Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 130

Sinh hoạt của bạn rồng có bộ vuốt vẫn cực kỳ thoải mái.

Sau một ngày chơi đùa thỏa thích, rồng có bộ vuốt cởi bộ vuốt, chuẩn bị ngủ say, Thương cha lôi kéo Khanh cha lại đến tìm Tiểu Thất, muốn dẫn Bạch Long đi ngâm suối nước nóng chữa thương.

Kỳ thật rồng có bộ vuốt trời sinh căn bản đã sinh khí dạt dào, làm gì có thương tích gì. Tiểu Thất cũng là tâm tính thiếu niên, trong lúc tinh thần phấn chấn đã tự tay làm bộ vuốt thứ hai cho bạn rồng—— đường viền màu tím bạc hoa hoa lệ lệ, hai tên kích động cùng nhóm cha thân đi ra ngoài sa đọa.

Suối nước nóng tại Thánh Thành nằm bên trong một chỗ rừng cây u tĩnh xinh đẹp, mặt dù mặt nước tương đối rộng rãi. Rồng có bộ vuốt dựa theo sự chỉ dẫn của Thương cha tiên phong bay đến nơi này, đang trông rất ngốc nghếch dùng răng nanh cởi bộ vuốt ra, kết quả bộ vuốt mới được Đại Bảo dùng băng tơ lụa thiết kế kết thành cái nơ con bướm, nhất thời khó có thể cởi bỏ. Rồng có bộ vuốt đành phải hạ cái đuôi to lọt tủm vào trong dòng nước ấm.

Ngâm một hồi, bất chợt nghe thấy từ bên đường nhỏ truyền đến tiếng bước chân, Bạch Long ngẩng đầu vừa thấy, thấy Thương cha, Khanh cha, Tiểu Thất cùng Đại Bảo đều đến đây. Rồng có bộ vuốt ô ô hai tiếng, Tiểu Thất vội vàng chạy tới cởi bộ vuốt cho hắn, thật sự là có thần giao cách cảm.

Nhưng ngoài dự kiến của bọn họ chính là Khanh cha hào phóng thế nhưng trực tiếp cởi sạch bách, nhảy ùm xuống nước khiến cho Thương cha suýt chút nữa thì rớt cả cằm xuống đất. Khanh cha sóng vai đứng bên trong dòng ôn tuyền vẫn còn mờ mịt dò hỏi: “Tất cả mọi người là nam, sao các ngươi không cởi quần áo?”

Rồng có bộ vuốt nhìn Thương cha nhếch một cái khóe miệng, lập tức đem vòi nước xoay qua một bên.

Nếu ngươi có thể tin là rồng cũng có thể cười.

Triệu Đại Bảo thì mặc quần bơi Khanh Ngũ làm cho hắn nhảy xuống, rốt cục Tiểu Thất cũng cởi được bộ vuốt, sờ sờ cái bờm rồng, dặn dò: “Coi chừng một chút, đừng để mỏm đá dưới đáy đâm vào vảy.”

Bạch Long cúi đầu chạm vào tay hắn, ý bảo mình không có việc gì. Mắt thấy hai người gắn bó như keo như sơn, trong lòng Thương cha có chút ghen tị. Vì thế cũng nhảy xuống ao, đi tìm ái nhân Khanh cha trần truồng nhà mình.

Bạch Long chú ý lúc Tiểu Thất trượt xuống dòng suối, nhất thời dâng một trận bọt nước là. Ao này có thể chứa nạp một con rồng tắm rửa, có thể thấy được dung lượng này không hề nhỏ. Dòng nước ấm nhất thời làm cho Bạch Long cảm thấy thoải mái vô cùng, Tiểu Thất cũng nhảy xuống suối, ôm thân hình Bạch Long cùng nhau nô đùa.

Thương cha đột nhiên phát giác ngâm suối nước nóng cùng với nhi tử nhà mình cực kỳ thất sách, hắn căn bản không có cơ hội ra tay hạ thủ với Khanh cha ngay trước mặt Bạch Long, vì thế đành phải ở một bên ngâm mình, sau đó dần dần di động sang chỗ Khanh cha.

“Bánh Ú, ngươi xem Bảo Bảo ngoan rất vui vẻ.” Thương cha không biết nói gì nên tìm đề tài nói chuyện.

