Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 156

Hổ con và rồng con dây dưa một hồi, cuối cùng cũng kết thúc. Bạch Hổ ‘xoát’ một tiếng liền biến thành hình người, mà Bạch Long lăn mấy vòng thật vất vả mới có thể biến trở lại.

Ngoài dự liệu là hắn biến trở về không phải bộ dáng của đứa bé ba tuổi, mà trong vóc dáng thanh niên hai mươi tuổi trần truồng, xem ra hắn vẫn chưa nắm vững điểm mấu chốt của thuật biến thân.

Lúc này, Bạch Hổ cũng cởi bỏ thuật định thân trên người Tiểu Thất, tay chân Tiểu Thất vừa hoạt động liền nhảy dựng lên, cởi quần áo bọc lấy thân mình Khanh Ngũ, đỡ hắn ngồi xuống tấm đệm.

Lúc này tóc dài rối tung, trên người Khanh Ngũ chỉ choàng hờ mỗi ngoại bào của Tiểu Thất, da thịt trắng nõn không thể che đậy hết như ẩn như hiện. Tiểu Thất vừa nhìn qua, nhất thời trong lòng dâng lên một dòng nhiệt lưu —— đã nhiều ngày không thấy Khanh Ngũ trong hình dáng thanh niên, hôm nay vừa gặp lại ở trong bộ dạng hương diễm này khiến hắn cảm thấy tim đập dồn dập.

Bạch Hổ cũng ngồi xuống, từ bên hông lấy ra một cái hồ lô, giả vờ giả vịt ngưỡng đầu nhìn trăng uống rượu, một bộ dáng hào sảng. Kỳ thật bên trong hồ lô kia đựng sữa hươu.

Khanh Ngũ mở miệng nói: “Hổ thần, hai chúng ta cũng coi như không đánh thì không quen biết, có thể đem bí quyết của thuật biến thân tiết lộ cho ta được không?”

Bạch Hổ cười lạnh một tiếng: “Hừ, tu hành là do nỗ lực của mỗi người, bí quyết bên trong phải tự mình lĩnh ngộ, không phải chỉ cần ta nói là ngươi sẽ biết.”

Thực rõ ràng, hắn cố ý bắt chẹt, làm khó dễ Khanh Ngũ. Khanh Ngũ cười cười, cũng không hỏi gì thêm. Bạch Hổ thấy hắn không tiếp tục hỏi han thì càng không vui, mặt mày khó chịu.

Lúc này Khanh Ngũ mới nói: “Tiểu Long gần đây bị công việc quấn thân, đợi ngày sau khi ổn thỏa, tất nhiên sẽ bái hổ thần làm sư, chăm chỉ tu luyện.”

“Ngươi muốn bái ta làm thầy?” Bạch Hổ nhướng hàng lông mày, nghe hắn nói như thế, trong lòng cực kỳ đắc ý không tự giác để lộ đôi tai hổ, bản thân mình còn hồn nhiên không hay biết.

Lỗ tai giật giật, Bạch Hổ nhân tiện nói: “Nếu muốn bái ta làm thầy, không bằng bái luôn bây giờ đi, mấy ngày nữa tâm tình lão tử không tốt, sẽ không muốn nhận đồ đệ!”

Khanh Ngũ nhàn nhạt cười: “Nếu muốn bái sư, tự nhiên phải nghiêm túc, sao có thể tiến hành qua loa ở nơi hoang dã, đệ tử hấp tấp chỉ vì chuyện nhỏ, sẽ ném mặt mũi của sư phụ cũng như cấp bậc lễ nghĩa.”

Lần này nói khiến trong lòng Bạch Hổ cảm thấy vô cùng thoải mái, Tiểu Thất thì nhìn chằm chằm lỗ tai lão hổ, nhìn đôi tai xù lông đắc ý run rẩy không thôi.

“Hừ, còn so đo cấp bậc lễ nghĩa hay không làm gì, ngươi nếu muốn thì chỉ cần thành tâm bái sư, ngay lập tức!” Bạch Hổ vẫn cứ kênh kiệu.

“Vậy ít nhất cũng phải có chút nghi thức, chung rượu của hổ thần có thể dùng làm rượu bái sư ban cho đệ tử không?” Khanh Ngũ dứt lời, vứt cho Tiểu Thất một ánh mắt ra hiệu, Tiểu Thất từ trong bao quần áo nhanh nhẹn lấy ra một cái chén nhỏ Khanh Ngũ dùng để uống nước.

