Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 50

Triệu Đại Bảo kéo Tiểu Thất từ trên giường xuống, gắt gao từ phía sau ôm hắn, khóc ròng nói: “Đừng suy nghĩ! Đừng suy nghĩ! Ngũ thiếu đi rồi! Hắn đi rồi, đừng suy nghĩ! Để cho hắn an tâm mà đi!”

Cả người Tiểu Thất ngây ra như phỗng, hai mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn người đang lẳng lặng nằm trên giường, Khanh Ngũ đã mất đi sinh mệnh hơi thở, không bao giờ được nhìn hắn, sẽ không bao giờ … …

Triệu Đại Bảo mạnh mẽ đem hắn kéo dài ra bên ngoài, Tiểu Thất liều chết cũng không chịu đi, đột nhiên vùng thoát khỏi vòng tay của Triệu Đại Bảo, lần thứ hai vọt tới trước giường, vuốt khuôn mặt của Khanh Ngũ: “Ta sẽ báo thù cho ngươi! Sau đó quay về tạ tội với ngươi! Cùng trời cuối đất, tới bất cứ chỗ nào, Mạc Tiểu Thất ta đều sẽ đi theo ngươi!”

Dứt lời, thế nhưng xoay người cầm lấy thanh đao của mình, thân ảnh chợt lóe mất bóng dáng, Triệu Đại Bảo đuổi không kịp, bùm một tiếng ngồi ở trên bậc cửa, chảy nước mắt nghẹn ngào: “Được, được, cũng không sống, Triệu Đại Bảo ta cũng đi cùng các ngươi, các ngươi đi nơi nào, ta sẽ theo chỗ đó, đến âm phủ, ta còn có thể làm quần áo cho các ngươi…”

Tiểu Thất cắn răng bước nhanh về phía trước, chỉ vì tìm kiếm một người!

Sư phụ!

Ngươi giải thích cho ta!

Hắn gắt gao nắm chặt chuôi đao, cũng không để ý miệng vết thương trên tay đã nứt toạc ra, băng gạc và chuôi đao đều nhiễm đỏ, sắc mặt xanh mét đi tới Thanh Việt lâu trong Tô Thành.

Trên tầng cao nhất ở Thanh Việt lâu bốn phía xung quanh đều là lan can, bên trên được cải tạo mới đường nhìn rộng rãi, vừa lúc có thể làm ngắm cảnh, nhưng bởi vì là mùa đông, khách nhân sợ lạnh, cho nên trên tầng cao nhất cũng không đông đúc, ngày thường cũng không mở ra, vẻ mặt Tiểu Thất đằng đằng sát khí, trên ống tay áo lây dính máu tươi, tay cầm cương đao, khiến cho trong lòng lão bản run sợ, đành phải để mặc cho hắn lên lầu, ngay cả hỏi cũng không dám hỏi.

Quả nhiên, tầng cao nhất sớm đã có người ngồi ở chỗ kia chờ hắn.

Tiểu Thất vừa thấy thân ảnh người nọ, răng nanh cơ hồ muốn cắn đứt.

“Tiểu Thất, ngươi quả nhiên đã đến đây. Thế nào, hiệu lực của hoa Phản Sinh như thế nào?” Tào sư phụ tay cầm một chén rượu, giọng điệu bình tĩnh, tựa hồ hết thảy đều nằm trong dự kiến của hắn.

Tiểu Thất nắm thật chặt chuôi đao, một lúc lâu mới kích động nói: “Sư phụ! Ngươi vì sao phải hại Ngũ thiếu!? Vì cái gì?! Lúc trước ngươi muốn ta đi bảo hộ Ngũ thiếu! Chẳng lẽ… Chẳng lẽ những gì ngươi dạy dỗ ta đều là giả dối sao?! Chẳng lẽ lúc trước sự quan tâm của ngươi đối với Ngũ thiếu đều là giả sao!? Ngươi vì cái gì phải làm như vậy?!”

Tào Cù Duy quay sang, khuôn mặt ngày xưa kia luôn tràn ngập từ ái lúc này treo trước mặt Tiểu Thất là bộ mặt xa lạ vô cùng dữ tợn, hắn cười lạnh nói: “Cho nên mới nói, trẻ con đúng là dễ lừa gạt, ha, ngươi cũng biết, ta phải dùng cái loại tâm tình nào đối mặt với đứa con trai kia của Thương Minh Thư Vân hay không? Ngươi có biết, ta có bao nhiêu lần nhìn nghiệt chủng kia, đều muốn đem hắn bóp chết tươi!”

“Ngươi!!” Tiểu Thất hai mắt mở to, người này thật sự là sư phụ sao? Người này thật sự là người sư phụ đối với mình một mực quan tâm, ân cần dạy dỗ sao?! Vì cái gì? Vì cái gì bây giờ hắn lại biến thành bộ dáng như ma quỷ! Đáy lòng, nhất thời như bị phản bội tới cực điểm, sao vận mệnh lại trêu cợt người ta như thế, cuộc đời này hai người mà hắn tín nhiệm nhất yêu thương nhất, thế nhưng một người bị giết, một người thì ra là ác quỷ che dấu!

