Lâm Phong thấy Chiêm Linh không nói gì, ông thở dài một tiếng rồi đứng lên đi ra ngoài. Đối với một cô nương như vậy, ông cũng không tiện dùng hình.
Chu Thiên Giáng đứng ở cửa đợi đã lâu, thấy sư phụ với vẻ mặt bất đắc dĩ cầm Xích Huyết Kiếm đi ra, Chu Thiên Giáng biết rằng xem ra sư phụ vẫn chưa moi được chuyện ông muốn biết.
- Sư phụ, người đừng gấp, chờ con dụ Chiêm Hãn tới thì sợ gì nha đầu kia không nói.
Chu Thiên Giáng cười nói.
- Thiên Giáng, tiếp theo con định làm gì?
Lâm Phong nhìn Chu Thiên Giáng, ông rất muốn biết bước tiếp theo hắn tính thế nào.
Chu Thiên Giáng quan sát hai bên một chút, hai người bước lên trước mấy bước:
- Sư phụ, con cảm thấy đánh thêm một trận nữa là cũng sắp xong rồi. Ương Kim tộc cũng không phải hạng tốt đẹp gì, đám người Da Luật Sát tuyệt đối sẽ không thật lòng với chúng ta. Con vốn định dùng trận đại bại này của Ô tộc để dụ Chiêm Hãn tới rồi một pháo bắn chết y, nhưng trước lúc bắt được Chiêm Linh con đã thay đổi chủ ý, xem ra để tên Chiêm Hãn này sống đối với Đại Phong chúng ta cũng vẫn có tác dụng. Con muốn dùng Chiêm Linh để tiến hành một cuộc giao dịch với Chiêm Hãn, chia nước Thiên Thanh ra làm hai, vậy vừa có thể ngưng chiến tranh lại để chúng ta quay về nước, lại vừa có thể khiến chúng coi nhau là địch, đôi bên tranh nhau tới thể hiện thiện ý với Đại Phong chúng ta.
Lâm Phong nhướn mày.
- Thiên Giáng, việc này rất hợp với suy nghĩ của Thành Võ Hoàng, chỉ e rằng hai tộc Thiên Thanh sẽ không đồng ý.
- Ai không đồng ý, lão tử sẽ giúp bên còn lại đánh kẻ đó.
- Con giết nhiều người của Ô tộc, chỉ sợ họ hận con tới tận xương tủy, cho dù con có giúp Ô tộc thì huynh muội Chiêm Hãn cũng sẽ không tha cho con.
- Ha ha, chẳng có cuộc chiến nào mà không có người chết. Nếu nói như vậy, mấy bộ lạc bị Ô tộc tiêu diệt đều đã trở thành tử địch chứ không phải thuộc tộc của họ rồi.
Chu Thiên Giáng nói.
Lâm Phong nghiêm túc nhìn Chu Thiên Giáng, yên lặng nói:
- Thiên Giáng, ta mặc kệ con làm thế nào, nhưng con phải nghĩ cách hỏi được lai lịch của Xích Huyết Kiếm cho ta.
Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười:
- Yên tâm đi sư phụ, việc này cứ giao cho con.
Chu Thiên Giáng đưa Lâm Phong trở về phòng rồi hắn quay lại lặng lẽ nhìn Chiêm Linh một cái nhưng cũng không đi vào. Chu Thiên Giáng biết rằng nha đầu kia mà nhìn thấy hắn thì chắc chắn sẽ chửi ầm lên, Chu đại quan nhân cũng không có sở thích chịu ngược đãi như vậy.
Tin tức Ô tộc đại bại chưa tới một ngày đã truyền tới đại doanh của Chiêm Hãn. Một vài thương binh Ô tộc trốn thoát được cũng lần lượt tiến về đại doanh tập kết. Biết được ba vạn đại quân của muội muội Chiêm Linh bị Chu Thiên Giáng đánh tan, Chiêm Hãn tức giận đập mạnh tay xuống bàn. Các tướng khác đều nghĩ Chiêm Linh sẽ nhổ trại tiến đánh Tạp Sắt thành nhưng ai ngờ Chiêm Hãn lại không làm như vậy, y vẫn tiến hành theo bố trí lúc trước, phong tỏa con đường từ Vương Đô tới Tạp Sắt thành.