“Hừ, rượu ta uống là rượu sữa, không giống với rượu của người phàm.” Bạch Hổ lầu bầu nhưng vẫn rót cho hắn một ít.

“Rượu sữa?” Khanh Ngũ tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng trong lòng cười nhạo: ngươi đồ cọp con vẫn còn phải uống sữa!

“Đương nhiên, người dân phương Bắc có thói quen uống trà pha sữa, tự nhiên trên đời cũng có loại rượu sữa này!” Bạch Hổ nói đến hợp tình hợp lý.

“Đa tạ sư phụ ban thưởng rượu.” Khanh Ngũ hai tay nâng chén rượu, giả vờ giả vịt bái sư.

Bạch Hổ cũng yên tâm thoải mái nhận lấy ly rượu bái sư của Long đệ tử, sau khi uống xong ly rượu Khanh Ngũ kính lên. Hắn liền sửa lại xưng hô, bắt đầu tự xưng “vi sư”. Khanh Ngũ vội vàng thuận cột trèo lên: “Sư phụ, hiện giờ đã bái ngài làm thầy, lão ngài có thể dốc túi truyền thụ thuật biến thân rồi đi?”

Bạch Hổ run rẩy khóe miệng, cuối cùng cũng hiểu ra. Cái con rồng con giảo hoạt này cố ý bẫy mình, ước gì mình mau chóng nhận hắn làm đồ đệ, bày binh bố trận sẵn đợi mình nhảy vào!

“Hừ.” Bạch Hổ giở trò chơi xấu, “Không nói cho ngươi biết.”

Khanh Ngũ liếc mắt nhìn hắn, nhìn nhìn thời gian không còn sớm, Bạch Hổ này lại mềm cứng đều không ăn, cũng không thèm đôi co với hắn nữa, quay sang nói với Tiểu Thất: “Đi thăm dò thân phận người mai phục gần đây đi.”

Bạch Hổ nhịn không được xen mồm vào: “Bọn họ nói mình là người Ưng Bảo.”

“Đi thăm dò thân phận của bọn họ.” Khanh Ngũ không để ý tới hắn, vẫn hạ lệnh. Tiểu Thất vội vàng phụ họa: “Vâng, thuộc hạ đi thăm dò.”

Vì thế quăng Bạch Hổ qua một bên không thèm để ý tới.

Lông xù trên lỗ tai Bạch Hổ nhất thời cụp xuống, hờn dỗi đưa lưng về phía hắn.

Một lát sau Tiểu Thất quay về hồi báo: “Ngũ thiếu, đối phương là người của Ưng Bảo.”

Ưng Bảo, một thế lực hùng bá một phương ở Tây Bắc hơn trăm năm qua, quả nhiên lần này Khanh Tứ gặp phải người không nên chọc rồi.

“Hừ!” Bạch Hổ ở một bên hầm hừ. Khanh Ngũ thì làm bộ như không thấy, lại nói: “Tiểu Thất, hầu hạ ta mặc quần áo.”

Bạch Hổ nhịn không được lại xen mồm, lầu bầu nói: “Hừ hừ, nếu có thuật biến thân biến ra quần áo, không cần phải phiền toái như vậy, hừ hừ…”

Khanh Ngũ vẫn không để ý tới hắn, mặc cho Tiểu Thất giúp hắn thay quần áo mang theo, tóc cũng được Tiểu Thất dùng phát quan buộc gọn lên, khôi phục hình tượng công tử văn nhã. Lão hổ càng tự thấy mất mặt, đưa lưng về phía bọn họ buồn rầu uống sữa.

Sặc chết ngươi, con cọp con khốn kiếp. Khanh Ngũ âm u ở trong lòng mặc niệm. Không ngờ Bạch Hổ thế nhưng thật sự phối hợp bắt đầu ho khan, tất nhiên là bị sặc rồi!

“Thằn lằn!! Ngươi cố ý đúng không!!” Bạch Hổ hung tợn quay đầu, “Đừng cho là ta không biết ngươi có thể thao túng nước!”

“Cái gì?” Khanh Ngũ làm bộ vô tội nhìn hắn.

Ngay trong lúc rồng con và hổ con bắt đầu muốn đối đầu, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng hú của loài ưng. Ba người ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy một con hùng ưng to lớn xuyên qua vầng trăng, dáng người oai phong khiến người phải ‘chậc chậc’ lấy làm kỳ lạ.

“Là ưng! Là Ưng Bảo Bảo chủ đến!” Tiểu Thất kinh hô.

