Đại Ngưu nói không đánh nữa liền dừng luôn, quay ngựa bỏ chạy. Tĩnh Vương mệt thở không ra hơi, cắm Nhạn Linh đạo xuống đất rồi không ngừng há mồm thở dốc.
Cao Dũng vừa thấy vậy thì chĩa trường mâu trong tay:
– Mọi người nghe lệnh…đuổi giết cùng bổn tướng!
Cao Dũng ra lệnh một tiếng rồi dẫn đầu xông ra ngoài.
Bốn gã thân binh “bảo vệ” Tĩnh Vương trèo lên ngựa, Tĩnh Vương biết trên danh nghĩa thì những người này bảo vệ mình nhưng thực ra là giám thị nhất cử nhất động của mình.
Cao Dũng suất lĩnh đại quân truy sát ba trăm dặm, đến khi giết được mười mấy quân tốt bị tụt lại phía sau mới thôi. Tĩnh Vương suất lĩnh đại quân “chiến thắng trở về”, Huyền Minh đích thân đứng ở cổng thành nghênh đón. Đối với Thủ Bị kinh thành mà nói, bất kể là giả hay thật nhưng cuối cùng cũng thắng được một trận.
– Tĩnh Vương thúc, chất nhi mừng ngài đại thắng trở về, đêm nay bổn soái phải khao thưởng ba quân để chúc mừng Tĩnh Vương.
Huyền Minh nhìn Tĩnh Vương, lộ ra nụ cười khi đạt được âm mưu.
– Hừ, mọi người nghe đây, từ nay về sau, bổn vương và tên Đại Ngưu kia không đội trời chung.
Tĩnh Vương nói xong, không chào hỏi lời nào mà thúc ngựa về thẳng doanh trướng của mình.
Hai mươi dặm ngoài kinh thành, bảy Thiên tổng đang đứng trong đại trướng của Chu Thiên Giáng, Chu đại quan nhân bảo bọn họ từng người một nói, nói càng chi tiết càng tốt.
– Đại nhân, bọn ta chỉ biết được chừng ấy, dù sao thì Tĩnh Vương cũng suýt bị một côn của Ngưu tướng quân nện chết. Đây là sự thực.
Một gã Thiên tổng thẳng cổ nói.
– Đừng nói vớ vẩn, côn đó của lão tử căn bản không hề dụng kình, lão già kia ngã ngựa là do tuổi cao sức yếu đó chứ, liên quan gì đến ta?
Đại Ngưu quay đầu trừng mắt với gã Thiên tổng kia một cái.
Chu Thiên Giáng sắc mặt bình tĩnh, khoát tay sao:
– Mọi người lui xuống trước đi.
Mấy gã Thiên tổng kia ôm quyền cáo lui, mấy người đó vừa ra khỏi đại trướng thì Chu Thiên Giáng nói luôn:
– Người đâu, buông màn trướng xuống, bất cứ ai cũng không được lại gần.
Màn trướng vừa được buông xuống thì Chu đại quan nhân vừa rồi còn rất bình tĩnh đã nhe răng trợn mắt chạy đến đá cho Đại Ngưu mấy cái.
– Má nó, nhạc phụ của lão tử mà ngươi cũng dám đánh, nếu nhỡ xảy ra chuyện gì thì xem ta xử lý ngươi thế nào.
Chu Thiên Giáng trừng mắt nhìn Đại Ngưu, hắn rõ hơn ai hết một côn kia vào đầu kia của Đại Ngưu đáng sợ cỡ nào, chính hắn cũng suýt bị cậu ta nện cho gãy cổ rồi.
Chu Thiên Giáng phát tiết xong thì lại quay về ngồi trên soái án:
– Tiểu tử ngươi nghĩ lại cho kĩ đi, rốt cuộc Tĩnh Vương nói với ngươi những gì?
Chu Thiên Giáng đương nhiên cũng không tin Tĩnh Vương a dua tạo phản, hắn cảm thấy những lời Tĩnh Vương nói với Đại Ngưu chắc chắn có một số thông tin quan trọng muốn tiết lộ cho hắn, nhưng tên Đại Ngưu này cứ câm như hến, căn bản cũng không nghe được rõ.
– Đại nhân, lúc ấy Tĩnh Vương chém rất mãnh liệt, ta chỉ nghe thấy tiếng sắt chạm vào nhau, giọng ông ta lại nhỏ, sao ta nhớ được chứ?