Đợi liên tiếp khoảng năm sáu ngày, những thương binh từ phía Tạp Sắt thành trốn về đã tụ tập đông đủ, nhưng Chiêm Hãn mãi vẫn chưa thấy bóng dáng của muội muội mình. Trong suy nghĩ của Chiêm Hãn, muội muội Chiêm Linh có khinh công nhập hóa xuất thần, không thể bị đám đại quân Ương Kim của Tạp Sát thành đó bắt được. Dựa vào thanh Xích Huyết Kiếm, cho dù gặp phải cao thủ thì cũng có thể thoát được. Hay là do Chiêm Linh cảm thấy thất bại nên không còn mặt mũi nào để gặp y nữa, cố ý tránh mặt ở ngoài mà không vào.
Buổi sáng ngày thứ bảy, một đạo hơn hai vạn đại quân mệt mỏi tập hợp với Chiêm Hãn. Chiêm Hãn mãi không có hành động gì chính là vì đang đợi đại quân này của Chu Thiên Diên, mà đại soái và phó soái của đại quân lại đều là người quen của Chu Thiên Giáng. Có thể nói về mặt đối chiến, chẳng ai có thể quen thuộc lối đánh của Chu Thiên Giáng hơn hai người họ cả bởi vì người thống lĩnh đại quân Chu Diên Thiên tới lần này chính là hoàng tử Huyền Minh của Đại Phong cùng cữu cữu Ngạc Tất Long.
Đại quân Chu Thiên Diên vừa tới, Chiêm Hãn liền kéo trướng, truyền lệnh tam quân lập tức nhổ trại. Lần này Chiêm Hãn sẽ dùng toàn bộ binh lực, tắm máu Tạp Sát Thành.
Trong ba lộ đại quân mà Chiêm Hãn thống lĩnh, đại quân Chu Diên Thiên do Huyền Minh chỉ huy sẽ là quân tiên phong. Khoảng thời gian trước của Huyền Minh quả thật vô cùng khó khăn, y không còn đường nào đành phải vượt qua tầng tầng lớp lớp trạm gác mà chạy tới gia nhập vào đại quân của cữu công Chu Diên Thiên.
Tuy Chu Diên Thiên với Thành Võ Hoàng đối địch nhau, nhưng nói thế nào thì lão cũng là cữu công ruột của Huyền Minh, không thể mặc kệ không lo được, huống hồ cả nhà Ngạc Quý Phi ngoại trừ Ngạc Tất Long thì toàn bộ đều đã bị xử trảm. Huyền Minh và phụ thân Thành Võ Hoàng cũng coi như đã trở mặt thành thù.
Lần này biết được Chu Thiên Giáng tiến vào địa giới Thiên Thanh, Chu Diên Thiên nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định để Huyền Minh và Ngạc Tất Long ra tay. Mặc dù Huyền Minh trước nay chưa từng đánh thắng Chu Thiên Giáng một lần, nhưng suy nghĩ và cách bày binh bố trận của Chu Thiên Giáng thì Huyền Minh lại là người hiểu rõ nhất, hơn nữa lại liên thủ với đại quân Ô tộc, Chu Diên Thiên vẫn luôn rất yên tâm với khả năng quân sự của Chiêm Hãn, nếu không lão đã không bí mật liên minh với Ô tộc rồi.
Mặc dù Chu Diên Thiên tuổi tác đã cao nhưng con mắt nhìn người của lão lại vô cùng sắc bén. Trước khi Ô tộc khởi binh phản loạn, Chiêm Hãn đã chỉ huy hai mươi thiết vệ Ô tộc bí mật gặp Chu Diên Thiên. Đầu óc tỉnh táo và khả năng phân tích cẩn thận của Chiêm Hãn đã khiến Chu Diên Thiên phải nhìn y với ánh mắt khác. Vì thế, Chu Diên Thiên mới quyết định mạo hiểm đánh cược một phen, không tiếp tục ủng hộ nước Thiên Thanh do Da Luật Sát quản lý nữa.
Chiêm Hãn thống lĩnh tám vạn đại quân trùng trùng điệp điệp đánh tới Tạp Sắt thành. Lúc này ở Vương Đô Thiên Thanh cũng đang tranh chấp túi bụi.
Tin tức Tạp Sắt thành đại thắng đã sớm truyền tới Vương Đô, Da Luật Sát biết được Chu Thiên Giáng đánh chết gần hai vạn đại quân Ô tộc, cơ bản đã tiêu diệt tả kỳ doanh của Chiêm Hãn thì hưng phấn vỗ tay khen hay. Có thể nói từ khi Ô tộc tạo phản đến nay, đây là trận thắng lợi tuyệt đối quy mô lớn đầu tiên.
