Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 147

Ba tên ảnh vệ nhàm chán đem chủ nhân nhà mình ra so bì, đến khi tiếng chuông đòi mạng của đám quỷ linh vang lên mới chấm dứt. Ba người dùng tốc độ cực nhanh chạy về nơi ở của chủ nhân nhà mình.

Tiểu Thất vọt vào phòng ở, một tay túm lấy thắt lưng Khanh Ngũ, kéo hắn tới bên giường rồi báo cáo: “Sát thủ vào cốc, Ngũ thiếu, bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”

Khanh Ngũ đáp: “Tự nhiên là đi hỗ trợ thần y ngăn địch trước.”

“Vậy một mình ta đi là được rồi.” Tiểu Thất nghĩ nghĩ, “Nhưng mà lưu lại ngươi một mình ở trong này ta lo lắng, vạn nhất đối phương dương đông kích tây thì phải làm sao?”

Khanh Ngũ cười nói: “Ngươi coi thường ta à, cứ đưa ta tới chỗ của Phong Vân Liễu, ta tự có tính toán.”

“Ta đây cũng muốn ở cùng một chỗ với ngươi.”

“Không được, ngươi đi trước ngăn địch, chẳng lẽ ngươi không nghe theo phân phó của ta nữa sao?” Khanh Ngũ ra vẻ uy thế.

“Hừ.” Tiểu Thất cũng nghe lời, vì thế ngoan ngoãn đỡ hắn đặt vào trong xe lăn, đưa vào chỗ Phong Vân Liễu —— kỳ thật bên Phong Vân Liễu còn có một vị ảnh vệ Phong Bát võ công tuyệt đối thuộc vào hạng nhất. Bản thân võ công của Khanh Ngũ cũng cực kỳ siêu phàm —— tuy hắn luôn giả bộ bệnh yếu, hơn nữa bệnh tình cực kỳ nghiêm trọng. Rồng có bộ vuốt cũng rất có lực đe dọa.

Nghĩ đến đủ loại khả năng, Tiểu Thất cảm thấy an tâm một ít.

Mà giờ phút này Phong Vân Liễu cũng nghe được tin Phong Bát hồi báo, biết sát thủ quỷ linh đến đây, liền mạnh mẽ chống đỡ căn bệnh, muốn Phong Bát đưa hắn ra cửa cốc. Lúc này Khanh Ngũ đi vào, nhìn hắn có vài phần ngoài ý muốn.

“Phong trang chủ, vào thời khắc này nếu ngươi đi ra ngoài, liền cô phụ nổi khổ tâm của thần y cũng như mọi người. Nếu ngay cả cái mệnh này của ngươi cũng đều không thể bảo đảm, về sau trên giang hồ không phải là chuyện để mọi người chê cười hay sao.” Khanh Ngũ ngồi trong xe lăn nói.

“Dù sao so với việc làm liên lụy tới mọi người vẫn tốt hơn.” Phong Vân Liễu cố gắng dùng khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười tươi.

Khanh Ngũ chỉ nói: “Tóm lại ta nhận sự ủy thác của thần y, hôm nay quyết không thể để cho ngươi tùy tiện đi ra ngoài.

Tiểu Thất, ngươi đi trước đối phó với địch đi.”

Tiểu Thất lên tiếng, nhìn Phong Bát đứng ở trước giường nói: “Thân thể Ngũ thiếu gầy yếu, các ngươi không được thô lỗ với hắn, cũng không được điểm huyệt —— Các ngươi tuyệt đối không được điểm huyệt hắn, kinh mạch Ngũ thiếu vốn đã liền không tốt — nếu như ta trở về thấy đến các ngươi hại Ngũ thiếu, các ngươi hãy chờ bị bầm thây vạn đoạn đi!!”

Phong Vân Liễu đột nhiên có cảm giác đau đầu —— thần y phái một người ốm yếu như Khanh Ngũ thiếu đến nhìn mình, quả nhiên là có dụng ý khác mà.

Vì thế, đợi Tiểu Thất đi rồi, Phong Vân Liễu hạ lệnh Phong Bát: “Dìu ta xuống giường.”

Phong Bát thấp giọng cung kính nói: “Chủ nhân, hiện tại tình trạng của ngài không ổn không thích hợp xuống giường…”

“Im miệng, nếu như không nghe lời ta, vậy ngươi ngay lập tức cút khỏi Vân Liễu sơn trang cho ta.” Phong Vân Liễu uy hiếp tiếp, “Chẳng lẽ ngươi còn chưa học được cách làm một ảnh vệ hay sao?”

Trong lòng Phong Bát chua sót, chỉ đành yên lặng nghe theo mệnh lệnh, nâng Phong Vân Liễu suy yếu từ trên giường dậy.

