Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 137.2

.Vì thế, Tiểu Thất = = cùng bọn họ nói chuyện phiếm trong suốt hai canh giờ.

Công năng trong cuộc trò chuyện kết hợp với quá trình tẩy não của Khanh Ngũ cực kỳ mạnh mẽ, giam cái tên nhóc đơn thuần này thật sự là chuyện dễ như trở bàn tay.

Vào giờ cơm trưa, tâm phúc Kỳ vương đích thân đến đưa cơm. Ấy thế mà cung cấp phần ăn sắc hương vị vèn vẹn muời phần cho Khanh Ngũ, còn phần của Uyên Phong lại là cơm rau dưa, người đến đưa cơm còn lặng lẽ dặn dò Uyên Phong đừng đụng vào phần cơm của Khanh Ngũ, đủ rõ là đã hạ độc bên trong rồi.

Uyên Phong mắt thấy Khanh Ngũ không chút để ý chuẩn bị một hơi xử lý phần ăn đã bỏ độ, trong lòng tuy không đành nhưng miệng cứ hé rồi mở, chung quy cũng chưa thốt thành lời.

Khi trong phòng giam chỉ còn lại có hai người bọn họ, Uyên Phong đột nhiên trầm mặc.

Khanh Ngũ nhịn không được đùa hắn: “Uyên thiếu hiệp mệt? Không muốn nói chuyện?”

“Không… Ta…” Uyên Phong có vài phần khổ sở, không biết nói cái gì cho phải.

Khanh Ngũ lại đem suy nghĩ trong đầu hắn thốt thành lời: “Độc kia không thể giết chết ta, ta là ma đầu, ngươi chưa nghe tai họa lưu ngàn năm hay sao?”

“Ngươi biết trong phần cơm kia có độc!” Uyên Phong hai mắt trợn to.

“Cho dù biết, ta có thể không ăn sao?” Khanh Ngũ ảm đạm cười, vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi thế nhưng trong nụ cười kia lại có thêm một phần bất đắc dĩ khiến nguời nhìn không khỏi xót xa.

Uyên Phong nghe hắn nói như vậy, lại càng cảm thấy khổ sở—— đúng vậy, hắn hiểu cái cảm giác đó, cái cảm giác khổ sở đến tột cùng—— Từ khi sinh ra cho tới bây giờ cái cảm giác khổ sở ấy trải qua chỉ một hai lần, lúc này việc đến thình lình làm cho hắn cảm thấy lo lắng đến độ cả khuôn mặt đều đã nhăn nhíu hết cả lại.

Uyên Phong bắt lấy hàng rào, lớn tiếng hỏi: “Ngươi, ngươi kỳ thật không phải người xấu có đúng hay không?”

Khanh Ngũ rũ mắt: “Trên đời này, có một số việc mà trăm nguời ngàn ý, tốt xấu lẫn lộn, ta chẳng qua là một kẻ tàn phế, có thể thay đổi được điều gì đâu? Khụ khụ…” Khi nói chuyện, hắn hơi hơi nhíu mày, những ngón tay thon dài gầy gò che miệng lại, cực lực đè nén tiếng ho khan xuống khỏi cuống họng.

“Ngươi không sao chứ! Ta đi giúp ngươi tìm chút dược thảo đến!” Nỗi lo lắng trên gương mặt Uyên Phong không phải giả.

“Không cần, khụ khụ, là bệnh cũ, không có việc gì.” Khanh Ngũ nhắm mắt một hồi lâu mới từ từ ổn định trở lại, “Uyên thiếu hiệp, ngươi cứ xem ta như một tên phạm nhân mà đối đãi là tốt rồi, không cần phải vì ta hao tâm tổn trí.”