Tuy nhiên, trong lúc đang phấn chấn Da Luật Sát cũng lo lắng cho Tạp Sắt thành. Ô tộc tổn thất nhiều binh mã như vậy, với tính tình của Chiêm Hãn thì tuyệt đối sẽ trả thù, rất có thể y sẽ huy động toàn bộ lực lượng của Ô tộc để báo đại thù này.
Thống soái binh mã Da Luật Phàm vẫn luôn phái người giám sát động tĩnh của đại quân Ô tộc. Khi biết được Chiêm Lĩnh khởi binh tiến về Tạp Sắt thành thì ba nhân vật quan trọng của Vương Đô lại xảy ra tranh cãi về vấn đề xuất binh cứu viện.
Da Luật Phàm đã có được tin tức chính xác, nói Chiêm Hãn có tất cả khoảng chừng tám vạn binh lực, còn trong Vương Đô thành ngoài những người phải ở lại phòng bị ra, nhiều nhất cũng chỉ có thể phái bốn vạn nhân mã đi cứu viện. Đối kháng trong tình hình binh lực như vậy, Da Luật Phàm kịch liệt phản đối xuất binh, còn phụ thân của Da Luật Đậu Cáp là tài thần Da Luật Đan lại lòng như lửa đốt khẩn cầu đại vương Da Luật Sát xuất binh.
Trong Hoàng cung, Da Luật Phàm thấy Đại vương Da Luật Sát đang ở thế khó xử bèn tiến lên nói:
- Vương huynh, lúc này tuyệt đối không thể xuất binh. Chiêm Hãn mưu mô quỷ quyệt, nếu chẳng may có vấn đề gì, bốn vạn đại quân của chúng ta tuyệt đối không thể chống chọi lại với tám vạn nhân mã của họ. Tới lúc đó, e rằng Vương Đô thành cũng gặp nguy hiểm.
Da Luật Đan tức giận mặt đỏ bừng bừng:
- Nếu không xuất binh cứu viện, vậy chúng ta cứ thế từ bỏ hơn hai vạn binh sĩ ở Tạp Sắt thành sao? Đừng có quên họ là những công thần của Ương Kim tộc chúng ta, vừa đánh được một trận thắng lớn. Nếu như không xuất binh cứu viện sẽ khiến cho tất cả nam nhi Ương Kim tộc thất vọng tràn trề.
Da Luật Phàm trừng mắt:
- Da Luật Đan huynh đệ, e rằng điều đệ lo lắng không phải là binh sĩ của Ương Kim tộc chúng ta đúng không? Nói thật nếu không có chất nữ trong đó, liệu ngài có kiên quyết xuất binh không?
Da Luật Đan bị nói trúng liền ngẩn ra, lặng lẽ gật đầu một cái:
- Không sai, ta có ý riêng của ta nhưng nếu chúng ta vứt bỏ hơn hai vạn dũng sĩ không thèm quan tâm để họ chờ bị Ô tộc tiêu diệt thì chúng ta còn mặt mũi đâu mà thống lĩnh tộc nhân nữa.
Da Luật Đan không hề che giấu ý đồ riêng của mình, ngược lại còn tỏ vẻ quang minh lỗi lạc.
Da Luật Sát vẫn nhìn hai vị tộc đệ không nói gì, y biết rằng nếu cứ tiếp tục tranh luận như vậy sẽ làm tổn hại tới tình cảm của gia tộc.
Da Luật Sát đứng lên nói
- Hai vị tộc đệ không cần tranh chấp nữa, bất kể có xuất binh hay không thì vương huynh cũng biết các đệ cũng đều muốn tốt cho Ương Kim tộc.
Da Luật Sát nói xong liền nhìn về phía Da Luật Phàm:
- Tộc đệ, nếu làm theo lời đệ nói không xuất binh cứu viện, đợi sau khi Ô tộc tiêu diệt Tạp Sát thành, vậy tộc của chúng ta chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?
- Vương huynh, không phải không cứu viện, mà là phải lựa chọn thời cơ. Thần đệ tin tưởng với tài năng của Chu Thiên Giáng, tuyệt đối có thể chống chọi với đại quân Ô tộc chừng mười ngày tới nửa tháng. Ô tộc thay phiên công thành, tấn công lâu mà không được ắt sẽ suy giảm sĩ khí. Tới lúc đó Vương Đô mới xuất binh cứu viện, nội ứng ngoại hợp là có thể đánh lui đại quân Ô tộc rồi.
Da Luật Phàm nói.