Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 224

“Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ” Hồ ly cuộn tròn nằm trong ổ phát ra từng tràng kêu thảm thiết.

Thỏ béo cũng nằm một bên, yên lặng rơi lệ. Mà Tiểu Thất cùng Khanh Ngũ thì cuốn tay áo, tắm rửa cho hai hàng.

“Câm miệng, ngươi là tọa kỵ của ta, bẩn như vậy mà đi ra ngoài còn mặt mũi gì nữa.” Khanh Ngũ ngồi trên băng ghế nhỏ, trong tay cầm khăn mặt chà xát cho hồ ly.

“Ngũ thiếu, ngươi nhìn hồ ly xem, một khi dính nước liền trở nên gầy như vậy nha! Ha ha chơi thật vui!” Tiểu Thất cười nói.

“Vì sao con thỏ béo kia lúc tắm không khác gì vậy? Thật béo.” Khanh Ngũ liếc bạn thỏ béo, “Mỗi ngày việc nhà đều do hồ ly làm, thỏ béo, bắt đầu từ ngày mai ngươi trực ca cho hồ ly ban, hồ ly được nghỉ!”

“Ngao ngao!” Hồ ly cao hứng.

“Không…” Thỏ béo tiếp tục rơi lệ.

Vì thế, ngay trong thời điểm hồ ly cùng Thỏ béo cuối cùng cũng thoát khỏi bồn tắm, Tiểu Thất xách theo một thùng nước đi về phía lão hổ đang gà ngủ gật trong ngủ tưới từ đầu tưới xuống. Khiến cho lão hổ phát ra tiếng kêu ngao ngao quái dị.

“Trời mưa?!” Lão hổ ngốc nghếch kinh hô.

Sau đó hắn phát hiện Khanh Ngũ dùng một cái khăn mặt buộc vào một khúc cây chà xát trên thân mình của nó. Khiến cho lão hổ cứng ngắc há to miệng.

“Hôm nay là ngày tẩy rửa ( sủng vật).” Khanh Ngũ khóe miệng vẽ ra một nụ cười mỉm âm hiểm.

Kỳ lân tiên quân không nói gì nhìn mấy tên sân trong. Khanh Ngũ quay đầu nhìn hắn.

“Quên đi, ta ở tiên đảo thường xuyên tắm rửa, các ngươi tiếp tục đi.” Kỳ lân vội vàng quay đầu vào nhà, đi xem tình huống của Thu Sắt.

Thu Sắt, về sau ngươi muốn đi theo chủ tử như vậy… Nhiều ít gì cũng có thể thay đổi sửa tính cách ẩn nhẫn lạnh lùng của ngươi đi… Kỳ lân tưởng tượng.

Đại quân tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng cũng tiến vào phạm vi đóng quân của địch, Khanh Ngũ hạ lệnh tạm thời đóng trại ở đây, cũng án binh bất động, đồng thời phái sứ giả đi đàm phán với địch, dùng biện pháp hòa giải. Vị sứ giả kia không phải ai khác, chính là kỳ lân ăn no rửng mỡ không có việc gì làm.

Không biết kỳ lân thuyết phục chủ soái bên kia thế nào kết quả đổi lại là nửa tháng nghỉ sức. Nhưng nhìn về thái độ của Khả Hãn, trận này không thể không đánh.

“Nếu như có thể khuyên bảo Khả Hãn thay đổi chủ ý, có lẽ không cần chiến.” Kỳ lân đáp, “Nhưng tương lai nhung tộc vốn có dã tâm thâu tóm Trung Nguyên, tạm thời lơi là nhưng không thể hay đổi dã tâm đã khuếch trương.”

“Chỉ cần có mười năm hòa bình, ta cam đoan hai nước sẽ không giao chiến.” Khanh Ngũ ánh mắt lóe ra, “Thu phục thiên hạ, không nhất định phải dựa vào vũ lực, Trung Nguyên khai hóa, vượt xa nhung tộc, chỉ cần mười năm dung hợp dân tộc, tuy hai mà một, lúc đó có thể thâm nhập…”

“Ngươi thế mà đã tính tới chuyện lâu dài như vậy, vậy được rồi, ngươi phải thuyết phục Khả Hãn, hiện tại dựa vào thân phận Thống soái tam quân của ngươi tuyệt không có khả năng nhìn thấy Khả Hãn.” Kỳ lân cố ý dùng ngữ khí mưu sĩ của phàm nhân.

