Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 44

Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa

Sau khi chịu thêm một đao, Địch Cửu càng tỏ ra kinh hoảng, Tàn Na trong tay cũng chém ra lần nữa.

Lại là Địch gia Đệ Nhất Đao. Nếu như đao trước còn để lại chút dấu vết trên người Tang Sát thì một đao này lại chỉ có thể làm cho vạt áo của Tang Sát hơi nhúc nhích mà thôi.

Cùng lúc đó, Tang Sát cũng bổ đao thứ ba vào lưng Địch Cửu. Trên người Địch Cửu lập tức máu tươi lại tràn ra.

Giờ phút này, Địch Cửu đã nhận ra giữa mình cùng Tang Sát vẫn còn chênh lệch rất nhiều. Thực lực của người này không phải gần giống như hắn, mà là cao hơn hắn ít nhất nửa cái đẳng cấp.

- Nhóc con, chẳng lẽ mày chỉ biết mỗi chiêu này thôi sao?

Tang Sát cười lạnh một tiếng, sau đó liên tục bổ vài đao về phía Địch Cửu. Đao khí không ngừng tuôn ra từ trường đao.

Mấy đao này khiến thân thể Địch Cửu không ngừng bật máu. Tang Sát cảm thấy mình đã quá coi trọng Địch Cửu. Về phần trước đó, Địch Cửu liên tục giết chết mấy tên tay sai của Bỉ Trịnh Sinh cũng không có gì kỳ quái.

Nếu Địch Cửu bất ngờ chém ra một đao kia thì rất khó tránh né. Thế nhưng chỉ cần né được chiêu này thì Địch Cửu chẳng còn gì đáng sợ nữa cả.

Dù Địch Cửu đã là Luyện Khí tầng một, thân thể linh hoạt gấp mấy lần trước đây, thế nhưng bị Tang Sát chém vài đao thì thân thể hắn vẫn không ngừng tóe lên từng tia máu.

- Xoẹt!

Đùi phải của Địch Cửu lại trúng một đao. Hắn nghiêng người một cái rồi ngã nhào xuống đất.

Tang Sát không hề nương tay. Hắn vung trường đao lên cao rồi chém về phía chân trái Địch Cửu với sát khí còn đáng sợ hơn và thuận miệng nói:

- Duyên ca yên tâm đi, dù gì đệ cũng là một võ giả Huyền cấp, giết một con kiến hôi như này...

Tang Sát nói mạnh miệng vậy, nhưng thực ra trong lòng hắn lại rất kiêng kỵ Địch Cửu. Người ta chỉ dùng một thanh dao găm mà thôi, vậy mà hắn mãi vẫn không thể giết chết.

Lúc đầu, trông thấy Địch Cửu chỉ cam chịu bị đánh, Giả Duyên cũng nhẹ nhàng thở ra. Thực lực của Lục Uyển chênh lệch không nhiều với Tang Sát, xem ra hẳn là Lục Uyển không gặp phải Địch Cửu. Nếu như họ đã gặp nhau, vậy thì Tang Sát đã không có cơ hội đến ám toán Địch Cửu.

Đáng tiếc là Tang Sát không phải đệ tử của hắn. Hắn tìm đến nơi ở của Địch Cửu, chính là vì đồ vật trên người Địch Cửu. Nếu quả thật có đồ tốt, khẳng định là Tang Sát sẽ độc chiếm.

Bất kể như thế nào, cứ tóm thằng nhóc này lại trước rồi nói. Trong lòng Giả Duyên vừa mới an ổn một chút thì bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, ông ta lập tức lo lắng kêu lên ngắt lời Tang Sát:

- Cẩn thận nó đang lừa gạt...

Giả Duyên là nghĩ đến câu nói vừa rồi của Tang Sát: “Nhóc con, chẳng lẽ mày chỉ biết mỗi chiêu này thôi sao?”

Cho đến bây giờ, dường như Địch Cửu chỉ dùng đúng một chiêu kia. Dù là thời điểm Địch Cửu gần như sẽ bị giết, hắn vẫn chỉ dùng duy nhất một đao kia.

Đáng tiếc Giả Duyên đã nhắc nhở chậm một chút.

Trong nháy mắt khi Địch Cửu ngã xuống đất, khí tức của Tàn Na đột nhiên xảy ra biến hóa, một đạo sát khí đáng sợ bổ về phía Tang Sát từ dưới lên trên, Địch gia Đệ Nhị Đao!

Chỉ trong chớp mắt thì Tang Sát đã bị khí tức tử vong bao phủ. Hắn bỗng cảm nhận được một luồng đao khí chết chóc mạnh mẽ gấp hơn mười lần chiêu lúc trước Địch Cửu vẫn dùng.

Tang Sát đã sớm coi Địch Cửu là người chết. Thế nhưng trong lúc hắn đang bổ một đao vào chân trái Địch Cửu thì lại đột ngột phải đối mặt với loại sát khí thế này. Tang Sát lập tức bị dọa cho hồn phi phách tán.

