Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 171

Chỉ thấy nhóm Nhị Tứ Lục thiếu gia mặc y phục bằng nhung, trán đeo ruy băng, bên hông mỗi người giắt theo hai cây đao ba thanh kiếm. Lão Nhị cầm đầu trong mắt lộ ra sát khí, sau khi tiến vào liền cao giọng nói: “Phụ thân, người quyết một lòng muốn bỏ mặc danh dự hơn trăm năm của nhà họ Khanh không thèm để ý, chưa diệt được Khanh gia người chưa vừa lòng, đúng không?!”

Khanh Vân Tung không thèm để ý tới hắn, ngược lại ngồi ở vị trí bảo chủ, nhấc chân bắt chéo, tay nâng cằm, mắt lạnh nhìn tàn cuộc hỗn loạn phía dưới. Tuy trận hỗn loạn này đều là do một tay hắn tạo thành. Chẳng qua bảo chủ người ta chẳng những thản nhiên bình thản trái lại có mấy phần ý tứ xem kịch vui, quả thật khiến người chán nản không thôi.

Nhị công tử thấy phụ thân không hó hé gì, đành phải nặng lời: “Phụ thân thân là bảo chủ, hẳn người phải biết dựa theo tộc quy, nếu như có người gây ra hành vi bại hoại hậu quả nghiêm trọng đối với Khanh gia bảo, bất kể bối phận, thân phận người đó thế nào thì đều bị trục xuất khỏi Khanh gia. Các vị trưởng lão bá bá, không biết với hành vi hiện giờ của phụ thân ta, rốt cuộc có phải chịu trừng phạt theo gia quy hay không?”

Lần này lời nói ra cực kỳ đại nghịch bất đạo, con trai ruột thế nhưng dám mạnh miệng đuổi cha mình ra khỏi nhà, xem ra với tình hình này nếu Khanh Vân Tung không chịu nhượng bộ thì bọn họ nhất định sẽ động võ!

“Lão Nhị! Ngươi sao có thể ăn nói với phụ thân như thế!” Lão Đại quát lớn, tuy lời nói lỗ mãng của lão Nhị đã nói ra suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng hắn vẫn cho rằng, phụ thân tuyệt đối không đơn giản như tưởng tượng của lão Nhị —— Hắn một tay thao túng Khanh gia bảo nhiều năm qua, nói rút là có thể rút sao? Lời nói và việc làm của lão Nhị, vừa lúc nghiệm chứng cho mọi người thấy xúc động và sự dốt nát của hắn!

Khanh Vân Tung không đợi trưởng lão lên tiếng biểu quyết đã mở miệng: “Lão Nhị, ngươi càng lúc càng tùy hứng làm bậy, ngươi dám nói chuyện với lão phu như thế.”

Khẩu khí của hắn tuy rằng bình thản, nhưng trong ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, khi mắt chuyển tới trên người lão Nhị liền khiến cho cả người Khanh Nhị phát lạnh —— Sức ảnh hưởng nhiều năm qua của Khanh Vân Tung làm cho trong lòng hắn sinh ra sợ hãi, nhưng giờ phút này bên ngoài đại điện đều bị người của bọn họ bao vây, tầng trong tầng ngoài ước chừng mấy nghìn người. Mà ở trong điện chỉ có không đến hai trăm người, cho dù đám trưởng lão cùng quần hùng đang ngồi đây lên tiếng phản đối thì khi bị bọn họ dùng sức mạnh ép bức, ai dám đâm đầu vào đường chết chứ? Cho dù võ công Khanh Vân Tung cao cường, cũng khó lấy một địch trăm!

“Phụ thân! Xin ngài nghĩ lại!” Khanh Nhị liên tục bức bách. Kì thực hắn ước gì Khanh Vân Tung kiên trì không theo, như vậy hắn mới có thể nhân cơ hội đoạt vị, ngay ở đây cùng Khanh Đại quyết sống chết một phen!

Khanh Vân Tung nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, thoạt nhìn giống như có ý định thỏa hiệp, nhất thời trong đại điện lặng ngắt như tờ. Mọi người đều cho rằng lời nói kế tiếp của Khanh Vân Tung sẽ thay đổi đại cục, Khanh Nhị cũng hết sức căng thẳng.

Chỉ nghe Khanh Vân Tung chậm rãi nói: “Ta yêu Thương Minh Thư Vân nhiều năm, quyết định đem gia nghiệp của ta, tặng cho người thương thì có vấn đề gì?”

Tròng mắt cả đám thiếu điều lăn đầy trên đất!

Khanh Vân Tung, hắn!