Nhìn dáng vẻ của hắn, Uyên Phong quả thật rất lo lắng người này đã gầy yếu như thế còn nếu tiếp tục chống đỡ thì sẽ không chịu nỗi nữa. Trong nội tâm của hắn bắt đầu dao động —— Người này có thật là cái kẻ đại ma đầu tội ác tày trời kia không! Hắn là người duy nhất trên đời này sẽ yên lặng chăm chú nghe mình nói, còn nữa cái vuốt ve của hắn ấm áp như vậy, ôn nhu đến thế… Chỉ là cùng hắn nói chuyện như thế mà lòng đã cảm thấy an tâm vô cùng… Thật hy vọng ngày này sẽ kéo dài vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt… rất muốn dẫn hắn đi ngắm nhìn cảnh sắc rừng rậm long uyên bao la hùng vĩ kia… Thật sự hy vọng hắn đừng chết…

“Ngươi nói cho ta biết, ngươi không phải ma đầu, có đúng hay không?” Trong ánh mắt của Uyên Phong mang theo cầu xin, dán bên hàng rào một lần nữa hỏi lại.

” Phải hay không phải, đều không có quan hệ gì.” Khanh Ngũ giơ tay lên, nhẹ nhàng quẹt một hạt cơm còn dính bên khóe miệng, ngược lại hỏi: “Cơm vừa nãy ăn ngon không?”

“?” Uyên Phong ngẩn người, theo bản năng gật gật đầu: “Ăn ngon!”

“Nếu là thần tử thì không phải là nên để cho các ngươi trải qua những tháng ngày vô tư lự cơm gạo áo tiền đầy đủ, vậymà lại khiến cho các ngươi vì hắn mà phải liều mạng chinh chiến sao?” Khanh Ngũ hỏi, “Các ngươi vì thần tử mà chiến, đến tột cùng là vì nguyên cớ gì?”

“Thì chính là…” Uyên Phong lập tức rơi vào vòng xoáy, lẩm bẩm nói: “Chính là Kỳ vương nói đây là ý chỉ của thần tử… Vì chinh phạt thần tử giả… Vì thần long lập vinh quang…” Rốt cuộc hắn cũng không nói rõ vì nguyên cớ gì, suy nghĩ lập tức bị Khanh Ngũ làm mê loạn.

Khanh Ngũ thở dài: “Chẳng lẽ bởi vì là ý chỉ của thần tử thì có thể tùy ý lãng phí tánh mạng quý giá của tộc nhân sao? Nếu ta chết mà có thể khiến cho vị ‘Thần tử’ kia bởi vậy mà thỏa mãn, không hề coi đây là một lý do để cho ngươi một đứa nhỏ đáng yêu thiện lương như vậy đánh liều cả tánh mạng thì ta đây cũng cảm thấy một tia vui mừng.”

“Ngươi… Ngươi đã nói ngươi sẽ không chết …!” Uyên Phong có chút kích động.

“Phải, phài, ta bất tử.” Khanh Ngũ khôi phục ôn hòa mỉm cười.

Uyên Phong ngơ ngác mà nhìn hắn, đột nhiên đáp: “Ta, ta đi ra ngoài một chút, lập tức sẽ trở lại.”

“Ngươi không thể rời đi, Uyên Phong, trông giữ ta là chức trách của ngươi, ngươi rời đi nơi này bị người phát hiện sẽ bị xử phạt.” Khanh Ngũ vội vàng ngăn lại.

“Ta không sợ!” Uyên Phong giống nhau đã quyết tâm, quay đầu bước đi, thật sự đẩy cửa lớn chạy đi ra ngoài.

Hắn gấp gáp chạy ra khỏi địa lao, trong lòng chỉ suy nghĩ có mỗi một việc —— hắn biết vu y Kỳ tộc có dược có thể thể trị bệnh, vì thế hắn muốn tìm một ít dược cho nguời kia. Bất luận có như thế nào, hắn cũng không muốn nhìn thấy tình cảnh người này chết ở ngay trước mắt mình!

Ngay tại hắn vừa mới chạy ra không vài bước, đột nhiên từ một bên trong bụi cỏ hiện ra một bóng người, mạnh mẽ kéo hắn vào trong hàng cây um tùm —— Uyên Phong cả người dựa vào một thân vùng sức giãy dụa nhưng không ngờ khí lực của người nọ rất lớn, bưng kín miệng của hắn, một tay còn lại thì quật hắn ngã xuống đất.

Khi thấy rõ người bắt mình, Uyên Phong kinh ngạc vô cùng. Lúc người kia buông tay ra, hắn liền kêu to: “Bích Đồ đại nhân!!!”