“Ta nghe nói, Khả Hãn vì trận chiến này, mời cả trí giả lắm mưu nhiều kế nổi tiếng ở Trung Nguyên làm quân sư. Người này vốn dĩ tiếng tăm lừng lẫy thông hiểu thiên cơ —— Mạt Trừng công tử, vốn là Mạt Trừng công tử đã tới nhưng vì trời sinh thể chất yếu ớt khiến hắn nửa đường phát bệnh, hành trình kéo dài, ta có thể chặn người này lại, sau đó thay thế.” Khanh Ngũ nói.

“Có điều ngươi cũng đừng quên, hiện giờ Hắc môn với Nhung tộc đều ước gì ngươi chết, ngươi rời khỏi đại doanh không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì đâu.” Kỳ lân nói tiêo1, “Nguyên soái nghĩ lại đi a, thân mình không thể chịu nổi sức ép nữa đâu.”

“Thật không?” Khanh Ngũ nháy mắt mấy cái.

“Ầy, tùy ngươi.” Kỳ lân cuối cùng cũng không thể diễn nổi nữa, “Dù sao, ta thay ngươi tọa trấn trong quân, chỉ cần lúc nhàn rỗi, ngươi phải theo ta lên thiên giới tham gia chút xã giao, chúng ta theo nhu cầu.”

“Được! Ta đáp ứng ngươi!” Khanh Ngũ nói.

Lão hổ vốn là không gọi Tuyết Điện, cái tên này là rồng bộ vuốt đặt cho hắn.

Hồ ly gần đây cũng bị rồng bộ vuốt đặt cho cái tên mới, gọi là Lưu Hà. Hồ ly ngã xuống đất không dậy nổi.

Sau đó thỏ béo cũng không may mắn thoát khỏi, rồng bộ vuốt ban cho cái tên Lộ Sương, Thỏ béo nghe hắn kêu như vậy, quả cà rốt ngậm trong miệng bỗng rớt xuống đất.

“Vậy Đại Ngư công tử gọi là gì?” Tiểu Thất hỏi.

“Kêu U Lân.” Rồng bộ vuốt vốn từ giàu có.

“Kỳ Lân thì sao?”

“Hoàng Hoa.”

“Ngươi được rồi.” Kỳ lân đem đầu hắn ấn trên bàn, “Tình huống của Thu Sắt không tốt lắm, còn phải tới thiên giới tìm cho hắn mấy thứ dược vật.”

“Không phải đã nói là dùng ngọc bội của ta là được à…” Rồng bộ vuốt bĩu môi.

“Hừ, ngươi căn bản không biết, Thu Sắt hắn không phải tiên nô bình thường.” Kỳ lân buồn bã nói, “Hắn trên lưng đeo mười tình kiếp mà sinh, trời sinh có khả năng thay đổi số mệnh người khác. Nếu Thu Sắt có việc, thiên mệnh luân hồi sẽ bị lệch nghiêng trời, tới lúc đó phỏng chừng hậu quả khó có thể lường được. Nhẹ thì dẫn phát tình kiếp tam giới mang đến rối loạn, nặng thì hắn sẽ chấp mê vọng tình không thể tự kềm chế, trở thành quái vật gây hạn hán thứ hai, cho nên ngươi đã biết vì sao ta coi trọng hắn như vậy đi? Hiện giờ ngươi dùng long khí giữ mệnh hắn, nhất định phải giúp hắn vượt qua tình kiếp, thoát khỏi trói buộc của thiên mệnh.”

” Thu Sắt kia thì tính là cái gì!” Tiểu Thất hừ lạnh.

“Tiểu Bạch Long không cần coi là thật, chỉ cần phối hợp với Thu Sắt thì tốt rồi —— ta thì sẽ nghĩ cách để Thu Sắt thoát khỏi mê luyến với ngươi.” Kỳ lân nói.

“Ngươi nói hắn mê luyến ta? Đây là vì sao?” Khanh Ngũ không hiểu.