Thế nhưng thật sự chọc thủng lớp màng kia!! Hơn nữa còn đem tình yêu nam nam trái luân lý nói đến tự nhiên như vậy!!

Đủ cuồng!

Một vị trưởng lão nhất thời tức giận đến hộc máu, những lời này thật sự đã vứt sạch hết mặt mũi Khanh gia!!

Mà đám người Khanh Đại thì rơi lệ đầy mặt, suy sụp quỳ xuống —— từ nay về sau địa vị của Khanh gia bảo ở trên giang hồ, thanh danh xuống dốc không phanh, trở thành trò cười thiên cổ a!!

“Khanh Vân Tung!! Ngươi tự hủy thanh danh, tự rước lấy nhục, cùng ma giáo tà môn cấu kết với nhau làm việc xấu, lão phu tuổi già sức yếu quả thật không còn hơi sức xen vào nữa! Nhưng mà từ nay về sau, ngươi sẽ không phải là người của Khanh gia nữa! Gia nghiệp trên danh nghĩa của ngươi, ta cũng không cho phép ngươi mang đi dù chỉ một chút! Bây giờ ngươi cút ngay cho ta!! Lão phu tuy đã hơn tám mươi dù dùng cái mạng già này cũng muốn liều mạng với ngươi! Thề sống chết bảo vệ Khanh gia!!” Trưởng lão một bên hộc máu một bên gầm lên.

Võ lâm quần hùng đều cực độ hoảng sợ, có điều không có kinh ngạc nhất chỉ có kinh hơn. Chỉ thấy Khanh Vân Tung đem tâm tư mấy chục năm qua một lời làm rõ, dường như là trút được gánh nặng ngàn cân.

Hắn lập tức lại bổ sung một câu càng kinh người: “A, Thanh trưởng lão, lời ngươi vừa nói đúng thật là hiên ngang lẫm liệt, cương trực chính khí. Nhưng, ta nhớ rõ, hai mươi năm trước, vì muốn xây dựng gia nghiệp mà ngươi ba lần bốn lượt toàn lực ép ta vào tuyệt lộ. Những chuyện xấu xa mà ngươi làm so với ta còn nhiều hơn gấp chục lần.

Lại nói, ta chỉ là yêu thương một người đàn ông cũng không phải như ngươi mưu đồ gây rối, sao lại khiến cho ngươi lòng đầy căm phẫn như thế?

Trong gia quy nhà họ Khanh có quy định rõ, người giữ long ấn tổ truyền mới là gia chủ, cho dù đuổi ta đi thì không có long ấn, các ngươi sao làm được vị trí bảo chủ chứ?

Còn có, long ấn mà các ngươi ngày nhớ đêm mong kia phương rốt cuộc bị ta giấu ở chỗ nào, ta có thể nói cho các ngươi biết. Long ấn ở chỗ Thương Minh Thư Vân, ta lấy nó làm sính lễ tặng cho hắn.

À, ta quên nói cho các ngươi biết, kể từ hôm nay, Khanh Vân Tung gả cho Thương Minh Thư Vân, trên danh nghĩa Khanh gia bảo chính là đồ cưới của ta.”

Lời nói lần này thật sự là một đòn đánh trí mạng vào luân lý lễ nghĩa, Khanh Vân Tung chịu áp lực nhiều năm qua dùng phương thức trời long đất lở chẳng ai ngờ đến, hung hăng bổ cho đám người ở đây thương tích đầy mình.

“Đồ cưới…” Khanh Ngũ ở trên cột xà cũng ngây ra như phỗng, Khanh cha thật sự đủ… … đủ… … đủ ngông cuồng!!

“Đẹp thật!” Tiểu Thất không khỏi ủng hộ, mà cô gái kia cũng cười ha ha, nói: “Ai nha Khanh Vân Tung người này quả thật là khiến ta vô cùng khiếp sợ! Cực kỳ khiếp sợ a!”

Không đợi mọi người phản ứng, chỉ thấy trong tay áo tùy tùng tuyên đọc chiếu thư lóe ra một đạo hàn quang, trong khoảnh khắc, sau ót vị trưởng lão vừa rồi tức giận đến hộc máu mắng chửi người thế nhưng phân thành hai, ‘oạch’ một tiếng đầu bị chẻ làm hai nửa, rong huyết văng tung tóe khắp nơi, làm cho người ta kinh hoàng không nén được tiếng kinh hô.

“Thật đáng sợ!!” Hoàng y thiếu nữ vội vàng che mắt.

Tùy tùng lạnh lùng mỉm cười, kéo da người trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng, khiến mọi người cao thấp trong Khanh gia lần thứ hai kinh hô.

