Đối với những lo lắng của chúng thần thì Huyền Xán chỉ cười không nói gì, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay y.
Lúc này Tĩnh Vương đã mặc giáp trụ chỉnh tề, sắp xếp đội ngũ chỉnh tề chuẩn bị “nghênh địch”. Tuy Tĩnh Vương được phong chức phó soái nhưng thực ra không có chút quyền lợi nào, thậm chí nói suất lĩnh binh mã xuất chiến nhưng ông ta cũng chỉ là một đại soái tay không, người chỉ huy binh mã thực sự là phó soái của Tĩnh Vương.
Ngoài cửa thành, Đại Ngưu gõ chiêng gõ la, đang hắng giọng lớn tiếng chửi. Mấy ngày nay Đại Ngưu chẳng học được bản lĩnh gì khác nhưng bản lĩnh chửi người thì lại học cực nhanh, rất có khí thế. Đương nhiên trên đầu Đại Ngưu còn có một đại sư mắng chửi là Chu Thiên Giáng, đối với Đại Ngưu mà nói thì đây là một ngọn núi lớn không thể vượt qua được.
Đại Ngưu đứng chửi ngồi chửi, gõ chiêng mắng chửi thật đã, đang chửi khí thế thì chợt nghe thấy ba tiếng pháo nổ “bùm bùm bùm”, cửa thành vừa mở đã có một đạo nhân mã xông ra.
– Bà nó, cuối cùng cũng ra rồi. Các huynh đệ…chuẩn bị chiến đấu!
Đại Ngưu nói xong liền cưỡi chiến mã.
Hơn một vạn quân tốt phía sau trải qua trận chiến lần trước ít nhiều đã có chút tâm huyết, Đại Ngưu giơ thiết côn lên:
– Các huynh đệ…a…khoan đã!
Ba chữ “xông lên giết” trong miệng Đại Ngưu còn chưa hét lên liền kinh ngạc đến mức ngây ra trên ngựa.
Đại Ngưu giơ tay ngăn các binh tướng phía sau lại. Cửa thành vừa mở ra, người cầm đầu cưỡi trên con chiến mã rám nắng, trong tay cầm Nhạn Linh đại đao cán dài. Đại Ngưu trừng lớn hai mắt, hay lắm, đó chẳng phải là lão già Tĩnh Vương sao?
– Bày trận! Phòng ngự!
Đại Ngưu vung thiết côn lên, gào lên với phía sau.
Điều này còn phải nói sao, sau một thời gian huấn luyện dài như vậy, quân sĩ hiện giờ cũng có thể bày ra mấy trận pháp không đến nỗi khó coi. Một loạt trường mâu thủ ép xuống một góc bốn lăm độ, phòng ngừa nhân mã đối phương tấn công. Cung tiễn thủ ở hai bên giương sẵn cung nỏ, đứng trước trận tuyến.
Tĩnh Vương vung Nhạn Linh đao, mở trận thế cách Đại Ngưu trăm thước. Tĩnh Vương gừng càng già càng cay, uy phong lẫm lẫm ngồi trên lưng ngựa, uy mãnh của phó tướng Cao Dũng tụt lại mất một nửa, cẩn thận nhìn chằm chằm Tĩnh Vương.
Huyền Minh đứng trên đầu thành, hắn muốn nhìn xem vị hoàng thúc này của mình làm thế nào thắng được ba trận. Huyền Minh biết quan tướng thủ hạ của Chu Thiên Giáng tuyệt đối sẽ không hạ tử thủ với Tĩnh Vương, nếu chẳng may Tĩnh Vương chết trong tay Chu Thiên Giáng thì đây đúng là một tin tốt với Huyền Minh, vì như vậy Chu Thiên Giáng có thể sẽ khơi dậy sự phẫn hận của không ít lão thần, điều này vô cùng có lợi cho kinh thành. Nhưng nếu Chu Thiên Giáng không đánh thì Huyền Minh có thể ép Tĩnh Vương trực tiếp dẫn binh phá doanh trại của Chu Thiên Giáng. Vậy nên mới nói để Tĩnh Vương xuất chiến, Chu Thiên Giáng đánh cũng không được mà không đánh cũng không xong, đương nhiên Huyền Minh cũng không giao binh quyền cho Tĩnh Vương thật, thực tế thì phó tướng Cao Dũng mới là thống soái đội ngũ này, thậm chí Huyền Minh còn mật lệnh cho Cao Dũng là một khi phát hiện ra Tĩnh Vương mưu đồ gây rối thì có thể trực tiếp giết chết trên chiến trường rồi giá họa cho Chu Thiên Giáng.
