong ta. Đừng nói là có họ hàng xa với Hoàng hậu, chỉ sợ Hoàng hậu đích thân trình diện, Chu đại ác nhân cũng dám trừng trị Triệu gia ư.
Dư Thủ Xương nghe xong lại càng hoảng sợ, Chu đại nhân dám mắng hoàng thân quốc thích ngay trước mặt Hoàng tử, thực không phải khí phách kẻ phàm. Uy phong của Chu đại quan nhân ở kinh thành đã sớm truyền đến Bành thành, không ít người đồn đại An Sát Sử Chu Thiên Giáng mặt mũi hung tợn, còn có tận ba con mắt.
- Lão Dư, ta nghe nói khách thương từ ngoại thành đến Bành thành buôn bán phải giao nộp ngân lượng cho Triệu gia, cửa hàng bạc các ngươi có phải cũng đã nộp rồi không?
Chu Thiên Giáng hỏi.
Nghe thấy vậy Dư Thủ Xương không khỏi phẫn nộ:
- Đại nhân, lúc ấy tiểu nhân quả thật bị Triệu gia ức hiếp. Vốn định dẫn người tiêu diệt cái đám súc sinh ấy, ai ngờ tam gia muốn dàn xếp ổn thoả, nói không nên đụng tới bọn chúng. Không còn cách nào khác, hiện tại mỗi tháng vẫn phải cúng bạc cho bọn hắn.
Chu Thiên Giáng nghe thế không hề lấy làm tức giận:
- Ừm, Chu Tam làm tốt lắm, trách nhiệm của các ngươi một chính là phân bố khắp thiên hạ để thu thập tin tức, hai là mở rộng kinh doanh. Về phần những chuyện chém giết như vậy, không cần các ngươi phải nhúng tay vào. Chuyện nhỏ không nhẫn nại sao thành nên nghiệp lớn, về sau nếu còn chuyện như vậy, cứ để Chu Nhị phái người xử lý là được.
Dư Thủ Xương nghe xong trong lòng cảm thấy rất vui mừng, tiệm bạc Chu Ký trải rộng khắp Đại Phong, những vùng khác chắc chắn cũng sẽ xuất hiện tình trạng tương tự. Chu đại nhân đã nói như vậy cũng coi như là mệnh lệnh, ai dám có ý đồ với Chu Ký thì chỉ còn con đường chết.
Tứ Hoàng tử nhìn Dư Thủ Xương nói:
- Dư chưởng quỹ, hôm nay có một gánh hát nhỏ đến Bành thành bị lão Tứ Triệu gia ức hiếp, phỏng chừng phải rời khỏi thành. Ngươi nghĩ cách giữ bọn họ lại, lấy danh nghĩa của tiệm bạc Chu Ký mời bọn họ hát mấy khúc Thiên Đường. Nhân dịp đó, ngươi công bố rộng rãi mời những người có tiếng tăm ở Bành thành đến xem, ta cùng Thiên Giáng cũng sẽ tới ủng hộ, chúng ta cùng diễn một vở kịch hay nào.
Dư Thủ Xương ngẩn ra, lập tức gật đầu:
- Chuyện ngày hôm nay tiểu nhân có nghe thủ hạ nói, nếu Hồng Gia Ban không chịu đi, cô gái áo đỏ kia nhất định sẽ bị hạ độc thủ. Triệu gia là một con quỷ háo sắc, không biết bao nhiêu con gái nhà lành ở Bành thành đã bị hắn hãm hại. Tứ điện hạ yên tâm, tiểu nhân sẽ chi số tiền lớn để giữ Hồng Gia Ban lại. Chỉ có điều ...!"
Nói đến đây, Dư Thủ Xương liếc nhìn Chu Thiên Giáng một cái.