Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 235

“Sao lại trở nên tiều tụy như vậy?!” Tiểu Thất nhìn Khanh Ngũ đi mấy ngày trời mới về, vô cùng nóng nảy hỏi han.

“Không có gì.” Khanh Ngũ xoa xoa mặt, sau khi xoa vẫn là một bộ dáng chưa tỉnh ngủ.

“Theo ta vào nhà!” Tiểu Thất cứng rắn kéo hắn vào phòng ngủ —— ấn hắn ngã xuống giường, tinh tế kiểm tra thân thể hắn, đương nhiên không thấy bất kì dấu vết gì ——thần y hồ tộc cộng thêm phép thuật chữa thương đã khiến cho miệng vết thương sớm đã khép lại, chẳng qua Khanh Ngũ vẫn còn tình trạng mất máu mà thôi.

Tiểu Thất tiếp tục dò mạch của hắn, phát giác ngoại trừ nhịp đập có chút không vững, quả thật cũng không có gì khác lạ. Có điều thoạt nhìn sắc mặt của Khanh Ngũ có chút tái nhợt, giống như là ————

“Hay là ngươi túng dục quá độ? Rốt cuộc ngươi ở bên kia làm cái gì!!” Tiểu Thất càng thêm nóng nảy.

“Ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ! Căn bản không có…” Khanh Ngũ = =

“Vậy ngươi xảy ra chuyện gì?! Về trễ như vậy! Còn ở cùng một chỗ với một đám hồ ly! Một đống hồ ly tinh!” Tiểu Thất túm áo hắn.

“Tiểu Thất, là ta không tốt, khiến cho ngươi lo lắng …” Khanh Ngũ đưa tay vuốt ve hai gò má của hắn, ôn nhu nói.

“Thật muốn cắn ngươi một ngụm!” Tiểu Thất tựa đầu chôn ở bờ vai của hắn, “Ngươi… đáng giận! Vì sao không nói rõ chân tướng cho ta?! Mặt mày của ngươi giống như là không còn chút máu…”

“Chính là làm người sắp xếp phân ưu giải nạn một chút mà thôi, huống chi ta sao lại làm những việc không có lợi đâu chứ?” Khanh Ngũ an ủi.

“Hừ.” Tiểu Thất từ trên người hắn đứng dậy, “Ngươi đã lấy được rượu vong tình rồi, ta liền sắp xếp để Mạt Trừng công tử uống, chuyện kế tiếp cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm.”

“Tốt.” Khanh Ngũ nâng tay hôn hắn một cái, lại bị Tiểu Thất đẩy ra: “Mà ngươi, mấy ngày tới thành thật nghỉ ngơi bổ huyết cho ta!”

“Ta cũng không phải phụ nữ có kinh nguyệt, bổ huyết cái gì?” Khanh Ngũ đáp.

“Bảo ngươi bổ thì ngươi phải bổ! Đừng dài dòng!” Tiểu Thất chọt bản mặt của hắn.

Uống xong rượu vong tình, Mạt Trừng công tử bị nam tử áo đen mang đi, mất đi sự giúp đỡ từ Mạt Trừng công tử, đại quân của địch liền mất đi người nhiều mưu trí, cho dù khai chiến, bên này của Khanh Ngũ đã nắm chắc thắng lợi.

Sau vài ngày Khanh Ngũ một bên thu xếp chữa thương cho Tiểu Thất, một bên dọn dẹp vài cái mao hàng, để cho bọn họ trở về nhà, mặt khác còn phải xử lý quân vụ.

Lần này Tiểu Thất bị thương cộng thêm hai người phải chia lìa một thời gian ngắn ngủi, khiến cho rồng bộ vuốt phi thường áy náy, bởi vậy tạm thời giao hết chuyện trong quân cho kỳ lân, chuẩn bị mang theo Tiểu Thất tới ôn tuyền ngâm mình nghỉ dưỡng, cũng xem như bồi thường của hắn đối với Tiểu Thất.

“Đi ôn tuyền? Không cần ngươi biến thành rồng bay xa như vậy, gần đây có, ta có thể gọi người chuẩn bị kiệu đến đó.” Tiểu Thất biết được tính toán của Khanh Ngũ, hắn còn tưởng Khanh Ngũ muốn ngâm ôn tuyền.

“Thế cũng được.” Khanh Ngũ nghĩ dù sao cũng là gần đây, chuẩn bị một ít đồ dùng tình thú cũng tiện, vì thế đáp ứng đề nghị của Tiểu Thất, cũng đặc biệt dặn người hầu đi chuẩn bị một ít vật phẩm, thần thần bí bí, Tiểu Thất cũng lười để ý đến hắn, để mặc hắn.

Nhìn rồng bộ vuốt vui vẻ đưa cho người hầu bản danh sách, bên trong có đủ thứ linh tinh chẳng hạn như bơ gì đó, Tiểu Thất mặt nóng lên, không muốn nghe tiếp liền một mình đi ra ngoài sân hít thở không khí.