“Lão Ngũ!!”

“Khanh Ngũ!!”

“Sai, là Thương Minh giáo chủ.” Người nọ vui vẻ đi đến bên người Khanh Vân Tung, cánh tay khoát lên trên vai Khanh Vân Tung, ngạo nghễ đáp: “Đúng vậy, kể từ hôm nay, Thương Minh Thư Vân cưới Khanh Vân Tung vào cửa, Thương Minh thánh giáo cũng sẽ nghe theo chỉ thị của hắn! Nếu có người dám phản đối tiệc cưới của hai người bọn ta, hoặc người can đảm dám nhục mạ thánh giáo, đều phải chết!”

“Ma đầu, buông phụ thân ra!! Phụ thân nhất định là bị ngươi mê hoặc…” Khanh Nhị đột nhiên rút kiếm hướng về phía Thương Minh Thư Vân. Nhưng giờ phút này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng giết rung trời, chỉ thấy đại môn bị người đẩy ra.

Giáo đồ thánh giáo dũng mãnh bước vào, đã tóm gọn đám người do Khanh Nhị bố trí hầu như không sót một ai. Người tới đâu chỉ vạn người, chỉ riêng bên ngoài cửa đã chật như nêm cối, cũng không biết Thương Minh giáo rốt cuộc hành động thế nào mà có thể khiến cho vô số giáo đồ thần không biết quỷ không hay từ ngoài thành dũng mãnh xông vào.

“A! Vị giáo chủ kia giống y xì ngươi!” Hoàng y thiếu nữ nhìn thấy Thương Minh Thư Vân xuất hiện, vội vàng nhìn lại Khanh Ngũ, phát giác khí chất của hai người khác biệt, nhưng mặt mày lại là từ một khuôn khắc ra!

Thương Minh Thư Vân vừa lòng nhìn tình hình trước mắt, lập tức nói: “Hôm nay là ngày vui của ta với Vân Tung, người tới là khách. Thương Minh sẽ tận tâm tiếp đãi, có điều là ngày vui, tốt nhất vẫn nên tránh làm mấy việc khiến người không vui.

Nếu không, Thương Minh sẽ không để ý việc dùng máu nhuốm màu cho tiệc cưới chúng ta!”

Phải biết ngày xưa Thương Minh giáo chính là thiên hạ đệ nhất giáo, tình thế hôm nay nhìn thôi cũng đủ để thuyết minh: Thương Minh thánh giáo tái xuất giang hồ, thanh thế to lớn, ai lại dám đắc tội?

Vì thế một đám võ lâm quần hùng đều hai mặt nhìn nhau, mắt sắc linh hoạt, gặp gió đổi hướng đột nhiên cả đám nồng nhiệt vỗ tay. Vì thế những người khác cũng hùa theo nhiệt tình vỗ tay, bầu không khí bức quyền xơ xác tiêu điều mới vừa rồi thế nhưng đột nhiên trở thành náo nhiệt hẳn lên.

Ai nấy đều lộ ra sắc mặt vui mừng, lại có người cao giọng chúc mừng, khiến cho mặt mày đám người trong Khanh gia so với màu gan heo còn khó nhìn hơn.

Lúc này Thương Minh Thư Vân từ trong ngực cầm long ấn trong suốt ra, chỉ thấy long ấn làm từ tinh thạch ngũ sắc hiếm thấy, bên trên có một đuôi rồng rất sống động chiếm cứ, tản mát ra ánh huỳnh quang thản nhiên, vừa nhìn đã biết vô giá!

Đây là tín vật truyền tộc của Khanh gia bảo, thấy bảo vật, người trong Khanh gia đều lộ ra ánh mắt mê luyến tham lam.

Thương Minh Thư Vân đáp: “Nghe đồn, tổ tiên Khanh gia khảm long ấn bên trên, nhờ vậy giúp Khanh gia hưng thịnh. Hôm nay Khanh gia chướng khí mù mịt, chỉ sợ đến cả Long thần cũng không nguyện ở lại, không bằng giải phóng ngài đi!”

“Thương Minh Thư Vân!! Ngươi dừng tay!! Không được ngươi hủy hoại long ấn!! Lão phu liều mạng với ngươi!! A a a a a!!” Các trưởng lão nhất thời phát điên, một đám giống như nổi điên xông lên.