“Ừm, Quân nhi là hài tử rất kiên cường, ta vốn tưởng tinh thần của hắn sẽ rất sa sút nhưng khi nhìn thấy hắn phục hồi như cũ, khiến cho ta cảm thấy vui mừng.” Khanh cha quay đầu, mắt thấy mặt Thương cha dần dần kề sát, bàn tay đặt ở trong nước cũng không an phận lần lên thắt lưng của hắn.

“Qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn tuyệt sắc khuynh thành như xưa, giống hệt như lần đầu tiên chúng ta gặp mặt vậy…” Thương cha vuốt ve sau lưng Khanh cha, cánh môi cơ hồ dán vào vành tai Khanh cha, nhẹ nhàng thổi một ngụm nhiệt khí: “Bánh Ú, ta thích ngươi, vĩnh viễn.”

Khanh Vân Tung không nói gì, lại mặc cho hai tay của hắn muốn làm gì thì làm.

Có lẽ nhờ dòng ôn tuyền làm chất xúc tác, rốt cục Bạch Long cũng thông suốt, cảm thấy long thân của nó tựa hồ càng thích hợp ẩn thân ở trong vực sâu, không phải là nằm ở trên đệm bọc thảm, vì thế tuyên bố với đám người Tiểu Thất đêm nay chuẩn bị ngủ ở trong hồ băng.

“Cũng tốt, rồng ẩn mình trong vực sâu, Bảo Bảo ngoan dường như rất quen thuộc với nước, ở trong nước tĩnh dưỡng lại càng thích hợp hơn. Giữa hồ chính là nơi linh mạch địa khí, nói không chừng đối với thân thể của Bảo Bảo ngoan càng thêm hữu ích.” Thương cha tỏ vẻ đồng ý.

Vì thế đêm nay Bạch Long thật sự lẻn vào bên dưới hồ băng, thử thể nghiệm một chút sinh hoạt của loài rồng.

Với long thân ngâm ở trong nước có thể tại thu nạp địa linh khí trong trời đất. Bạch Long ở trong nước dần dần lặn xuống, thế nhưng lại tự tại hệt như cá gặp nước. Mà giữa mặt hồ trong thánh thành bên trong thoạt nhìn thì trông rất phẳng lặng, kì thực bên dưới sâu thăm thẳm.

Bạch Long phấn khởi, không ngừng lặn xuống làm không ít bầy cá kinh ồ ạt bơi tán loạn. Lặn xuống ước chừng hơn mười trượng cũng không thấy đáy, chỉ thấy bốn phía đều là hàng rào nham thạch, dường như rất nhiều năm về trước trong đáy hồ này cũng từng có người cư trú.

Đáy nước sâu bên dưới cực kỳ phẳng lặng, nhưng không ngờ sắp sửa tiếp cận thì thoắt trông thấy một bóng hình ngăm đen dịch sát bên cạnh Bạch Long.

Bạch Long lắp bắp kinh hãi, tập trung nhìn vào dĩ nhiên một con cá phượng ước chừng dài hơn bốn trượng màu ánh đỏ, như hổ rình mồi nhìn mình chòng chọc.

Khi con cá kia nhìn thấy Bạch Long không hề có phản ứng giống như những bầy cá khác, trái lại nhìn chằm chằm Bạch Long không nhúc nhích.

Bạch Long cũng cùng nó đối diện, không biết rốt cuộc con cá khổng lồ này có muốn tấn công hay không.

Một lát sau, Đại Ngư màu vàng ánh kim đột nhiên miệng phun tiếng người: “Thật là kỳ quái, trái lại giống hệt một con rồng hoang, từ đâu xông tới đây?”

“Công tử, thật sự là một con rồng sao? Nghe nói loài rồng sớm đã diệt chủng từ lâu rồi mà. Con rồng này đột nhiên xâm nhập vào thuỷ vực của chúng ta, là tới tranh địa bàn sao?” Một con cá nhỏ ở bên cạnh xen mồm nói.

Rốt cục Bạch Long cũng cảm nhận được sự chấn động khi đối diện với loài khác chủng tộc đột nhiên mở miệng nói chuyện, nghe hai con cá kia nói chuyện, hắn đã nghĩ tới chuyện trong thực đơn có thêm một món cá đặt ở trên bàn cơm của mình.

“Nơi này cũng phân chia địa bàn sao?” Bạch Long mở miệng hỏi.

