– Chu Thiên Giáng, ngươi hãy đợi đấy.
Huyền Xán nghiến răng nghiến lợi nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu đại quan nhân thẳng lưng, xoay người đi ra:
– Người đâu, đưa Huyền Xán điện hạ lên đường.
Chu Thiên Giáng nói xong, Chu Nhất vung tay lên, chỉ nghe tiếng vút vút vút – một trận mưa tên trút xuống, góc cạnh tường khi nãy bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết.
– Chu…Thiên…Giáng…ngươi…thật độc ác!
Người Huyễn Xán trúng bảy tám mũi tên, mắt trừng tức giận nhìn Chu Thiên Giáng, đến lúc chết cũng không nhắm mắt.
Chu Nhất đi về phía trước, tự mình kiểm tra lại một lần, đối với những kẻ chưa chết thì Chu Nhất không nói lời nào bổ thẳng một nhát đao.
Chu Thiên Giáng chắp hai tay sau lưng lạnh lùng nhìn, hắn căn bản không có ý định buông tha cho Huyền Xán. Nếu là đối thủ, chết rồi thì khiến hắn yên tâm hơn là sống.
– Đại nhân, thi thể xử lý thế nào ạ?
Chu Nhất tiến đến lặng lẽ hỏi.
– Nhân lúc bên trong thành đại loạn, tìm nhà dân, đốt!
Chu Thiên Giáng nói qua loa.
Thân phận của Huyền Xán đặc biệt, cứ cho việc gã mất tích trở nên bí ẩn đi, Chu Thiên Giáng cũng không muốn để Thành Võ Hoàng biết là chính hắn đã giết con của ông ta. Tuy rằng Chu Thiên Giáng có thể tìm ra rất nhiều cớ này nọ, nhưng Chu Thiên Giáng biết Thành Võ Hoàng tuyệt đối vẫn sẽ ngờ vực chuyện này trong lòng. Từ hai mật chỉ của Thành Võ Hoàng có thể nhìn ra, trong lòng Thành Võ Hoàng cũng không muốn giết con.
Sắp xếp xong tất cả nhưng Chu Thiên Giáng chưa trở lại hoàng cung mà trực tiếp cưỡi ngựa chạy về phía phủ tướng quân. Phủ đệ của hắn đã bị Huyền Minh trong cơn giận dữ đập phá không còn hình dạng, Chu Thiên Giáng chỉ có thể tạm thời trở về phủ tướng quân để nghỉ ngơi một đêm.
Mãi đến khi bình minh, hậu cung mới xem như lắng xuống. Tổng quản thái giám Ngụy Chính Hải của hoàng cung và một đám lão thái giám trung thành với Thành Võ Hoàng được phóng thích. Tên này khóc lóc như vừa chết đi sống lại, không ngừng dập đầu cảm tạ hoàng ân. Ngụy Chính Hải và đám thái giám lại tiếp quản việc thường ngày của hoàng cung.
Trong một đêm, quần thần trong đại lao lại được nhìn thấy mặt trời, những bề tôi vốn càn quấy thì từng người một bị nhốt vào nhà lao. Việc tiếp quản hoàng cung vô cùng thuận lợi, cơ bản không gặp sự chống cự nào. Việc duy nhất khiến Huyền Nhạc đau đầu, chính là sự mất tích của Hoàng hậu và Huyền Xán. Tất cả mọi người gồm cả Tĩnh Vương, cả đêm cũng không nghỉ ngơi, Tĩnh Vương một mình xuất binh mã, tìm kiếm tung tích của Huyền Xán ở các nơi hẻo lánh phía sau cung.
Trời sáng dần, mấy trận lẻ tẻ trong thành lẻ tẻ cũng dần dần chấm dứt. Huyền Nhạc ban bố thông cáo chiêu an, cũng phái người áp giải Phùng Canh Niên và Ngạc Luân Xuân đi một vòng trong thành. Huyền Nhạc làm như vậy là muốn nói cho những binh mã còn đang chống cự biết, Hoàng hậu và gia tộc Phùng, Ngạc cũng đã đầu hàng, các ngươi chống cự nữa cũng vô ích.
Chu Thiên Giáng ngủ thằng đến giữa trưa mới bị Quách Dĩnh và Ngọc Nhi gọi dậy. Những người khác đều bận rộn túi bụi, đêm nay chỉ có hắn được ngủ no say.
– Tên khốn, bà nội muội bận rộn cả một đêm cũng chưa được ngủ. Huynh thì được ngủ giống như con heo to xác.
Quách Dĩnh bíu môi nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng vươn vai, ngủ trong binh doanh nhiều ngày như vậy, quả thật không được nằm trên giường thoải mái.