– Má nó, giọng của ngươi lớn ngoài việc chửi đổng ra thì còn dùng làm gì hả? Nếu như tất cả mọi người đều nghe thấy thì còn gọi gì là bí mật nữa, nghĩ cho kĩ đi, nếu không nghĩ ra được thì cấm ăn cơm ba ngày.
Chu Thiên Giáng tức đến mức miệng đắng lưỡi khô, bưng cái bát lên uống mấy ngụm nước.
– Đại nhân, ta nhớ ra rồi, hình như lúc đó Tĩnh Vương có nói…Ngọc Nhi…bị bức tử rồi.
Vốn Đại Ngưu không muốn nói chuyện “đau lòng” này cho Chu Thiên Giáng biết nhưng đây là câu duy nhất mà cậu ta nghe thấy.
– Phụt!
Chu Thiên Giáng sặc nước phun ra ngoài, đứng bật dậy. Chu Thiên Giáng nhìn Đại Ngưu ngẩn ra nửa ngày, sắc mặt trở nên trắng bệch. Hắn biết Đại Ngưu tuyệt đối sẽ không dám lừa mình chứ đừng nói đến việc lôi chuyện này ra nói đùa.
“Choang” – cái bát trong tay Chu Thiên Giáng rơi xuống vỡ tan, thân thể lảo đảo hai cái, ánh mắt nhìn Đại Ngưu chằm chằm.
– Bức tử Ngọc Nhi của ta? Tĩnh Vương nói vậy thật sao?
Hai mắt Chu Thiên Giáng đỏ ngầu trừng lên nhìn Đại Ngưu.
– Đại…đại nhân, dù sao thì ta cũng nghe thấy ông ta nói vậy mà.
Đại Ngưu khiếp đảm nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng gầm lên một tiếng như bị điên, dường như muốn gào hết lục phủ ngũ tạng ra, gào xong thì hắn hét ra bên ngoài.
– Người đâu, gióng trống khua chiêng tập hợp toàn bộ cho ta! Hôm nay lão tử phải tàn sát toàn bộ dân chúng trong thành!
Mấy người Chu Nhất, Hạ Thanh đều ở đại doanh của mình, đột nhiên nghe thấy tiếng trống trận dồn dập thì vội vã chạy ra khỏi đại trướng. Hành quân đánh giặc, cờ có cờ hiệu, trống có trống lệnh, những tiết tấu khác nhau thể hiện những mệnh lệnh khác nhau. Tiếng trống dồn dập thế này trừ phi là trước khi xảy ra đại chiến hoặc có tình hình đột ngột xảy ra mới gõ.
Mấy người Chu Nhất, Hạ Thanh và Chu Nhị, Chu Tứ không dám chậm trễ, vội tập kết binh mã rồi dẫn đội của mình đến tập hợp thành hàng trước đại doanh của chủ soái.
Mấy người Chu Nhất bước vào đại trướng của chủ soái, Đại Ngưu thành thực ôm thiết côn đứng một bên như mèo nằm ổ mà Chu đại quan nhân của bọn họ đang khóc lóc như cô vợ vừa bị bắt nạt, nước mắt nước mũi giàn giụa, hai mắt sưng như quả đào.
– Đại nhân…có…có chuyện gì vậy?
Mấy người Chu Tứ hoảng sợ.
Chu Thiên Giáng vô cùng bi phẫn, vừa thấy các huynh đệ đã đến đông đủ thì tức giận đứng dậy.
– Các huynh đệ, nếu như mọi người còn là bằng hữu với nhau thì hôm nay đi công thành với ta. Cho dù có tử trận thì lão tử cũng phải chém giết cho sướng. Chu Nhị, lập tức truyền lệnh cho nhân mã ngầm trong thành, lập tức đốt thành cướp bóc toàn thành cho lão tử, chỉ cần có thể vào được kinh thành thì lão tử phải khiến tất cả mọi người trong hoàng cung cùng chôn.
Chu Thiên Giáng khàn giọng hét to.
Mấy người Chu Nhất kinh ngạc nhìn Chu Thiên Giáng, không hiểu có chuyện gì xảy ra khiến Chu đại quan nhân cởi mở tiêu sái tức giận thế này.
– Đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngài nói cho rõ ràng đi.
Chu Nhị khiếp sợ nhìn Chu Thiên Giáng, anh ta cảm thấy hôm nay Chu đại quan nhân có chút kỳ lạ.
– Chết rồi, Ngọc Nhi của ta bị chúng bức tử rồi.
Chu Thiên Giáng nói xong lại khóc ầm lên.