“Hư!” Người nọ lại bưng tay che miệng hắn lại, “Đừng lớn tiếng như vậy! Ta lẻn tới đó!”

Uyên Phong kinh hãi vô cùng —— người trước mắt là người hay quỷ?! Kể từ mấy tháng trước thì hắn đã nghe đồn Bích Đồ đại nhân bị thần tử giả hại chết!

“Ta là người chứ không phải quỷ.” Bích Đồ nhìn thấu tâm tư của hắn, thấp giọng nói. Lúc này Bích Đồ nhìn qua trông rất là tiều tụy, râu ria lôi thôi, xem ra mấy tháng qua không ổn cho lắm.

“Uyên Phong, chúng ta đến chỗ kín đáo rồi hẳn nói chuyện.” Bích Đồ kéo hắn, thật cẩn thận đi vào trong hậu viên một khu rừng trúc hoang vắng.

Sau khi xác nhận nơi này quả thật không có người trong Kỳ tộc đóng giữ, Bích Đồ mới nói với Uyên Phong: “Ba năm trước đây, ta chỉ huy dũng sĩ trong tộc tiến vào Trung Nguyên tìm kiếm thần tử, kết quả đúng là tìm được thần tử chân chính. Chẳng qua ta trăm triệu lần cũng không thể tưởng tuợng được trong tộc có gian tế!

Vốn dĩ trước đó Thần tử đã từng cảnh cáo ta, là do bản thân ta sơ suất, kết quả trúng phải gian kế của kẻ xấu! Mà kẻ xấu kia nghĩ rằng đã đưa ta vào chỗ chết, còn tàn nhẫn sát hại những dũng sĩ khác, từ đó tiến hành âm mưu kinh hoàng! May mắn thần tử để lại cho ta một cái túi gấm, nhờ đó mà ta tránh được một kiếp. Vì thế ta ẩn núp bên trong tìm hiểu sự tình, nhờ đó cũng tìm được thần tử, cùng hắn thanh trừ nội gian Kỳ tộc!”

“Này… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!” Uyên Phong hoàn toàn hồ đồ.

Bích Đồ hung hăng trừng hắn một cái: “Ngươi thằng nhóc thối này, uổng công cho cha ngươi là chiến sĩ dũng mãnh đệ nhất của Kỳ tộc ta, sao sinh ra thằng nhóc hồ đồ như ngươi vậy nhỉ! Ngươi mở to mắt ra mà xem người đang bị giam trong ngục kia mới là thần tử chân chính!! Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi đừng có hành động giống như mấy kẻ ngu dốt trong Kỳ tộc kia, chẳng những không nhận ra thần tử thì thôi, ngược lại lại còn dám đi ngược đãi thần tử!”

“Tại sao có thể như vậy!!!” Uyên Phong khiếp sợ đến độ đứng không vững, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, lẩm bẩm: “Khó trách… Khó trách hắn lại nói như thế…”

Tiểu Thất vác bộ mặt âm trầm từ chỗ tối xuất hiện, nói Khanh Ngũ: “Chán chết.”

“Sao ngươi không đổi cái tư thế thả lỏng đi.” Khanh Ngũ đạo.

“Ta bị ngươi làm cho buồn nôn chết.” Tiểu Thất cười xấu xa.

“Vậy ngươi tránh sang một bên mà tìm chết đi.” Khanh Ngũ liếc hắn.

Tiểu Thất lầu bầu một tiếng, lập tức ghé lại đây: “Ta mang theo thuốc giải độc, ngươi ăn vào một ít, tránh cho bài chưa hết chất độc kia.”

Khanh Ngũ lại nói: “Trong phần cơm kia không có hạ độc.”

“A?” Tiểu Thất kinh ngạc, “Ta rõ ràng nhìn thấy cái tên đưa cơm kia nhắc nhở cái thằng nhóc Uyên Phong kia mà.”

@ Người ta bận, lười + ế = không có tinh thần. Đang trong công cuộc tìm người nuôi, chắc đến lúc đó sẽ có thời gian rảnh cho tình êu:). Mà coi bộ là tình hình này cứ kéo dài suốt thôi….
Bình Luận (0)
Comment