Đại Ngưu vỗ mông ngựa, thúc ngựa đến trước trận pháp:
– Tĩnh Vương, ngài dẫn binh đến đầu hàng hả? Sao đại nhân nhà ta không nói trước với ta một tiếng, ta còn tưởng tên khốn Huyền Minh kia sắp xuất chiến nữa.
Thấy chủ tướng bên đối phương là Đại Ngưu thì khuôn mặt già nua của Tĩnh Vương đen lại, thúc ngựa chạy lên phía trước. Cao Dũng thấp thỏm mấy cái, quan sát kĩ mọi cử động của Tĩnh Vương.
Tĩnh Vương đi đến trước trận, chĩa Nhạn Linh đao trong tay ra:
– Đại Ngưu, đừng nói những lời vô nghĩa nữa, hôm nay bổn vương đến là để lấy mạng ngươi đấy.
Tĩnh Vương lớn tiếng hô, đưa lưng về phía Cao Dũng nháy mắt với Đại Ngưu, ý là bổn vương bị ép buộc bất đắc dĩ, tiểu tử ngươi phải phối hợp mà diễn.
Đại Ngưu trừng mắt mất nửa ngày, lập tức vung thiết côn:
– Tĩnh Vương, không phải ngài uống nhiều đấy chứ? Mắt bị sao vậy? Đừng quên chúng ta là một phe đấy, ngài nói vớ vẩn gì vậy?
Trong lòng Tĩnh Vương tức giận, Chu Thiên Giáng phái ai đến không phái mà lại phái cái tên ngu ngốc này đến, đến giả vờ cũng không biết giả vờ.
Tĩnh Vương không nói hai lời mà vung đao bổ tới. Tĩnh Vương rơi vào đường cùng, chủ có thể nhỏ giọng nói tình hình cho Đại Ngưu biết lúc “chiến đấu”. Nhưng Tĩnh Vương lại quên mất một điều là Đại Ngưu không phải là Chu Nhất hay Hạ Thanh, đầu óc cậu ta toàn cơ bắp, thấy đao của Tĩnh Vương bổ tới thì theo thói quen đón đầu bằng một côn.
Tĩnh Vương vốn đánh giả, Nhạn Linh đao nhìn như rất nhanh nhưng lại không có lực đạo, tuy vậy Tĩnh Vương nghe thấy thiết côn của Đại Ngưu lao vù đến thì thầm nói không hay rồi, vội vã thu đao để đỡ.
Lúc ấy khi Lâm Phong dạy Đại Ngưu chiêu này đã dặn đi dặn lại bất kể đối phương là ai, chỉ cần ra côn toàn lực, đến Chu Thiên Giáng cũng từng bị Đại Ngưu đập cho một gậy suýt thì mất mạng. Bây giờ thì hay rồi, Đại Ngưu ra tay không nặng không nhẹ, Tĩnh Vương nào có biết điều này, còn tưởng là Đại Ngưu đã biết rồi, ít nhất cũng học được cách diễn trò của Chu Thiên Giáng.
Một tiếng “keng” giòn tan vang lên, Tĩnh Vương chỉ cảm thấy hai cánh tay tê dại, đao trong tay suýt nữa thì bị đánh bay đi. Con chiến mã Tĩnh Vương đang cưỡi lùi về sau mấy bước, Tĩnh Vương mất thăng bằng liền ngã luôn xuống đất.
Đại Ngưu ra tay xong cũng thấy hối hận, hiện giờ lão già này là nhạc phụ tương lai của Chu Thiên Giáng, nếu như bị một côn của mình đập chết thì Chu Thiên Giáng còn không giết mình sao?
Thấy Tĩnh Vương ngã xuống ngựa thì Đại Ngưu thầm thở phào một tiếng:
– Tĩnh Vương thiên tuế, ta cũng không cố ý đâu, thế…ngài có sao không?
Tĩnh Vương sắp tức đến phát điên, má nó, không ngờ tên ngốc này còn dám đánh thật, nhỡ lão tử chết thì Chu Thiên Giáng phải chịu những lời nguyền rủa nặng nề rồi, không những thế mà e là Ngọc Nhi cũng đau lòng đến chết mất.
– Khốn kiếp, bổn vương tung hoành sa trường còn chưa có ai đánh lão tử ngã ngựa, tên khốn nhà ngươi đi chết đi!