– Bên ngoài thế nào rồi, có tin tức gì chưa?
Chu Thiên Giáng nằm nghiêng người trên giường, mắt nhìn hai ý trung nhân.
– Lão thần trong ngục đều được thả rồi. Huyền Nhạc đã để Sở Vân đại nhân tiếp quản đại doanh Kinh Giao. Vừa rồi phụ vương và Quách lão phu nhân phái người đến thông báo với huynh, lệnh cho huynh lập tức đến hoàng cung, nói là quần thần cần bàn bạc đại sự.
Ngọc Nhi nhìn Chu Thiên Giáng, nói nhỏ.
Đã lâu không được thấy Chu Thiên Giáng, trong lòng Ngọc Nhi vừa vui mừng vừa có chút ngại ngùng. Tối qua gặp lại nhau rất vội vàng, ba người cũng chưa được trò chuyện. Giờ đã không còn người ngoài, Ngọc Nhi ngược lại ngượng ngùng nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng nghiêng người ngồi ở mép giường, giơ tay ôm Ngọc Nhi và Quách Dĩnh vào lòng. Hai cô gái ngẩn ra, hơi kháng cự một chút, rồi thuận theo dựa vào ngực của Chu Thiên Giáng.
– Các bảo bối, qua mấy tháng nữa, hoặc một năm, ta sẽ dẫn các nàng cao chạy xa bay. Đến lúc đó, thiên hạ không ai đè ép chúng ta nữa.
Chu Thiên Giáng nói xong, hôn lên gương mặt Ngọc Nhi và Quách Dĩnh một chút.
– Huynh chết đi, bên ngoài còn có người chờ đấy.
Ngọc Nhi xấu hổ đánh Chu Thiên Giáng một cái, vội vàng rời khỏi người hắn.
– Thiên Giáng, Hoàng thượng thật sự đang đề phòng huynh sao?
Quách Dĩnh hỏi nhỏ.
– Rất bình thường, cho dù ta là Thành Võ Hoàng thì cũng sẽ đề phòng như vậy. Tiểu tử Huyền Nhạc có chút đầu óc, y để Sở Vân tiếp quản đại doanh Kinh Giao đầu hàng, mà không hợp hai binh mã làm một, cũng coi như để giữ lại tay sau. Thôi, không nghĩ đến những chuyện phiền lòng này nữa, muốn làm gì thì làm đi.
Chu Thiên Giáng nói xong liền xuống giường.
Quách Dĩnh và Ngọc Nhi nhanh chóng phục vụ Chu Thiên Giáng thay quan phục, như là vợ nhỏ mới nhập môn, chỉnh đi chỉnh lại y phục.
Chu Thiên Giáng rửa mặt qua loa một chút rồi đi đến tiền viện. Trước nội viện người đã đứng đầy, Chu Thiên Giáng liếc nhìn lại, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười.
– Hồng lão bá, Hồng muội muội, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Chu Thiên Giáng cười rồi đi đến.
– Ân nhân, chúng ta ngày nào cũng cầu nguyện cho ngài bình an vô sự.
Hồng Bách Siêu kích động nhìn Chu Thiên Giáng.
– Huynh!
Hồng Tiểu Thanh kêu lên một tiếng nhút nhát.
– Tiểu muội, trong kinh thành không ai ức hiếp muội chứ? Ai dám bắt nạt muội cứ nói cho huynh biết, xem ta đánh hắn không.
Chu Thiên Giáng nói sang sảng với nghĩa muội.
Quách Dĩnh cười rồi đi đến:
– Ai dám bắt nạt Tiểu Thanh tỷ, ta cùng Ngọc Cách Cách sẽ không tha cho y.
Chu Thiên Giáng giương mắt nhìn một chút mọi người trong viện, không ít lão nhân là người trong phủ hắn. Mọi người ai nấy đều nước mắt lưng tròng, mấy ngày hôm nay chắc bọn họ vô cùng lo lắng.
Chu Thiên Giáng chào hỏi mọi người rồi đi ra khỏi phủ tướng quân. Bên ngoài cửa chính, người tấp nập, chẳng những có đám huynhh đệ Đại Ngưu, Hạ Thanh mà cả dân chúng cũng đến thăm. Mấy người Đại Ngưu không có cách nào vào phủ, vì còn phải ở bên ngoài duy trì trật tự, bằng không cửa chính của phủ tướng quân sớm đã bị dân chúng đạp đổ rồi.
– Chu đại nhân…lão nô thỉnh an ngài!