Cho dù Tang Sát cố gắng tránh né như thế nào thì đao khí sát ý này vẫn sẽ bao phủ lấy hắn. Đường sống duy nhất của hắn chính là lập tức lùi lại, nhưng bây giờ hắn lại đang trên đà lao lên, đao trong tay cũng đã vung ra, căn bản là không thể quay đầu.

Thời khắc này, Tang Sát nào còn nghĩ đến chém chân trái Địch Cửu nữa, hắn liều mạng rút trường đao trong tay về hy vọng có thể cản lại đạo đao khí này.

Chỉ có điều một đao này của Địch Cửu vô cùng đáng sợ. Trường đao của Tang Sát chỉ có thể ngăn cản một phần nhỏ lực lượng trong đó mà thôi.

Xoẹt!

Máu tươi bắn tung tóe. Tang Sát lập tức ngã xuống đất, gần nửa thân thể hắn trực tiếp bị đao khí của Địch gia Đệ Nhị Đao tách ra.

Địch Cửu cũng thở ra một hơi, hắn miễn cưỡng giãy dụa đứng lên. Vừa rồi, thiếu chút nữa hắn đã bị Tang Sát giết chết.

Nếu như không phải Địch Cửu cố nhịn đến khi ngã ngồi trên mặt đất mới sử dụng Địch gia Đệ Nhị Đao thì có lẽ hắn đã bị giết. Hoặc là nói, nếu như không phải hắn vừa mới học xong Đệ Nhị Đao, tăng thêm Đại Hành Môn Lục cũng vừa đột phá đến Luyện Khí tầng một, thì hôm nay hắn đã xong đời.

- Mày rất mạnh...

Khóe miệng Tang Sát tràn ra máu tươi. Hắn biết mình đã sắp chết.

Hắn cũng không cho rằng Địch Cửu rất gian xảo, bởi vì chính mình cũng muốn lấy mạng đối phương. Trong chiến đấu thì không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

Địch Cửu nắm lấy mấy tấm vải mềm rồi bịt vào miệng vết thương, sau đó mới lên tiếng:

- Nhìn mày cũng không phải dạng ngu ngốc, tại sao lại đi bán mạng cho Giả Bất Liễu chứ? Mày yên tâm đi, không lâu nữa Giả Bất Liễu sẽ xuống đó làm bạn với mày.

Khóe miệng Tang Sát co giật mấy lần, thều thào nói:

- Tao không bán mạng cho hắn, tao tới để tìm đồ. Còn nữa, mày so với hắn vẫn còn kém quá xa...

Sau khi nói xong câu đó, Tang Sát mới thực sự ngã xuống vũng máu, hoàn toàn mất đi sinh mệnh.

Địch Cửu quay đầu, nhìn thẳng vào màn hình:

- Giả Bất Liễu, mày cứ chớ đấy, tao rất nhanh sẽ đến lột da mày.

Sắc mặt Giả Duyên rất là khó coi, hắn lạnh lùng nói:

- Mày thật sự rất khá, nhưng Tang Sát nói rất đúng, so với tao thì mày còn không đủ tuổi.

Tang Sát chỉ vừa mới bước vào Huyền cấp mà thôi, mà Giả Duyên đã là cường giả Địa cấp. Giờ phút này, hắn chỉ là hối hận vì không tự mình đi Yến Kinh, mà lại phái Lục Uyển tới.

Nếu như trước đó Giả Duyên chắc chắn Lục Uyển không tìm được Địch Cửu, thì bây giờ hắn lại không dám khẳng định như vậy nữa.

Thực lực của Lục Uyển và Tang Sát chênh lệch không lớn. Tang Sát đã bị Địch Cửu giết, rất có thể Lục Uyển cũng vậy. Chính vì thế mà hắn mới không thể liên lạc với Lục Uyển?

- Lão già, con rùa già nhà ngươi này không khoác lác thì sẽ chết à. Chỉ với thủ đoạn như vậy, năm đó Địch gia gia chỉ tùy tiện nói một câu là có thể bóp chết ngươi.

Địch Cửu chỉ vào Giả Duyên mắng to.

Ngoài miệng hắn mắng to, nhưng trong lòng lại cực kỳ rõ ràng, những điều Giả Bất Liễu vừa nói đều là thật. Nếu hiện tại hắn gặp Giả Bất Liễu, chỉ sợ ngay cả nửa phút hắn cũng không chống đỡ nổi.

Nghe đồn Giả Bất Liễu là võ giả Địa cấp, mà Tang Sát lại chỉ là Huyền cấp mà thôi. Tang Sát đã đáng sợ như thế, vậy thì Giả Bất Liễu còn mạnh như thế nào đây?

- Tao sẽ cho mày hiểu.