Ai ngờ hắn đang tản bộ, lại gặp phải Tả hộ pháp không biết khi nào đã vào trong trang viên.

“Giáo chủ, nghe nói ngươi muốn đi ôn tuyền.” Tả hộ pháp thật sự là tin tức linh thông.

“Làm chi?” Tiểu Thất hỏi.

“Thuộc hạ có thể giúp giáo chủ dẫn đường, thuộc hạ biết gần đây có một ôn tuyền rất tuyệt, phong cảnh nơi đó cực đẹp, có một không hai, giáo chủ có thể hưởng dụng.” Tả hộ pháp nêu ý kiến.

“A? Tốt lắm, ngày mai xuất phát, ngươi cứ tới đây dẫn đường.” Tiểu Thất nghĩ Khanh Ngũ thích ôn tuyền, nếu như thật sự tìm được một chỗ diệu cảnh như vậy, hắn tất nhiên phi thường cao hứng, vì thế thả lỏng cảnh giác với Tả hộ pháp.

Kỳ thật trong lòng Tả hộ pháp đã sớm ghi hận chuyện Khanh Ngũ câu dẫn Tiểu Thất giáo chủ, lần này kế hoạch ôn tuyền sẽ chờ Khanh Ngũ chui đầu vô lưới.

Ngày thứ hai, bọn người hầu nâng Khanh Ngũ, dưới sự hướng dẫn của Tả hộ pháp ăn diện thành tôi tớ dẫn đường, một đường xuất phát tới chỗ phía ôn tuyền. Quả thực như Tả hộ pháp miêu tả, sau khi đi qua rất nhiều sơn đạo rốt cục cũng phát hiện một chỗ ôn tuyền trên đỉnh núi, ôn tuyền kia men theo vách đá vạn trượng, ngâm trong đó có thể thưởng thức kỳ quan biển mây, quả nhiên là diệu cảnh nhân gian.

Vì thế Tiểu Thất vô cùng khích lệ Tả hộ pháp một hồi, Tả hộ pháp hắc hắc cười mỉa, làm bộ mang mọi người lui ra, kì thực hắn đã sớm ở trên người Khanh Ngũ lặng lẽ hạ âm dương giao hoan tán, loại phấn độc này căn bản không có độc tính, nhưng chỉ cần tiếp xúc với nước trong ôn tuyền, sẽ rơi vào tình trạng dục hỏa đốt người, cuối cùng tác hoan vô độ mà chết!

Tả hộ pháp ngóng trông nhìn Khanh Ngũ ở trước mặt Tiểu Thất làm trò hề chết vì vô độ.

Mà tình huống thật sự chính là, Tiểu Thất cùng Khanh Ngũ ngâm trong ôn tuyền đại chiến mấy trăm hiệp, Khanh Ngũ vẫn không mất đi sự ôn nhu của một vị quân tử, rồi lại tinh lực tràn đầy, ngược lại Tiểu Thất suýt chút nữa tinh tẫn nhân vong.

“Đừng đùa… bộ vuốt! Sắc trời không còn sớm!” Tiểu Thất ghé vào ven bờ thở dốc.

“Ừm, khiến cho ngươi vất vả.” Khanh Ngũ nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của hắn.

“Kỳ thật ta rất ngạc nhiên, rốt cuộc ngươi thô bạo sẽ như thế nào?” Tiểu Thất miệng thiếu đòn hỏi một câu. Lập tức liền hối hận.

“Ta khinh thường thô bạo.” Khanh Ngũ đáp, “Làm cho ngươi không thoải mái cùng thống khổ, đó là tội lầm đáng chết vạn lần!”

“Ngươi không cần nói mấy lời như vậy (⊙⊙) thực buồn nôn …” Tiểu Thất rùng mình.

Hai người vành tai tóc mai kề cận ngọt ngào, chỉ thấy tịch dương nhuộm đỏ, một bóng ảnh từ tầng mây đột nhiên chợt lóe qua, khiến người cảm thấy thật kỳ quái.

“Cái khí tức kia rất giống là vương của hồ tộc a.” Khanh Ngũ thắc mắc, “Hắn làm tới đây làm cái gì? Hắn trải qua thiên kiếp sao?”

“Người nọ chính là Hồ vương?” Tiểu Thất rướn cổ nhìn lên chỗ lưu lại vân ngân trên bầu trời.

Không ngờ ngay sau đó, một giọng hét kinh thiên động địa đột nhiên từ sơn cốc bên kia truyền đến:

“Tiểu Bạch Long! Ngươi ra đây!! Ta muốn xé nát ngươi!! Báo thù cho Lam hồ!!”

Thì ra Hồ vương vội vã tới đây là vì tìm Khanh Ngũ báo thù?!

Lam hồ trong miệng hắn nói, chính là thiếu niên thiên hồ tộc giúp Khanh Ngũ chữa thương ngày ấy.

“Xem ra gặp phải phiền toái.” Khanh Ngũ biến sắc.
Bình Luận (0)
Comment