“A! Công tử! Con rồng này đạo hạnh rất sâu, có thể nói!” Con cá nhỏ vội vàng tránh ở phía sau Đại Ngư. Khanh Ngũ nhìn Đại Ngư này, nhìn ngang nhìn dọc cũng không thể nào liên hệ một cái cá với cái danh xưng công tử cùng một chỗ.

Đại Ngư nói chuyện: “Tự nhiên có phân chia địa bàn, ngươi cũng không phải khách nhân trong hồ chúng ta, vì sao phải xông tới đây, nói thẳng ý đồ của ngươi đi. Bằng không ngay tức khắc tống cổ ngươi khỏi nơi này!”

“Tại hạ chỉ muốn ngủ nhờ hai ngày thôi, mong rằng chủ nhân bao dung.” Bạch Long vẫn là con rồng rất có lễ phép.

“Ngủ lại? Buồn cười, ta làm sao biết ngươi không phải nhân cơ hội ở lỳ nơi này không chịu đi?” Đại Ngư là con cá rất khôn khéo, vẫy đuôi đáp: “Nơi này của chúng ta luôn luôn an ổn hòa bình, không chấp nhận được việc người từ ngoài đến xâm phạm gây loạn. Nếu ngươi muốn lưu lại, mỗi ngày dùng một mảnh long lân làm phí dụng, nếu không ta phát hiệu lệnh cho bầy cá trong hồ, cắn xé ngươi thành mảnh vụn!”

Long lân chính là vật cực kỳ quý hiếm trên thế gian, mà con Đại Ngư này vừa mở miệng liền muốn đòi long lân, bộ dạng cực kỳ uy nghiêm, khiến cho Bạch Long bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc ——Hiện giờ hắn không rõ tình huống nơi này, vẫn chưa rõ tiếp tới sẽ phát sinh cái gì. Vẫn là cẩn thận thì hơn, lại nói một mảnh long lân cũng chẳng tính là cái gì. Nó chần chờ một lát, thế nhưng đáp ứng nói: “Được rồi, ta lấy long lân trao đổi với ngươi.”

Vì thế nghiêm túc uốn mình, dùng móng vuốt lột một mảnh long lân màu trắng ở chân sau, cũng nương theo dòng nước truyền đi qua. Con cá nhỏ kia nhìn thấy vô cùng hưng phấn vẫy vẫy đuôi, dùng vây cá tiếp lấy mảnh long lân còn mang theo một chút long huyết, bê lên cao cao miệng vui sướng hoan hô: “Công tử! Là long lân thật đó! Thật đẹp! Còn sáng lên nữa nha!”

Đại Ngư không thể tưởng được Bạch Long thật sự lột lân mượn chỗ ngủ. Nó cũng biết lột lân là một việc cực kỳ thống khổ, mắt thấy chân sau của rồng vẫn còn nhuộm máu, nhân tiện nói: “Một khi đã như vậy vậy ngươi lưu lại đây một ngày, Tiểu Hà, dẫn hắn đi tìm một chỗ.”

Vì thế cá nhỏ đi trước dẫn đường, dẫn Bạch Long tới một chỗ phế tích bên trên đáy nước, dùng vây cá chỉ vào một khối đất bằng phẳng nói: “Nơi này đất trống lớn nhất, ngươi ngủ lại đây được không.”

Bạch Long nhìn vũng bùn phủ kín dưới đáy ao cùng với đám bèo rong bám trên đá phiến liền bĩu môi, nhưng cá nhỏ không biết tâm tư của hắn, còn thật tâm hỏi han: “Ngươi thích ăn bèo rong? Ta giúp ngươi ngắt đến a! Có thích ăn sao biển nhỏ tiểu? Cái kia so với đám bèo rong ngon hơn rất nhiều đó! Có điều công tử không cho ta ngắt mấy con sao có đám trùng bám ở phía trên đó, công tử nói đó là bẫy con người dụ dỗ chúng ta, nói rằng một khi ăn sẽ bị con người bắt lấy đem chúng ta ăn luôn! Con người thật sự quá xấu đi!”

“Ta không quá đói.” Bạch Long lại mong nhớ món thịt kho tàu cá chép.