Con hùng ưng kia cơ hồ to gấp ba so với loài ưng lớn bình thường, từ bầu trời đêm dần dần lượn vòng quanh. Tiếng kêu này vô cùng mạnh mẽ có uy lực khiến cho dã thú xung quanh trăm dặm rơi vào tình trạng khủng hoảng.

Ưng này rõ ràng là thần ưng, chính là linh cầm theo bên người cùng Ưng Bảo Bảo chủ không rời, tiếng kêu này vang vọng bốn phía, có hiệu quả trợ chiến trong trận đại chiến, nghe nói cho dù là cao thủ hàng đầu cũng không phải đối thủ của linh cầm này!

Ưng thần oai vệ duỗi người vươn thẳng tới mục tiêu trên mặt đất, trong khoảnh khắc khi ánh mắt sắc bén của ưng thần chống lại Khanh Ngũ cùng Bạch Hổ, đột nhiên tiếng kêu liền thay đổi kêu, nhanh chóng mở rộng đôi cánh.

Mãnh hổ!

Cùng với

Ác long!!

Ưng thần nhạy bén cảm giác được nguy hiểm.

“Vẻ mặt con diều hâu kia hình như rất bối rối ấy.” Lão hổ ánh mắt thâm trầm nâng đầu phát biểu.

Làm sao nhìn ra biểu tình của ưng? Tiểu Thất cùng Khanh Ngũ hai mặt nhìn nhau. Lão hổ quay đầu ném cho bọn họ một cái ánh mắt khinh bỉ.

Nếu ưng thần đã xuất hiện, như vậy có nghĩa là Bảo chủ Ưng Bảo Tây Bắc cũng sắp sửa xuất hiện!

Ưng Bảo, thế lực mạnh mẽ oai phong một cõi này tuyệt đối không thua gì Khanh Gia bảo, từ xưa tới nay vốn dĩ chỉ lấy vùng đất Tây Bắc làm căn cơ, chưa từng có ý định tranh bá nhưng cũng có người nói, nếu như Ưng Bảo tham gia vào võ lâm Trung Nguyên, tất nhiên sẽ lại là một hồi gió tanh mưa máu.

Khanh Gia bảo thiết lập phân đường ở vùng Tây Bắc, mục đích cũng chính là muốn tham dò ý đồ cũng như tạo thế giằng co với Ưng Bảo.

Mà từ xưa các đời Bảo chủ Ưng Bảo, đều tu tập độc môn tuyệt học của Ưng Bảo, võ công sâu không lường được. Mà Đại Bảo chủ đời này tên là Hoàng Phủ Hiên, năm nay vừa mới hai mươi lăm, tên tuổi truyền khắp Tây Bắc, danh tiếng lan xa tới cả vùng Trung Nguyên.

Nghe đâu từ năm mười sáu hắn lên làm bảo chủ đã bắt đầu không ngừng mở rộng thế lực, tiêu diệt hơn một trăm môn phái lớn nhỏ thôn tính Tây Bắc, thế lực của Ưng Bảo lúc bấy giờ như mặt trời ban trưa. Bản thân hắn cũng trải qua trăm trận trăm thắng, chưa một lần thất bại được người người xưng tụng là Ưng vương!!

Một đại nhân vật như thế ấy vậy mà suốt một đường luôn che giấu hành tung đi theo Khanh Tứ tới Trung Nguyên?!

Hùng ưng rời đi chưa được bao lâu thì một tuấn mã từ trên đường chạy như bay đến đây. Một vị kỵ sĩ cường tráng ngồi trên con ngựa cao to, trên người vận bộ trang phục chất liệu tốt tỏa ra anh khí bức người. Ưng thần ban nãy, giờ phút này bay ở bên cạnh hắn, hiển nhiên, người này chính là chủ nhân của Ưng thần —— Hoàng Phủ Hiên!

“Người của ta đều do ngươi đánh ngã?” Hoàng Phủ Hiên ghìm ngựa, ngồi ở trên cao nhìn xuống ba người Khanh Ngũ đứng cách đó không xa.

Khanh Ngũ vội vàng nói: “Thủ hạ các hạ có ý đồ theo dõi bọn ta, vị thiểu hiệp kia rút dao giúp đỡ, chẳng qua đánh ngã bọn họ cũng không phải là ta, mà là vị thiểu hiệp kia.” Nói xong nhìn phía Bạch Hổ.

Bạch Hổ trừng mắt nhìn Khanh Ngũ liếc mắt một cái.