Dưới sự tức giận, Tĩnh Vương đến ngựa cũng không trèo lên. Lần này Tĩnh Vương cũng không để lại đường lùi, chỉ thuần túy muốn lấy lại mặt mũi. Lần này Đại Ngưu đã có kinh nghiệm, cố nhịn không dám ra côn, dù sao Tĩnh Vương tuổi tác đã cao, Đại Ngưu cảm thấy nện xong ba côn chắc cũng có thể khiến lão già này lún xuống đất lắm chứ.
Hai người một người trên ngựa, một người dưới ngựa, đao chém vào côn ánh lửa văng tung tóe. Huyền Minh và mấy người Cao Dũng nhìn đến ngẩn ra. Tĩnh Vương nghẹn đến mức khuôn mặt già nua đỏ bừng, chém điên cuồng như một người điên, nhìn thế nào cũng thấy đánh như thật.
Huyền Minh nhìn cữu phụ Ngạc Tất Long bên cạnh:
– Cữu cữu, người thấy hai người họ đánh có thật không?
Ngạc Tất Long là người từng trải, tổ tiên Ngạc gia từng theo Tiên đế nam chinh bắc phạt, thương của Ngạc gia năm đó cũng danh chấn Đại Phong, cùng với phụ thân của Quách Thiên Tín được coi như hai đại chủ tướng của Đại Phong. Tuy đến thời Ngạc Luân Xuân cũng suy vi nhưng Ngạc Tất Long cũng được coi như người nổi bật của Ngạc gia hiện giờ.
– Một côn vừa rồi của Đại Ngưu vốn không hề lưu tình, nhìn độ cong của Nhạn Linh đao khi bị nện thì đúng là lực đạo mười phần. Năm đó Tĩnh Vương cùng Thành Võ Hoàng gạt bỏ thế lực của các hoàng tử khác rất ít khi thất bại nên rất coi trọng mặt mũi, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì Tĩnh Vương tuyệt đối sẽ không cố ý ngã ngựa. Lẽ nào Chu Thiên Giáng biết được Tĩnh Vương đã quy thuận Thái hậu mà muốn trừ khử ông ta?
Ngạc Tất Long nghi hoặc nói.
Đầu Huyền Minh cũng có chút mơ hồ rồi, vốn trận này chỉ là đùa để xem người của Chu Thiên Giáng sẽ đối phó thế nào. Nếu như đối phương trực tiếp rút lui thì Huyền Minh đã mật lệnh cho Cao Dũng là đuổi giết ba dặm rồi lập tức rút về, không tiến lần thứ hai nữa, hơn nữa Huyền Minh có thể thông cáo thiên hạ, nói Chu Thiên Giáng thất bại bỏ chạy, điều này có thể khơi dậy sĩ khí và nhân tâm rất có hiệu quả. Huyền Minh không ngờ rằng Tĩnh Vương và Đại Ngưu lại đánh thật, một trận chiến vốn ngu ngốc vô vị nay lại có chút thú vị.
Tĩnh Vương và Đại Ngưu đao đi côn lại, Đại Ngưu cũng không dám ra tay, Tĩnh Vương đương nhiên không chém chết Đại Ngưu, vận kình chỉ chém vào thiết côn, nhìn thì thấy đốm lửa văng tung tóe nhưng lại không làm người bị thương.
– Đại Ngưu, tiểu tử ngươi nghe đây, mau gọi người và Lâm Phong đến đây. Ngọc Nhi bị giam lỏng trong cung Dung Quý Phi, mau nghĩ cách cứu Ngọc Nhi và Dung Quý Phi ra, mặt khác nói với Chu Thiên Giáng là bổn vương bị ép bất đắc dĩ, nhất định phải thắng được ba trận, nếu ta không đánh thì Ngọc Nhi sẽ bị bức tử. Ngọc Nhi mà chết thì bổn vương sống còn ý nghĩa gì nữa.
Tĩnh Vương tỉnh táo lại, nương theo tiếng yểm hộ của đao côn mà nhỏ giọng nói.
– Ngươi nói gì? Cái gì mà Ngọc Nhi bị bức tử rồi? Nói to lên, ta không nghe thấy gì cả!
Đại Ngưu hắng giọng hỏi.
Tĩnh Vương tức phát điên lên:
– Hôm nay lão tử muốn ngươi chết không toàn thây! Con mẹ nó ngươi mau rút cho ta!
Tĩnh Vương câu trước mắng thật to nhưng câu sau lại giảm thấp âm thanh, khiến Tĩnh Vương mắng đến mức thở hồng hộc.
Đại Ngưu cho dù có ngốc cũng nghe ra được là có chuyện gì, đẩy thiết côn một cái:
– Đại nhân nhà ta nói phải kính già yêu trẻ, lão tử không đánh nữa…các huynh đệ, chạy thôi!