“Hắn đối với ngươi đã muốn si mê khắc vào tận xương, cho nên mới gọi là nghiệt duyên a.” Kỳ lân thở dài, “Hắn thế nhưng đối với một con rồng con để bụng, ta thực cũng không nghĩ ra! Ai. Hiện giờ trên người hắn bị vương tử Ma giới hạ ấn thuật, hồn phách sắp tiêu tán, ngươi xem nhìn, chỉ là vì muốn ngươi truyền lời, hắn liền trả giá như thế. Cho nên ta phải ghé thiên giới một chút, mà Thu Sắt đã sắp sửa tỉnh rồi, ngươi nghĩ cách ổn định tâm thần của hắn, đừng khiến cho hắn phải chịu kích thích thêm nữa.”

“Vậy kế hoạch của chúng ta…”

“Trong đêm nay ta về rồi bàn tiếp.” Kỳ lân đáp.

Cái tên Thu Sắt kia, thật sự lợi hại như vậy? Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất hai mặt nhìn nhau.

Vì thế bọn họ mang theo tâm tình thăm dò, đi tới lều trại của Thu Sắt, Thu Sắt quả nhiên tỉnh rồi, đang lật xem vài cuốn sách trên giá, những sách này đều là Khanh Ngũ mang theo.

“Thu Sắt.” Khanh Ngũ kêu một tiếng, Thu Sắt ngẩng đầu, vội vàng muốn đứng dậy hành lễ, bị Khanh Ngũ ngăn lại: “Thôi ngươi có thương tích trong người, miễn lễ đi.”

“Long quân, Thu Sắt không đáng cho ngài phải hao tâm tổn trí như vậy.” Thu Sắt rũ mắt, nhìn thảm mà nói.

“Mấy lời như vậy ta không muốn nói lần thứ hai.” Khanh Ngũ ra vẻ lãnh đạm, nhưng trong lòng rồi đối với lời kỳ lân nói rất tò mò, nhịn không được nói: “Thu Sắt, ngươi cho rằng tiên linh sẽ có thất tình lục dục của phàm nhân sao?”

“Thu Sắt không rõ ý của long quân.” Thu Sắt kinh ngạc, hơi hơi ngẩng đầu.

“Ta chung tình với một người.” Khanh Ngũ thản nhiên đáp, “Có lẽ chính là loại cảm giác này, cái mà phàm nhân cái gọi là chung tình.”

Thu Sắt sắc mặt trắng bệch, thân thể run nhè nhẹ, nhưng vẫn cố gắng khống chế ngữ điệu của chính mình: “Thu Sắt có tư cách để hỏi… người mà long quân thích là…”

“Là người phàm. Là một người phàm nhân ngang ngược, lông mày của hắn cao có thần, đôi mắt sáng như sao.” Khanh Ngũ ánh mắt có chút mê ly, Tiểu Thất đứng ở một bên bĩu môi —— Đang nói ai vậy a? Bộ vuốt chết tiệt!! Thế nhưng ở trước mặt ta nói mấy lời như thế!!

“A… Người như vậy, đúng thật là tao nhã tuyệt luân…” Thu Sắt xấu hổ cúi đầu, ôm ngực nói.

“Ngươi nói không sai, hắn tên là Mai Sương Thanh.”

Tiểu Thất sắp sửa ngã xuống đất không dậy nổi —— Mai Sương Thanh… Không phải là ma giáo giáo chủ do mình giả trang…

“Ta nghĩ, đại khái là vì thần thái trên mặt của ngươi có vài phần tương tự hắn, cho nên bản quân mới có thể nhìn ngươi thêm vài lần đi. Nếu ngươi muốn hỏi ta vì sao đối với ngươi đặc biệt như vậy, đây là lý do duy nhất.” Khanh Ngũ nói thẳng, rõ ràng muốn coi Thu Sắt như thế thân, còn khiến Thu Sắt như rơi xuống hầm băng vạn trượng nhưng vẫn phải mạnh mẽ chống đỡ tạ ơn: “Đa tạ… Long quân yêu thương…”

Môi, sớm bị hắn cắn đến ứa máu, tim đau đớn như vỡ nát tất cả đều khiến hắn cơ hồ ngay lập tức muốn hồn phi phách tán. Một nguồn ấm nóng nảy lên, Thu Sắt cắn răng cưỡng ép, tơ máu vẫn là từ khóe miệng chảy xuống.