Có điều khoảng cách giữa bọn họ với đài cao còn một khoảng, làm sao nhanh tay được như Thương Minh Thư Vân. Chỉ thấy hắn dùng thủ pháp nhanh như sét đánh quăng long ấn xuống đất. Long ấn nổ tung, hình rồng vỡ nát, không đợi mọi người kịp phản ứng, chỉ thấy hiện trường thế nhưng bốc lên vô số làn sương, giống như từ trong long ấn kia bay ra.

Mọi người đồng loạt che miệng ho khan, đợi đến khi khói trắng tan hết, một màn trình diễn rung động mới chính thức bắt đầu!!!

Quả nhiên có một con rồng bạc uy phong lẫm lẫm lượn quanh ở trước đài cao!!

“A a a a a a a a a a!!”

Sắc mặt mọi người tái mét hết cả rồi.

Tiểu Thất ôm cánh tay gật đầu, đúng vậy, đó mới màn trình diễn rung động nhất ngày hôm nay. Làn sương khói ban nãy, chắc là do đám thuộc hạ Thương Minh thả ra đi?

Hai cha con nhà này phối hợp thật ăn ý, Thương Minh nhất định đã thương lượng trước với Khanh Ngũ, hai người thế nhưng lại phù hợp ăn rơ như vậy, thời gian cũng chuẩn như thế.

“Ha ha ha ha ha ha ha…” Lúc này tiếng cười của Tiểu Thập Tam đã chạy tới nhìn lén từ sớm có vẻ hết sức chói tai, bởi vì tất cả mọi người ngây ra như phỗng, lặng ngắt như tờ. Chỉ có Tiểu Thập Tam vừa rồi nghe nói nơi này xuất hiện biến loạn vội vàng chạy tới, đứng ở cửa chỉ vào con rồng ôm bụng cười to.

Nhưng rất nhanh, Thập Tam đã bị Tiểu Thất lấy một củ lạc điểm á huyệt, im lặng rồi.

Tuy rằng Thập Tam cười to thật không hiểu ra sao, nhưng mọi người vẫn bị con rồng kia làm cho rung động tâm can.

Chỉ thấy Bạch Long dùng giọng điệu vô cùng trang nghiêm hùng hậu chậm rãi nói: “Bổn tọa phù hộ Khanh giasuốt trăm năm qua, hiện giờ Khanh gia đã tận, chỉ còn mặt phản bội oán ghét xấu xa của phàm nhân, đã không đáng để bổn tọa tiếp tục ở lại nữa, vận số Khanh gia đã gần đến, bổn tọa phải đi thôi.”

Tiểu Thất (⊙⊙)… …

Cũng khó trách Thập Tam cười như điên, thật sự tmd vờ vịt!! (╰╯)#

Bạch Long vừa dứt lời, rồng ta ở trong đại điện chậm rãi xoay người, giống như muốn rời đi, đám con cháu Khanh gia bảo đột nhiên kích động tột cùng, quỳ xuống khẩn cầu Bạch Long: “Long thần!! Đừng đi!!”

“Long thần xin ngài hãy ở lại!!”

“Long thần a!!” … …

“Khanh Vân Tung!! Ngươi!! Các ngươi!! Ngươi hoàn toàn hủy vận số Khanh gia!!” Một vị trưởng lão giận chỉ thẳng mặt Khanh Vân Tung, một khắc kia hắn bị Long Thần quật cái đuôi ném bay. Chỉ thấy rồng đuôi to vung cái đuôi vĩ đại của nó lên, quật ngã một cây cột, mới nghênh ngang bay về phía đại môn. Lại nói, đại điện Khanh gia thật là lớn, rồng đuôi to lượn quanh ở bên trong mấy vòng cũng hoàn toàn không vấn đề gì.

“Thế… Thế mà… thật sự có rồng…” Hoàng y thiếu nữ rung động, một lúc lâu đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tiểu Thất, ngạc nhiên nói: “Cái người vừa rồi ngồi ở bên cạnh ngươi đâu?”

Tiểu Thất liếc mắt nhìn lỗ hổng bên cạnh mình, hừ một tiếng, không để ý tới nàng.

“Trò xiếc gì vậy!!” Thiếu nữ bất mãn nói.

“Long thần, năm đó tổ tiên Khanh gia định ra huyết khế với ngươi, không biết ngươi còn nhớ không?” Thương Minh Thư Vân đột nhiên hỏi.

Huyết khế? Đó là cái trò gì vậy? Bạch Long đột nhiên quay đầu, nhìn cha thân thân, hai ánh mắt phúc hắc gặp nhau, nhất thời lại bắt đầu ra trận.

Tiểu Thập Tam tuy bị điểm á huyệt, nhưng đã nghẹn cười đến mức tắt thở, hai mắt trợn trắng.
Bình Luận (0)
Comment