Một tiếng nói sắc bén truyền đến. Ngụy Chính Hải vui vẻ chạy đến trước mặt Chu Thiên Giáng. Ông ta phụng mệnh đến mời Chu Thiên Giáng vào cung, nhưng quan trọng hơn, đó là Ngụy Chính Hải muốn đến tạ ơn. Nếu không có Chu Thiên Giáng phá thành thì cũng không có Ngụy Chính Hải ngày hôm nay.
– Ha ha, Ngụy công công, ta còn tưởng ngươi bị lão nương Hoàng hậu kia giết rồi chứ. Không ngờ mạng ngươi khá lớn đấy, vẫn còn sống.
– Chu đại nhân, lão nô cũng là nhờ phúc của ngài, có thể lại được nhìn thấy mặt trời. Ngày xưa lão nô có nhiều chuyện thất lễ, mong đại nhân bỏ qua cho, lão nô xin được lễ tạ lỗi với ngài.
Ngụy Chính Hải nói xong, nghiêm túc quỳ xuống trước Chu Thiên Giáng.
– Ha ha. Được rồi, ta không nhận nổi đâu. Ngụy công công, dưới áp lực của Hoàng hậu mà ngươi không làm phản chứng tỏ ngươi còn chút lương tâm. Đi thôi, vào cung nào.
Chu Thiên Giáng nói xong, kéo Ngụy Chính Hải đứng dậy.
Chu Thiên Giáng đi đường, đám dân chúng không ngừng hoan hô ở hai bên, nhưngkhông giống với tình huống lần trước, khi đó Chu đại quan nhân vẫn chưa có danh tiếng gì. Lần này, thanh danh của Chu đại quan nhân đã đạt đến một độ cao mới.
Đám dân chúng vẫn theo đến phía ngoài cửa cung, Chu Thiên Giáng nhìn cửa cung không khỏi ngẩn ra. Hắn không ngờ Huyền Nhạc đưa văn võ bá quan đều đứng ở bên ngoài cửa cung nghênh đón hắn. Trong đó chắng những có Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân, còn có cả lão thần như Vương Bính Khôn.
Kiểu nghi thức đúng là quá long trọng rồi, Chu Thiên Giáng nhanh chóng xuống ngựa. Trước mặt các vị lão thần, Chu Thiên Giáng cũng không thể kiêu căng, vô lễ được.
Bên ngoài cửa cung, Huyền Nhạc cũng không mặc quan bào mà mặcbộ y phục màu xanh đứng đầu trăm quan. Tĩnh Vương cầm Đả Vương Tiên trong tay đứng ở vị trí nửa bước bên trái. Quách lão phu nhân và Thái phó Vương Bính Khôn đứng ở bên phải Huyền Nhạc. Lý Hồng Sở Vân và lục bộ đại thần cũng đứng vị trí ngang bằng. Bên trong quần thần của lục bộ chỉ có thiếu Hình Bộ Thượng Thư Mã Đinh Thiên. Trong lục bộ đại thần, Mã Đinh Thiên là trọng thần duy nhất ủng hộ Hoàng hậu. Đương nhiên không thể đứng ngang hàng được nữa.
Cách chào đón như vậy có thể nói cực kỳ long trọng. Ngoại trừ Thiên tử đương triều Thành Võ Hoàng không có ở đây ra, công thần già trẻ đều đứng ở ngoài cửa cung. Không ít lão thần mắt ngấn lệ vui mừng, Chu Thiên Giáng chẳng khác gì chi ân làm sống lại họ.
Chu Thiên Giáng đi về phía trước, Huyền Nhạc lấy thân phận của Giám Quốc Đại Thần, một lần nữa thay mặt cho các quan lại trong triều. Trong các quan lại, lần bình định kinh thành này, việc nhân nghĩa không nhường ai của Chu Thiên Giáng trở thành công đầu. Nếu như nói lần trước Chu Thiên Giáng đánh bại Chu Diên Thiên cứu vãn triều Đại Phong thì thắng lợi lần này của Chu Thiên Giáng chẳng khác gì đã cứu được cả nhà những công thần này. Lần chiến thắng trước Lão Thái hậu còn khỏe mạnh, cho nên người lo lắng chỉ có Thành Võ Hoàng mà không phải là những công thần này, cho dù Chu Diên Thiên đại thắng thì Lão Thái Hậu vẫn trọng dụng những thần tử đó như trước. Nhưng lần này lại khác, Hoàng hậu Phùng Uyển Thu đã nhốt bọn họ vào thiên lao, chỉ cần Chu Thiên Giáng thua trận thì Phùng Uyển Thu nhất định sẽ giết hết, vậy nên mới nói Chu Thiên Giáng chắng khác gì ơn nặng như núi với chúng quan lại.