Giờ phút này tuy bước chân Phong Vân Liễu không vững nhưng so với Khanh Ngũ ngồi ở trên chiếc xe lăn trước mặt hắn cao hơn rất nhiều. Thoạt nhìn còn có vài phần khí thế của đại thiếu phong lưu phóng khoáng.

Chỉ thấy hắn một tay chống trên tay vịn xe lăn Khanh Ngũ, gương mặt dần dần ghé tới gần Khanh Ngũ, cười nói: “Ngũ thiếu, kỳ thật ta đây thuộc hàng lưu manh, cũng không đáng phải khiến ngươi quan tâm như vậy, ngươi cũng nghe tin đồn trên giang hồ rồi đi?”

Dứt lời thế nhưng tay kia nhẹ nhàng gợi lên cái cằm duyên dáng kia của Khanh Ngũ, khẽ nâng khuôn mặt của hắn lên, đối mặt với chính mình —— Đây là một hành động lỗ mảng nhường nào a!

Ngay cả Phong Bát cũng giật nảy mình —— trang chủ thật sự là có khí phách, ngay cả Khanh Ngũ thiếu thân thể yếu đuối như vậy mà cũng dám đùa giỡn!

Có điều, cái vị Ngũ thiếu sủng ảnh vệ sủng đến tận trời thật sự đoan chính giống bề ngoài của hắn như vậy sao? Nội tâm Phong Bát đột nhiên vang lên một thanh âm khác. 【 đây là phun tào sao? 】

Phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm.

Khanh Ngũ rũ mắt, phất tay muốn đánh rớt bàn tay hắn nhưng lại bị Phong Vân Liễu bắt gọn lấy, người kia còn mở miệng tán thưởng: ” cổ tay của Ngũ thiếu đúng là trắng nõn, sinh trên thân nam tử thật sự là đáng tiếc! —— Ai, không ngờ Phong Vân Liễu ta cả đời tiêu sái khoái hoạt, hôm nay thế nhưng lại phải kiềm nén như thế này, không bằng trước khi chết hãy tận hưởng nhân sinh một chút —— Ngũ thiếu, ngươi thật đúng là người đẹp nhất mà ta đã gặp.

Ngay cả hoa khôi Giang Lăng nghìn vàng một đêm cũng so không được với ngươi, từ lúc ánh mắt đầu tiên khi ta nhìn thấy ngươi, ta liền… khó có thể tự kiềm chế được mình!”

“Câm mồm! Ta đường đường là một đấng nam nhi, há lại để cho ngươi vũ nhục như thế!” Khanh Ngũ giãy dụa tức giận nói.

“A? Ngũ thiếu như vậy, có thể xem là nam nhi chân chính hay sao?” Phong Vân Liễu càng thêm kiêu ngạo, “Nếu là nam nhi bảy thước, nên đội trời đạp đất, ta gặp Ngũ thiếu mấy lần đều là bị người ôm tới ôm đi.

Thật không rõ Ngũ thiếu có phải đã quen được người ôm hay không?” Nói xong thế nhưng càng ngày càng làm càn, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vành tai trơn bóng của Khanh Ngũ.

Kỳ thật hắn chẳng qua là miệng cọp gan thỏ dùng lời lẽ vũ nhục này hòng chọc giận Khanh Ngũ, thứ nhất sợ dùng sức mạnh thể lực không ổn, thứ hai cũng sợ thực sự khiến Khanh Ngũ bị thương.

“Cút ngay!” Khanh Ngũ đẩy hắn ra nhưng Phong Vân Liễu lại giống như cao su đã dính là không thể rứt ra, không những thế còn ghé vào lỗ tai hắn thổi một hơi: “Ta chẳng những sẽ không cút, nếu Ngũ thiếu không nổi tính nết này của chịu hay là tự mình đi ra ngoài là được rồi —— vừa lúc bánh xe Ngũ thiếu lăn lăn, rất thích hợp với hai chữ cút ngay.”

“Ngươi!” Khanh Ngũ trừng hắn liếc mắt một cái, ngực phập phồng, liền nhịn không được bắt đầu ho khan. Phong Bát hoảng sợ, vội vàng khuyên nhủ: “Trang chủ! Ngũ thiếu không được tức giận! Không được tức giận a!”

Lúc này Phong Vân Liễu cũng phục hồi lại tinh thần, nhớ tới việc ngay cả điểm huyệt vị Khanh Ngũ cũng đều chịu không nổi, tại sao mình đi muốn làm hắn tức đến độ ngất đi chứ?

Mắt thấy hai hàng lông mày của Khanh Ngũ nhíu chặt, Phong Vân Liễu cũng có chút hoảng liền muốn vươn tay muốn chuyển vận nội lực cho hắn lại bị Khanh Ngũ quật cường mà tránh né, ẩn cả lửa giận nói: “Đừng có đụng vào ta!”