Ma ấn trên người… Bởi vì tâm tình thất thường của bản thân mình… dường như… muốn… phát tác…

“Long quân… Ta… A!” Thu Sắt thân thể bắt đầu run rẩy, toàn thân cũng phát ra tử quang quỷ dị.

“Thu Sắt! Ngươi làm sao vậy!” Khanh Ngũ từ trên xe lăn đứng lên, thăm dò tình huống của hắn, đồng thời sai Tiểu Thất: “Đi gọi lão hổ đến!”

Tiểu Thất cho rằng Thu Sắt phát bệnh, vì thế vội vàng đi gọi bọn người lão hổ, ai ngờ ma ấn trên người Thu Sắt cực kỳ bá đạo, thế nhưng sinh ra quang lưu chói mắt bao vây hai người, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, hai người thế nhưng bị quang lưu mang đi, biến mất ở trong không khí!

————————————————————————————

Long quân khẽ mở mắt, rốt cục thấy rõ không trung trên đầu mình là màn trời màu đỏ khác thường, hắn nhớ rõ mình đã từng thấy màn trời như vậy, chính là ở Ma giới.

Nói như vậy, hắn cùng Thu Sắt, đều bị đưa tới Ma giới?

Quay đầu nhìn quanh bốn phía, chỗ này hóa ra là một đáy cốc sâu, ngay cả mặt đất cũng là màu đỏ sắc lẹm.

Thu Sắt nằm cách hắn không xa.

Tiếng kêu kỳ quái từ bên trên phát ra, lần thứ hai hắn giương mắt lên nhìn bầu trời, nhìn thấy chính là một vài con điêu kỳ quái so ra còn lớn hơn chim ưng mấy lần, một đám có cái đuôi dài như loài rắn, mỏ sắc như lưỡi câu, đang dần dần tụ tập ở bên này tựa hồ ngay lập tức sẽ liền lao xuống bên dưới này mổ bọn họ.

“Đáng giận!” Long quân cần hóa thân thành hình rồng, nhưng đột nhiên phát hiện không thể biến hóa. Hắn cũng có chút kiến thức của tiên linh giới, nên biết pháp lực của mình đã bị ma ấn che chín phần, với thể chất linh thú yếu ớt của hắn, cần phải hơn mười canh giờ mới có thể tự mình tháo gở. Muốn đứng lên, mắt cá chân lại truyền đến đau nhức, nói rõ hắn từ đại doanh chuyển đến nơi này đã chịu va chạm kịch liệt.

Hắn đành phải nắm chặt tảng đá một bên, chỉ đợi quái điểu lao xuống liền phát lực đánh chết.

Sớm biết như thế này, đã không trêu đùa Thu Sắt. Đây là quyết định ngu xuẩn nhất trong đời của hắn.

“Cút ngay!” Mắt thấy quái điểu càng ngày càng gần, long quân rốt cục ném ra tảng đá, lại bị quái điểu linh hoạt né qua, đợi hắn lần thứ hai muốn đi nhặt đá, lại nghe thấy một giọn nói thản nhiên phát ra: “Đám chim này e là ngại thánh khí của long quân, sẽ không tới gần, long quân yên tâm đi.”

Thì ra Thu Sắt cũng đã tỉnh lại. Hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn long quân, kỳ quái long quân vì sao ngay cả kiến thức cơ bản này cũng không biết, nếu như ném đá vào đàn chim, chẳng phải là càng chọc giận chúng nó sao? Quả nhiên là sống an nhàn sung sướng thành thói quen sao?

“Chúng ta làm sao trở về?” Long quân mất đi khí chất lãnh liệt ngày xưa, ở trong mắt Thu Sắt có vài phần thất bại. Thu Sắt biết hiện giờ hai người pháp lực đều bị che lại, nhưng đồng thời cũng ngăn được phong ấn ma khí tán loạn, bản thân mình ngược lại tạm thời thoát khỏi thống khổ. Vì thế hắn đáp: “Pháp lực của long quân sẽ tự thân khôi phục, lúc này bố trí kết giới, miễn cưỡng có thể thoát khỏi việc bị ma quân phát hiện.”