“Tiểu Hà, ngươi rời đi trước đi, ta có chuyện muốn nói với hắn.” Giọng nói của Đại Ngư công tử lúc này từ phía sau truyền đến, Bạch Long quay đầu, kinh ngạc phát hiện ra vị Đại Ngư công tử kia thế nhưng biến thành hình dạng nửa người nửa cá sợi tóc tung bay, khuôn mặt cực kỳ thanh tú, nửa người trên xích lỏa, nửa người dưới lại là cái đuôi cá to màu vàng ánh kim xinh đẹp, vây cá bên trên giống như cạp váy phiêu dật, thành thực bơi sang phía bên này.

Đợi Tiểu Ngư rời đi, nhân ngư công tử đem bàn tay đặt ở chỗ chân sau Bạch Long, một đoàn quang mang màu xanh ngay lập tức bao vây mới vừa rồi do lột lân mà lưu lại miệng vết thương, đoàn quang mang kia cực kỳ nhu hòa, làm Bạch Long cảm thấy cực kỳ thoải mái, chỉ chốc lát sau miệng vết thương liền khép lại.

“Ngày mai, còn cần lột lân sao?” Bạch Long cố ý giả ngu hỏi.

“Mỗi ngày một mảnh long lân, tự nhiên muốn ngươi trả lại, có điều có thể chờ đến khi ngươi rời đi thanh toán xong xuôi một thể luôn cũng được. Lại nói cho dù muốn kết toán, cũng phải đợi đến khi ngươi trưởng thành, long lân dài thêm một chút, ta mới có lời.” Nhân ngư công tử nâng đôi mắt Phỉ Thúy màu xanh nhìn Bạch Long, “Ngươi vì sao lại tới đây? Tình nguyện bỏ qua long lân cũng phải ở lại nơi này? Hay là ngươi vẫn là một con rồng con? Sừng cũng còn không phát dục, vì sao đi vào đầm hồ?”

Bạch Long né tránh ánh mắt của hắn, chỉ đáp: “Ta chỉ ở hai ngày mà thôi. Ngươi cũng không cần hỏi nhiều như vậy, dù sao không quan hệ gì tới ngươi.”

Nhân ngư nhìn thấy hắn lãnh đạm như vậy, khóe miệng cong lên: “Nếu không, ta không thu phí dừng chân của ngươi, có thể cho ngươi ở miễn phí một thời gian, có điều ngươi phải làm người hầu của ta, giúp ta xử lý sự vụ trong hồ.” Trong lòng hắn thì suy nghĩ: ngươi con rồng ngốc này giả bộ thâm trầm cái gì, có chút đầu óc cũng biết. Bầy cá làm sao dám cắn xé rồng hử? Ngươi ngay cả cái này cũng không hiểu, khó trách bị người đuổi chạy tán loạn khắp chung quanh, cũng không biết ngươi ở bên ngoài trải qua như thế nào.

Bạch Long gục đầu xuống đáp: “Ta mệt.”

“Được rồi, vậy ngày mai ta lại đến cùng ngươi nói.” Vì thế nhân ngư cong đuôi rời đi. Sau khi đợi hắn rời khỏi, Bạch Long nhanh chóng lặn xuống mặt hồ —— hắn không bao giờ đi trêu chọc bầy cá nữa! Một đoàn cá! Có thể cắn rồng chết! Đáng sợ quá đi!

————————————————————————————————

Lại nói, sau khi Bạch Long bọc thảm đeo bộ vuốt qua đêm, mà dưới đáy vực giữa hồ, nhân ngư công tử ước chừng đợi nửa tháng, tin tưởng con tiểu Bạch Long kia thật sự bị dọa bỏ chạy, lúc này nhân ngư công tử mới thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi hồ đi tìm cái con rồng ngốc ngốc kia —— Chỉ một con cá đã có thể lừa đoạt lấy long lân của ấu long ngốc kia, chẳng biết tại trên thế gian hiểm ác này con rồng kia còn sống hay không nữa. Vì để trị dứt chứng mất ngủ nửa tháng qua của mình, nhân ngư công tử mang theo mảnh long lân tuyết trắng lên đường.

Vì thế một ngày nào đó trong tương lai, trong đoàn đội Khanh Ngũ lại nghênh đón thêm một vị khách không mời mà đến, khiến Khanh Ngũ phiền muộn không thôi.

Nghe đâu đó là một con Đại Ngư tính tình cực kỳ hung ác có thể cắn chết rồng dưới lốt một vị công tử thanh tú.
Bình Luận (0)
Comment