Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 213

Đêm khuya, rồng bộ vuốt ở trong lều trại trải tấm nệm trên giường thoải mái đánh một giấc. Tiểu Thất nửa đêm tỉnh dậy, lơ mơ dò đường đi tiểu đêm. Không ngờ mới vừa ra lều trại, liền có người cùng đi, dẫn hắn đi tới lều trại dành riêng cho giáo chủ—— Tiểu Thất cực kỳ không kiên nhẫn, hắn muốn nhanh chóng cùng rồng bộ vuốt trở về, giống như trước tìm một bãi đất hoang, muốn đi tiểu như thế nào là cứ đi như thế đó, thoải mái biết bao!

Hắn cũng không phải bộ vuốt, mọi chuyện đều chú ý như vậy.

Lại nói giáo chủ chính là không bớt lo, Tiểu Thất mới vừa ra ngoài, đã có người hồi báo về là có thám tử truyền tin đến, nói có mấy người thuộc môn phái chính đạo âm hiểm tổ chức tập đêm, có lẽ trong tối nay sẽ tấn công tới đây. Tiểu Thất tay áo vung lên: “Việc này các ngươi tìm lão giáo chủ đi, đừng tìm ta, ta chỉ là một bảo tiêu thôi.”

Nói xong đẩy mọi người ra, cũng không quay đầu lại trở về ngủ.

Vì thế đến nửa đêm, quả nhiên trong doanh địa truyền ra tiếng động chém giết —— giang hồ ngươi lừa ta gạt, tranh đấu gay gắt, ban đêm tập kích bất ngờ vốn là chuyện bình thường.

Không ngờ Mai giáo chủ chẳng biết tại sao đột nhiên mất tích, Tiểu Thất lại không hỏi tới, mấy vị nồng cốt trong giáo đều ra bên ngoài, dẫn đến rắn mất đầu, thế cho nên nhân mã chính đạo thế như chẻ tre, tình thế vô cùng hiểm nguy!

Tiểu Thất mới đầu còn không cho là đúng, về sau lại càng cảm thấy không thích hợp, liền nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, có điều bộ quần áo kia không phải trang phục ảnh vệ hắn thường mặc, mà chính là bộ trường bào hoa lệ đến kỳ cục của giáo chủ, hắn khó khăn mất hết nửa ngày mới có thể mặc vào.

“Tiểu Thất, bên ngoài loạn như vậy, ngươi thân là giáo chủ, hẳn là nên làm hết phận sự mới phải, mau đi xem một chút, ổn định tình thế.” Khanh Ngũ ngồi xuống giáo dục.

“Ta đi rồi ngươi phải làm như thế nào?” Tiểu Thất không muốn ra ngoài.

“Ngươi cho là có người có thể làm ta bị thương được sao?” Rồng bộ vuốt mở miệng thực tự tin, “Đi ra ngoài bình loạn, đây là mệnh lệnh!”

“Được rồi được rồi! Chủ tử. Hừ.” Tiểu Thất ngay cả tóc cũng không chải, để mặc mái tóc dài rối tung, cứ như vậy không tình nguyện quệt mồm đi ra ngoài.

Mà Khanh Ngũ thì nằm vật xuống tiếp tục ngủ.

Ngủ chưa được một lát, tạp âm bên ngoài quả nhiên đã ổn, Khanh Ngũ khen ngợi gật gật đầu, Tiểu Thất thân là giáo chủ, vẫn có chút tài năng lãnh đạo, không hổ là đệ đệ của giáo chủ.

Không ngờ chỉ một lát sau, Tiểu Thất tự mình đi tới, nói với Khanh Ngũ: “Dựa theo mệnh lệnh chủ tử, thuộc hạ đã bình định những chính phái tiến công kia rồi, có điều là trao đổi điều kiện để bọn họ ngừng chiến. Ta muốn làm con tin để bọn họ mang đi cảm hóa tu đạo, tu tâm dưỡng tính. Có điều ta đã nói với bọn họ, nếu phải đi, ta phải mang theo nam sủng của ta cùng đi.”

“Ngươi cái đồ tiểu tử bại gia, Mai giáo chủ để cho ngươi cầm giữ gia nghiệp, ngươi lại phá hoại như vậy?” Khanh Ngũ mắng, “Cái tên nam sủng kia là chuyện gì?”

“Còn không phải là ngươi à?” Tiểu Thất cười xấu xa, “Vừa lúc ta có thể nhân cơ hội rời đi ma giáo xui xẻo này, ngươi không biết a, nhưng ta nguyện ý xả thân, những giáo chúng kia đều cảm động đến chết nha! Ta còn không phải là phấn đấu quên mình hay sao?!”

Rồng bộ vuốt = =: “Được rồi, dù sao lần này chúng ta cũng đã quẫy nước đục rồi, cũng đã theo tâm nguyện của Mai giáo chủ mà kế vị, cũng đã tạo uy tín cho ngươi rồi, vậy chúng ta nhân cơ hội này trở về tốt lắm.”

“Chính là trong số những kẻ chính đạo môn phái chọn ra để áp giải ta có cả Kinh Trường Phong, hàng kia có chút khó chơi.” Tiểu Thất đáp.

“Đừng lo, khó chơi hơn còn không sợ.” Khanh Ngũ kéo khóe miệng, nói đến Kinh Trường Phong, trong mắt của hắn thế nhưng hiện lên một tia khinh thường.

“Ngũ thiếu, ngươi đang lấy bản thân mình so sánh với Kinh Trường Phong sao?” Tiểu Thất chỉ bằng một ánh mắt, có thể đoán ra tâm tư rồng bộ vuốt.