“Kết giới là cái gì?” Long quân lại hỏi.

Thu Sắt ngây dại: “Cái này… Long quân ngay cả kết giới cũng không biết…”

“Không biết, xin chỉ giáo.” Long quân lại khiêm tốn đáp.

Thu Sắt cúi đầu: “Pháp lực của ta thấp kém… Hiện giờ không thể tạo ra kết giới… Long quân, khẩu quyết kết giới còn nhớ rõ chứ?”

“Ừm?” Long quân vẻ mặt mờ mịt như trước, “Là nội công tâm pháp linh tinh sao?”

Đột nhiên một mảnh lặng im.

“Phương pháp tạo thành kết giới, từ tâm mà phát, khống chế thần thức, lấy linh khí làm gốc…” Thu Sắt chậm rãi giảng.

“Thật có lỗi ta không biết rõ, thần thức là cái gì vậy?” Long quân đánh gãy lời hắn, “Là nội lực sao? Nhưng nội lực chính là vật vô hình, làm sao dệt thành linh ti? Kết giới là một đồ vật, nếu như ngưng hình trong vòng lực chỉ sợ là không thể đạt được hiệu quả a!”

“… … Long quân thầy dạy của ngươi là ai?” Thu Sắt nhịn không được hỏi.

“Kỳ lân a.”

“Kỳ lân tiên quân sao có thể như thế…” Thu Sắt khẽ trầm xuống, đột nhiên thốt ra: “Ngươi không phải ngay cả thuật triệu mây cũng không hiểu đi?!”

“Ầy… Cái này thì không, ngược nếu là bay thì ta biết.” Long quân qua loa tắc trách nói, “Nhưng hiện giờ ta không thể biến hình thành long, cho nên… ngươi nghĩ biện pháp khác đi.”

Thu Sắt biểu tình trở nên không thể tưởng tượng: “Ngươi làm gì mà nhất định phải hóa thành nguyên thân chứ? Nơi này đáng để ngươi hóa thành nguyên thân sao?! Ngươi là long quân a, đây cũng không phải là chiến trường sinh tử gì, chính là bị ma ấn đưa tới Ma giới mà thôi, mà Ma giới hiện giờ sớm đã đình chiến, ngươi hóa thành rồng liều mạng với ai chứ?!”

“Hóa hình cùng với liều mạng có liên quan sao?” Lại là một vấn đề khiến Thu Sắt không biết nói gì.

“Kỳ lân tiên quân dạy ngài những thứ gì?” Thu Sắt vô lực hỏi, “Trước tìm một chỗ tránh né cận vệ của ma quân đã. Thương thế của long quân cũng cần trị liệu.” Với những lí do thoái thác của long quân xem ra, phỏng chừng thuật tự lành vết thương cũng hoàn toàn không biết, Thu Sắt đột nhiên phát hiện, chuyện ngoài ý muốn này làm cho mình nhận rõ rất nhiều điều.

Thì ra vị long quân cao cao tại thượng, đẹp đẽ quý giá này, cái gì cũng đều không hiểu! So với đứa con nít ba tuổi còn khờ hơn!

Dìu long quân đến hang cốc đi vào hang động nhỏ tìm một khoảng đất bằng phẳng ngồi xuống, Thu Sắt nói tiếng đắc tội, liền cởi xuống ngọc bội bên người long quân, đặt ở chỗ mắt cá chân hắn bị thương nhẹ nhàng xoa xoa, chẳng bao lâu, ngọc bội liền phát ra quang hoa thản nhiên, long quân cũng cảm thấy đau đớn trên chân của mình dần dần biến mất.

“Không hổ là pháp khí long thần luyện chế, ở địa phương này thế nhưng cũng không bị phong bế pháp lực.” Thu Sắt cảm khái.

Long quân nháy mắt mấy cái, nhưng không thể hỏi lại phương pháp sử dụng ngọc bội kia.

Trị thương xong, Thu Sắt đưa ngọc bội đến bên môi long quân.

“Há mồm.” Thu Sắt nhìn vẻ mặt hồ nghi của hắn, đành phải nói.