Chu Thiên Giáng tự nhận bản thân không phải là anh hùng, hắn là người trọng tình cảm, lúc nên khóc thì sẽ khóc, lúc cần cười thì sẽ cười. Chu đại quan nhân như một con mẹ bán rau bị quản thành đạp đổ quầy hàng, vừa khóc lóc vừa kể lể ngọn nguồn. Nói đến chỗ đau lòng còn nghẹn ngào suýt nữa nói không thành lời.
Mấy người Chu Nhất trong lòng đều cả kinh, nếu như vậy thật thì e là không ai ngăn được sự điên cuồng của Chu Thiên Giáng mất. Hôm nay Đại Ngưu suất binh đi khiêu chiến, không ai ngờ rằng trong thành sẽ xuất chiến thật. Mấy người Chu Nhất đều dẫn quân chế tạo xe bắn đá và công cụ đại hình, không rõ về trận chiến giữa Tĩnh Vương và Đại Ngưu.
Biết Tĩnh Vương thay Huyền Minh xuất chiến thì ai cũng kinh ngạc, nhưng người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc lại tỉnh táo, mấy người Chu Nhất vừa nghe xong lập tức phát hiện ra vấn đề trong đó.
– Đại nhân, không đúng rồi, nếu như Ngọc Cách Cách bị bức tử thật thì tại sao Tĩnh Vương thiên tuế còn tâm trạng mà xuất chiến chứ? Với sự sủng ái của Tĩnh Vương đối với Ngọc Cách Cách, ông ta không khóc đến chết mới lạ đó.
Chu Nhất nghi hoặc nói.
– Đúng vậy, trừ phi Tĩnh Vương bị điên rồi, nếu không chuyện lớn như vậy mà sao ông ấy vẫn còn ra thành đại chiến với Đại Ngưu chứ?
Hạ Thanh cũng nói theo.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra, lúc nãy hắn bị tin tức này đả kích cho có chút mơ hồ, vừa nghe Chu Nhất nói vậy thì Chu Thiên Giáng cũng cảm thấy không hợp với lẽ thường.
Chu Thiên Giáng lấy ống tay áo lau nước mũi:
– Đại Ngưu, tiểu tử ngươi lại đây, nói thật cho lão tử biết có phải ngươi nghe thấy Tĩnh Vương nói những lời này không?
Đại Ngưu căng thẳng nuốt nước miếng:
– Đại nhân…hình như Tĩnh Vương có nói như vậy. Dù sao thì ông ta cũng lải nhải nửa ngày, ta bảo ông ta nói to lên ông ta còn mắng chửi. Ta thấy Tĩnh Vương chắc chắn là đau lòng phát điên rồi.
Đại Ngưu tự tìm lý do cho mình.
Lúc này Chu Thiên Giáng mới hồi phục tinh thần, càng suy nghĩ càng thấy không đúng. Lúc nãy bản thân hắn vừa nghe thấy tin Ngọc Nhi bị bức tử đã có chút mất khống chế mà phát điên lên, bây giờ bình tĩnh lại thì trí tuệ của Chu đại quan nhân lập tức lộ ra.
– Má nó, tên Đại Ngưu chết tiệt này, mấy vạn quân này suýt nữa đã bị ngươi hại chết rồi. Cút…cút ra ngoài. Đứng ngoài cửa đại doanh, nói “ta là đồ ngốc” một ngàn lần.
Chu Thiên Giáng chỉ vào Đại Ngưu tức giận mắng.
Chu Thiên Giáng phục hồi lại tinh thần, nhất thời toàn thân đổ mồ hôi lạnh. May là ở đây cách kinh thành hai mươi dặm, nếu như hạ trại ngay cổng thành như bình thường thì e là lúc nãy hắn đã tức giận hạ lệnh công thành rồi. Như vậy không biết sẽ có bao nhiêu quân tốt sẽ chết trong trận công thành này nữa.
Đại Ngưu đáng thương chớp chớp mắt, ôm thiết côn đi ra ngoài. Cậu ta còn làm thật, chạy đến cửa đại doanh rồi cao giọng hô:
– Chu đại nhân là đồ ngốc…Chu đại nhân là đồ ngốc!
Đại Ngưu vừa hô vừa nhớ số, sợ mình lại đếm sai. Chính Đại Ngưu cũng không hiểu tại sao Chu Thiên Giáng lại bảo mình mắng hắn là đồ ngốc.
Trong đại trướng, mấy người Chu Nhất cũng thấy trong lòng thấp thỏm không yên, tin này đối với bọn họ quả là có chút bất ngờ.