“Được…được, ta không chạm vào ngươi. Ngũ thiếu, vậy ngươi nếu thấy khó chịu thì để Phong Bát đưa ngươi qua chỗ thần y nhìn xem thử đi!” Phong Vân Liễu thu hồi miệng lưỡi bôi mật, nhẹ giọng khuyên giải.

Khanh Ngũ lấy ra một cái khăn, chỉ lo che miệng ho khan cũng không trả lời hắn nói, đợi khi lấy cái khăn ra thì đã nhuộm sắc đỏ khiến Phong Vân Liễu sợ tới mức bật người dậy, vội vàng nói: “Phong Bát! Mau dẫn Ngũ thiếu đi qua chỗ thần y xem sao!”

“Ta không đi, Phong Vân Liễu, những gì ngươi vừa mới nói, ta muốn ngươi giải thích rõ ràng với ta!” Khanh Ngũ trừng hắn, gằn từng chữ một.

Khi nói chuyện còn không ngừng ho khan quả thực làm cho Phong Vân Liễu không khỏi rung động trước người thanh niên quật cường này.

“Được..được, là ta không tốt, Ngũ thiếu chớ tức giận, trước cứ đi điều dưỡng thân mình đã ha? Chờ Ngũ thiếu khỏe lên, Phong mỗ sẽ tới cửa ba quỳ chín lậy giải thích cho ngươi, ngay trước mặt võ lâm liên minh võ lâm dập đầu có được không? Bằng không bây giờ ta quỳ xuống xin lỗi ngươi ha?” Phong Vân Liễu vội vàng làm dịu không khó. 【 người nọ đối với mỹ nhân tuyệt sắc không có sức chống cự 】

Khanh Ngũ cười lạnh một chút: “Cái này ngược lại không cần, ta cho ngươi xem một thứ.”

“Cái gì?” Phong Vân Liễu (⊙v⊙)??

Chỉ thấy Khanh Ngũ từ trong ống tay áo lấy ra một cái khăn tay trắn tinh sạch sẽ, sau đó mở ra —— chỉ thấy trên khăn tử rõ ràng nhiễm một vết máu.

“Ngươi, ngươi hôm nay ói ra máu mấy lần vậy hả!? Ngươi đã bệnh đến mức này còn cố nén làm cái gì!” Phong Vân Liễu kinh ngạc.

“Không, khăn này đã dính máu trước đó rồi, là thuốc nhuộm. Cái khăn vừa rồi ta che miệng ho cũng có sẵn rồi.” Khanh Ngũ cười nhạt, thế nhưng không còn ho khan nữa.

Bầu không khí đột nhiên cứng ngắc.

Khanh Ngũ dùng nụ cười mỉm vô cùng phúc hắc nhìn Phong Vân Liễu nói: “Phong trang chủ nhàn rỗi, mà trước đó ta cũng đã làm một chút công tác chuẩn bị khiến cho trang chủ tận hứng.

Nếu như trang chủ còn chưa tận hứng, đại khái có thể tiếp tục. Coi như ta cái gì cũng chưa nói —— nhưng ta có thể nói cho trang chủ hay, nếu trang chủ ngươi muốn giống như ta được ảnh vệ nhà mình ôm tới ôm lui như vậy, bằng thể lực bây giờ của ngươi còn chưa làm được. —— a? Muốn tiếp tục không?”

“… Tiếp tục cái gì… …” Khuôn mặt của Phong Vân Liễu đã hoàn toàn suy sụp.

Khanh Ngũ nhìn hắn nhìn trừng mắt, lời lẽ chính nghĩa nói: “Đừng có đụng vào ta! Ngươi cái tên lãng tử phong lưu này!”

Vì thế Phong Vân Liễu đắm chìm trong bóng ma vô hạn.

Phong Bát không hiểu sao trong lòng dâng trào một loại cảm giác sảng khoái vô cùng.

Quả nhiên, Lão Ngũ này thật không đơn giản thật không đơn giản mà, dễ dàng khiến cho trang chủ hàng kia hỏng mất.

Lúc này Khanh Ngũ mới từ xe lăn đứng lên, thế nhưng so với Phong Vân Liễu còn cao hơn một ít, khí thế hoàn toàn áp đảo. Hắn giữ chặt cánh tay Phong Vân Liễu, tao nhã mỉm cười: “Trang chủ cũng mệt mỏi rồi, trở về giường nằm đi.”

“Ngươi… Ngươi có thể đi lại?!” Phong Vân Liễu lần thứ hai khiếp sợ.

“Ta chỉ là đi không vững mà thôi. Cũng không phải là muốn người ta ôm đến ôm đi.”

Rốt cục Phong Vân Liễu vô lực nằm úp ở trên giường, triệt đổ sụp đổ. Kể cả tinh thần lẫn thể xác đều tan vỡ.
Bình Luận (0)
Comment