“Ta không nuốt.”

“Không phải cho ngươi ăn… Ngậm, để pháp khí trợ lực ngươi đột phá hạn chế của ma ấn.” Thu Sắt bất đắc dĩ.

“Phải ngậm bao lâu đâu?”

“Ngươi có thể mang chúng ta rời khỏi nơi này mới thôi —— pháp lực của ta quá thấp, khôi phục mười phần cũng không thể rời khỏi nơi này. Hơn nữa pháp khí của loài rồng, ta cũng không có thể sử dụng.” Thu Sắt nói.

Long quân đành phải ngậm ngọc bội, u quang thản nhiên trên ngọc bội kia thế nhưng dần dần khuếch tán, bắt đầu đem hắn bao bọc lại.

Một lát sau, hắn phun ngọc bội ra: “Ta nghĩ chắc được rồi. Đi thôi.”

“Thật tốt quá!” Thu Sắt lòng đầy hy vọng đi theo hắn đi khỏi động quật, lại thấy long quân thế nhưng ở trước mặt mình biến hóa!! Bên trong quang hoa, một con Bạch Long gào thét xoay quanh xuất hiện ở trước mặt hắn.

“Ngươi hóa rồng làm cái gì?!!” Thu Sắt cứng lại rồi.

“Mang ngươi đi a! Bằng không làm sao bay trở về?” Bạch Long nói. Hắn cũng không biết biến hóa long thần là có nghĩa liều chết chiến đấu. Huống chi con hổ con kia chẳng biết xấu hổ, mỗi ngày đều biến thành Đại lão hổ lăn lộn lên cây, khiến hắn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

“Ngồi lên đi.” Bạch Long cúi thấp xuống một chút để hắn có thể trèo lên trên người mình. Thu Sắt phát hiện một sự thật đáng sợ: “Có người cưa long sừng của ngươi sao!!!!! Làm sao ngắn như vậy nhỏ như vậy!!! Long lân như thế nào lại mềm nhuyễn như thế!!! Long tông sao non nớt như vậy!!!! —————— ngươi là con rồng mới vừa phá xác sao?!!!!!!!”

“Không hài lòng cái gì? Có thể mang ngươi bay trở về là được rồi! Đừng kén chọn nữa!” Bạch Long bất mãn vung cái đuôi.

Rồng con!!

Thu Sắt tuyệt vọng phát hiện sự thực.

“Vì cái gì… Không trở về đại doanh…” Thu Sắt ghé vào đám mây nhìn lén bố cục cung điện Khả Hãn vòng vèo hỏi.

“Ngươi quan tâm làm gì? Ta chính là muốn nhìn.” Bạch Long tùy hứng đáp.

“Trên người của ngươi còn có ma ấn chưa hoàn toàn tiêu trừ… Ngươi quá nhỏ … Không nhanh chóng tiêu trừ sẽ làm bị thương thân mình …” Thu Sắt giận dữ nói.

“Đừng chỉ nói mấy lời như phụ huynh như thế, ta nói thế nào cũng đã lớn rồi.” Bạch Long làm dáng nói.

“Ta tám trăm tuổi.” Thu Sắt = = “Xin hỏi long quân bao nhiêu tuổi rồi?”

“Không nói cho ngươi.”

“… … Từ long sừng của ngươi… Phá xác… nhiều lắm chắc chỉ hơn một năm… Trách không được đột nhiên đi theo kỳ lân tiên quân đồng thời xuất hiện…” Thu Sắt vẫn là nhịn không được nói ra, “Trên long sừng… ngay cả màng cũng… chưa bóc ra… Ta bóc giùm ngươi…”

“Đừng xé! Đó là để chống bụi …” Rồng bộ vuốt quay đầu nguýt hắn một cái.

Xé kéo ————

“Sắp rớt rồi.” Thu Sắt (⊙⊙)

“… …” Bộ vuốt.

Rồng bộ vuốt a ngươi không phải là iphone4 chạm là gạt a.

“Ta cảm thấy sừng thật lạnh…” Rồng bộ vuốt (⊙⊙)

“… …” Thu Sắt vỗ vỗ vòi rồng, “Ngoan, không có việc gì.”
Bình Luận (0)
Comment