“Ta có cái gì giống hắn?” Khanh Ngũ buồn cười hỏi.

“Hừ hừ, so cái gì, trong lòng ngươi rõ ràng.” Tiểu Thất ôm lấy cánh tay, trong lòng vui muốn chết—— Rồng bộ vuốt a rồng bộ vuốt, ngươi sao cũng học được vụ tranh giành tình nhân chứ? Ta còn chưa có tính sổ với ngươi vụ ném đá trên lôi đài giúp Kinh Trường Phong kia đâu, ngươi ngược lại ăn dấm trước!

Hắn bên này còn đang dây dưa với Khanh Ngũ, người ở phía ngoài đã hết kiên nhẫn hét lớn: “Mai Sương Thanh! Ngươi còn chưa chịu ra! Có phải là sợ tới mức không dám đi ra theo chúng ta hay không!”

“Bà nội ngươi! Gia gia đang thu dọn đồ đạc, các ngươi vội đi đầu thai à!” Tiểu Thất mở tiếng chửi người.

Người bị chửi kia rõ ràng bị Tiểu Thất chọc giận, tiếp tục kêu to: “Mai Sương Thanh ngươi cái con rùa đen rút đầu! Đường ngang ngõ tắt! Ngươi…”

“Thôi thôi! Lý chưởng môn! Ngươi bớt tranh cãi đi, Mai giáo chủ dù sao cũng là người đứng đầu một giáo, hai người vẫn nên để lại chút mặt mũi.” Giọng nói khuyên can kia là của Kinh Trường Phong, hắn quả nhiên đến đây. Không thể không nói, dựa theo tính cách của Kinh Trường Phong, hắn căn bản không muốn tham dự vào cái loại tập kích này, có đều chẳng biết tại sao, trong đầu luôn quanh quẩn vẻ mặt của Tiểu Thất, thế nhưng cứ như ma xui quỷ khiến mà tới đây.

Nghe thấy giọng nói của Kinh Trường Phong, Khanh Ngũ hừ một tiếng, nói: “Quả nhiên luyến tiếc Mai giáo chủ, đại hiệp tự mình theo tới kìa.”

“Ngũ thiếu ngươi đêm nay uống dấm nhiều quá đi?” Tiểu Thất nhếch miệng.

Lúc này Kinh Trường Phong đã đứng ở bên ngoài lều trại, hắn sợ những chính phái nhân sĩ sốt ruột đỏ mắt muốn giết người lại gây hỗn loạn, liền quyết định tự mình tiến vào lều trại mời Tiểu Thất đi ra, vì thế hắn bên ngoài ôm một cái quyền, cất cao giọng nói: “Giáo chủ, ngài thu thập xong chưa? Kinh mỗ vào được không.”

“Gọi hắn vào đi.” Khanh Ngũ thấp giọng nói.

“Nhưng mà ngươi còn chưa có dịch dung…”

“Không có việc gì, Kinh Trường Phong chưa từng gặp qua ta, cho dù ta không dịch dung, ngày sau ta cũng có thể giấu diếm được hắn.” Khanh Ngũ nói, “Vả lại ngươi đem áo choàng phủ thêm cho ta.

Tiểu Thất theo lời đem áo choàng lông điêu lấy đến, phủ thêm cho Khanh Ngũ, tạo nên mũ, đợi hắn lưu loát chỉnh sửa xong xuôi cho Khanh Ngũ, mới nói: “Tốt lắm, ngươi vào đi!”

Kinh Trường Phong nói một tiếng đắc tội, sau đó bước vào lều trại, chỉ thấy Tiểu Thất đứng ở bên giường, vẫn là bộ dáng lạnh lùng kia, Kinh Trường Phong hơi hơi sửng sốt, đúng là nhìn đến độ có chút thất thần.

“Nhìn cái gì vậy?”Tiểu Thất hung tợn nói, ” Mặt lão tử có cái gì đẹp?”

“Ách, thất lễ.”Kinh Trường Phong ôm quyền giải thích, lúc này mới chú ý tới Khanh Ngũ nửa nằm nửa ngồi trên giường.

“Khụ, người này chính là nam sủng Quân Thư của ta, ta muốn dẫn hắn đ cùng i.”

“Tốt lắm, vậy mời Quân Thư công tử cùng giáo chủ dời giá.” Kinh Trường Phong đánh giá Khanh Ngũ, bởi vì Khanh Ngũ mang theo mũ, cơ hồ che cả khuôn mặt không thấy rõ dung mạo. Kinh Trường Phong đành phải dời mắt, tránh thất lễ.

Lúc này, Tiểu Thất thế nhưng cúi người ôm lấy Khanh Ngũ, khiến cho Kinh Trường Phong hơi giật mình. Tiểu Thất dẫn đầu nói: “Quân Thư nhà ta hành động có chút bất tiện, ngươi mau gọi người chuẩn bị xe kiệu.”

“Cái này tại hạ sẽ làm thỏa đáng.” Kinh Trường Phong nhìn Khanh Ngũ trong ngực Tiểu Thất, chẳng biết tại sao thậm chí có loại cảm giác khác thường ở trong lòng, cẩn thận trở về chỗ cũ, lại có một phần để ý nói không nên lời.

Mà giữa hắn với Khanh Ngũ xưa nay vốn không có quan hệ gì, nhưng từ lần này xuất hiện một loại quan hệ từ xưa đến nay đã được định sẵn, chính là ————

Tình địch.
Bình Luận (0)
Comment