Không đợi Bạch Hổ nói chuyện, Hoàng Phủ Hiên cầm roi ngựa chỉ vào Khanh Ngũ đạo: “Ngươi là người nào, hãy xưng tên ra! Ngươi cùng Khanh Tứ có quan hệ như thế nào?!”

Trong khẩu khí kia ẩn ẩn mờ ám mang theo một cỗ tức giận xen lẫn vị chua, Khanh Ngũ khẽ mỉm cười nói: “Ta là Lão Ngũ nhà hắn, tên là Khanh Thục Quân.”

“Ngươi chính là Khanh Ngũ thiếu nổi danh Khanh Gia bảo?” Hoàng Phủ Hiên thu hồi roi, trong nụ cười mang theo một cỗ sát khí nồng đượm, “Cái tên đối thủ Thục Ý nhớ mãi không quên kia, xem ra chính là ngươi. Chi bằng ngay bây giờ ta giết ngươi, để hắn vui.”

Lời này nói vô cùng rõ ràng, ám chỉ quan hệ giữa hắn cùng với Khanh Tứ rất rõ ràng! 【 Khanh Tứ tên thật là Khanh Thục Ý 】

“Giết ta, hắn cũng chưa chắc bằng lòng đi theo ngươi.” Khanh Ngũ không hoảng hốt, nhìn Khanh Tứ ngủ say cách đó không xa, chậm rãi nói: “Vì cái gì hắn trốn khỏi ngươi, tình nguyện hợp tác cùng ta, cũng không bằng lòng bị ngươi đuổi theo, nguyên do trong đó trong lòng ngươi rõ ràng. Lấy đầu của ta, nhưng điểm mấu chốt là ngươi vẫn ở đây, ngươi cho là hắn sẽ cảm thấy vui vẻ sao?”

“Quả nhiên là nhân vật mồm miệng nhanh nhạy như lời đồn.” Hoàng Phủ Hiên nhảy xuống ngựa, dáng người quả nhiên cao lớn, hắn ôm cánh tay nhìn xuống Khanh Ngũ, giống như Kim Cang Bồ Tát.

Khanh Ngũ lại nói: “Đường đường là đại bá chủ Hoàng Phủ Hiên một phương muốn thứ gì tuyệt đối sẽ có được. Ngươi muốn hắn, không phải chỉ muốn con người của hắn, còn muốn tâm của hắn. Nếu như không chiếm được tâm của hắn, cho dù ngươi bắt nhốt cầm tù hắn chẳng qua cũng chỉ có được một xác không hồn.”

Hoàng Phủ Hiên đánh giá hắn: “Khẩu khí của ngươi, dường như có ý giúp ta? Bán đứng huynh đệ của ngươi cho ta, Khanh Ngũ, gtâm địa ngươi thực đen.”

“Trái tim của ta đen hay không là một chuyện, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi muốn tâm của tứ ca nhà ta hay không?”

“Muốn!” Hoàng Phủ Hiên như đinh đóng cột, lập tức thần sắc của hắn lại có chút do dự: “Hắn đối với ta… thủy chung có chút hiểu lầm…”

“Vậy ngươi liều mình cứu giúp, có thể hắn sẽ xem trọng ưu ái hay không?” Khanh Ngũ giảo hoạt mỉm cười.

“Nếu như hắn có thể tiếp thu tấm chân tình này của ta, cho dù phải trả bằng bất cứ giá nào, nào có ngại gì?” Hoàng Phủ Hiên khôn khéo cùng cực, vô cùng ăn nhịp với Khanh Ngũ.

“Vậy tại hạ sẽ thành toàn chuyện tốt của hai vị, đơn giản là làm người xấu một lần thôi.” Khanh Ngũ đạo.

“Ngươi ra giá đi!”

Bảo chủ bị Khanh Ngũ cho vào tròng, bắt đầu giao dịch, Khanh Tứ đáng thương còn đang trong giấc nồng, cứ thế bị Khanh Ngũ âm hiểm bán đi.

“Thập Tam thiết ưng, cho ta mượn ba tháng.” Khanh Ngũ vươn ra ba ngón tay.

“Công phu sư tử ngoạm. Khanh Ngũ, ta nhắc nhở ngươi, giang hồ huyết tinh không thể đoán trước, cẩn thận ngày nào đó ngươi sẽ chịu không nổi!” Bảo chủ hé mắt.

“Ha, đa tạ các hạ có ý tốt khuyên bảo, Khanh Ngũ xin nhận.” Khanh Ngũ tự tin thản nhiên đáp.
Bình Luận (0)
Comment