Sắc mặt Giả Bất Liễu bình tĩnh trở lại, giọng điệu cũng trở nên rất bình tĩnh. Chỉ có người quen của hắn mới hiểu rõ, hắn càng như vậy thì sát ý trong lòng lại càng lớn.

Địch Cửu cười ha ha:

- Cháu trai, gia gia cứ không hiểu đấy. Loại rác rưởi cặn bã như mày, Địch gia gia rất nhanh sẽ tìm tới. Mấy thằng thủ hạ ăn hại của mày đều bị tao xử lý, cứ rửa sạch cổ mà chờ gia gia tới giết. Có phải mày còn phái một con bé tên là Lục Uyển tới đúng không?

- Con bé đó đã bị tao chế trụ, tao chuẩn bị tiền dâm hậu sát rồi lại tái gian tái sát. Chỉ là con bé này rất biết điều, lại chủ động thông đồng với tao, còn khóc lóc hô hào đòi đưa cho tao một tấm thẻ báo danh vào viện Võ Thuật. Hơn nữa cô ta còn nói là bị lão súc sinh mày ép buộc tới.

- Tiểu gia thấy cô ta nhu thuận như vậy, liền thu nhận làm vợ bé thứ 18. Chờ đến khi tao tìm được mày, nhất định sẽ vặn đầu mày xuống làm cái bô, sau đó lại để cho thủ hạ của mày chơi vợ mày... Mày gọi Giả Bất Liễu sao? Tại sao không gọi là Chân Cẩu Thỉ, Chân Trư Thỉ... Chết chết, tao không thể vũ nhục cứt chó và cứt heo như vậy được...

Địch Cửu vừa phải ăn thiệt thòi lớn nên mới kích phát cái tính chửi đổng của năm đó. Hắn một tay chống nạnh, một tay chỉ thẳng vào mặt Giả Duyên trên màn hình rồi chửi ầm lên. Hồi còn ở thành phố Minh Châu, không ai có thể chửi đổng thắng được Địch Cửu hắn.

Mắng chưa đã nghiền, hắn còn lấy ra tấm thẻ báo danh kia vung vẩy mấy lần cho Giả Duyên xem.

Đùng!

Màn hình tivi chợt lóe sáng lên rồi đen xì. Giả Duyên tái mặt trực tiếp ngắt kết nối. Từ trước đến giờ làm gì có ai dám mắng hắn như vậy? Thằng oắt kia giống hệt một con đàn bà đanh đá.

Càng làm cho hắn canh cánh trong lòng chính là, vì cái gì thẻ báo danh vào viện Võ Thuật của Lục Uyển lại ở trong tay Địch Cửu. Hắn khẳng định mình không có nhìn lầm. Tấm thể đó là hắn đưa cho Lục Uyển.

Mục đích là chờ sau khi bắt được Địch Cửu, Lục Uyển sẽ lưu lại viện Võ Thuật, còn Địch Cửu thì sẽ giao cho Bỉ Trịnh Sinh mang về thành phố Đái Trình.

Hiện tại, hắn không liên lạc được với Lục Uyển, mà tấm thẻ kia lại ở trên người Địch Cửu.

Cạch!

Cửa bị mở ra, chỉ thấy Tề Hưởng đang ngây người nhìn Địch Cửu.

Vừa rồi Địch Cửu mắng to, hắn ở bên ngoài đã nghe thấy hết. Cái này cùng Cửu ca sát phạt quyết đoán trong ấn tượng của hắn có chút không giống nhau lắm a...

Hắn chưa kịp lên tiếng thì đã nhìn thấy một mảnh bừa bộn cùng Tang Sát nằm chết trên sàn.

- A...

Địch Cửu ung dung thở ra một hơi, rồi nói với Tề Hưởng:

- Kẻ này là Giả Bất Liễu phái tới, hắn rất mạnh, thiếu chút nữa đã giết được tôi. Bây giờ chúng ta mau dọn dẹp sạch sẽ nơi này rồi lập tức đi khỏi đây.

Loại người như Giả Bất Liễu, bị chửi như vậy, nếu nói hắn có thể nhịn được không tìm đến cửa trả thù thì Địch Cửu không tin.

Chớ thấy Địch Cửu mắng vui vẻ khoái hoạt như vậy mà lầm. Nếu hiện tại để hắn đối mặt với Giả Bất Liễu, thì chắc chắn là không được. Cho nên Địch Cửu chuẩn bị lập tức đi viện Võ Thuật Yến Kinh.

Tề Hưởng sau vài giây liền hiểu rõ toàn bộ sự việc. Hắn cũng không phải người sợ phiền phức, nhanh chóng cùng Địch Cửu dọn dẹp căn phòng sạch sẽ. Những gì nên bỏ thì đều vứt ở một chỗ thật xa.

Sau hai giờ, Tề Hưởng và Địch Cửu cuối cùng cũng thu thập xong đồ vật, sau đó cả hai lập tức lên đường đến viện Võ Thuật Yến Kinh.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình Luận (0)
Comment