Tâm hung hăng bị siết chặt rất đau, đau đến thấu xương!

Tào Cù Duy chậm rãi nói: “Ha, nếu Khanh Ngũ chết, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết chân tướng. Nhiều năm trước, ta cũng chẳng phải là người bên trong Khanh Gia bảo, mà xuất thân từ Thương Minh giáo, ta vốn là người được chọn chung với Thương Minh Thư Vân chọn lựa để trở thành giáo chủ kế nhiệm, từ nhỏ ta cùng với hắn đã bắt đầu cạnh tranh, nhưng mà, cái tên Thương Minh Thư Vân chết tiệt kia, lúc nào cũng đứng ở phía trên!

Mà hắn đối với ưu thế của mình vô cùng đắc ý, thậm chí thường xuyên dùng tư thái ra vẻ thương hại để nhục nhã ta! Thẳng cho đến khi tận cuối cùng, hắn thế nhưng âm thầm góp lời với sư phụ ta, kết quả những người ra quyết định tuyển chọn bên trên đúng như ý hắn, quả nhiên như mong ước đoạt được vị trí giáo chủ, đáng giận chính là, hắn thế nhưng đem ta chỉ định thành ảnh vệ bên người của hắn, vĩnh viễn từ một nơi bí mật gần đó nhìn hắn chói lọi, dùng cái này để làm nhục cả đời này của ta!!

Ngươi có thể tưởng tượng được chứ, ta đến tột cùng là lấy cái loại tư thái ti tiện khuất nhục để hắn sử dụng sao?!

Bất quá nỗi nhục nhã mà hắn dành cho ta vẫn không ngừng ở đó mà còn tiếp diễn về sau này, về sau, ta gặp được nữ nhân yêu nhất cuộc đời này —— Thánh Tuyết, nàng là thánh nữ cuối cùng của Kỳ tộc, là ta tìm được nàng trước, cũng cứu mạng nàng, mà Thương Minh Thư Vân lại đem chuyện này đeo đến trên người của hắn, thay thế ta gặp gỡ Thánh Tuyết, thậm chí khiến cho Thánh Tuyết yêu hắn!! Từ đầu tới đuôi, ta giống như tên hề, nhìn hắn cùng với Thánh Tuyết yêu nhau thẳng đến khi thành thân!

Sau đó, cuối cùng cơ hội của ta cũng đã đến, Thương Minh Thư Vân vì tu luyện tâm pháp độc môn bế quan nửa năm, vì phòng ngừa có người quấy rầy, hắn cơ hồ giải tán sở hữu tất cả người bên trong tổng đàn, chỉ để lại ta và Thánh Tuyết ở bên cạnh. Châm chọc chính là, bởi vì diễn xuất của ta quá mức xuất sắc, Thương Minh Thư Vân cái tên mê ăn hàng kia thế nhưng cho rằng ta là thủ hạ trung thành nhất của hắn. Ha hả, vì thế ta nghĩ cách khiến cho hắn tẩu hỏa nhập ma, cũng nhân cơ hội đem hắn đẩy xuống vách đá.

Về sau, ta phát hiện ở bên trong mật thất các đời giáo chủ còn sót lại thiên phệ lan tâm cùng một quyển bí tịch, lại sau đó, ta phát hiện Thánh Tuyết có thai, vì thế, ta có một cái kế hoạch.”

Tiểu Thất đã phẫn nộ đến mức không có bất luận từ nào để nói —— Tào Cù Duy! Tào Cù Duy!! Ngươi ngày xưa nói cái gì lòng trung thành của ảnh vệ, ngươi căn bản là nỗi sỉ nhục lớn nhất của người ảnh vệ!!! Ngươi cái tên ác ma mặt người dạ thú này!!

Tào Cù Duy lại đắc ý cười nói: “Thiên phệ lan tâm mặc dù là kịch độc, nhưng mà, căn cứ theo ghi chép trong quyển bí tịch, nếu như đem độc tính dẫn vào trong cơ thể của trẻ nhỏ, độc tính trong người từ từ được huyết nhục nuôi cấy, thẳng đến khi hàn độc dần dần thấm làm tứ chi toàn thân, sau đó dùng hoa Phản Sinh kích phát độc tính một lần nữa, làm cho kịch độc bùng nổ, độc này ăn sâu vào trong lục phủ ngũ tạng của người rồi kết băng mà chết.

Lúc này nếu lấy quả tim người mang độc, chế thuốc thì sẽ trở thành thuốc tiên bao người trong chốn võ lâm ao ước, uống vào có thể gia tăng hơn trăm năm công lực —— đây mới là công hiệu thật sự của hoa Phản Sinh!! Ha ha ha, không phải, ngươi cho là, đóa hoa kia thật sự là dùng để giải độc à? Không phải vậy thì vì sao ta lại phải khổ cực ẩn núp trong Khanh Gia bảo nhiều năm như vậy? Đối với Khanh Ngũ ngoan ngoãn phục tùng?

Mục đích của ta, chính là lừa gạt Khanh Ngũ lấy được sự tin tưởng của hắn, sau đó thông qua tay ngươi, có thể làm cho Khanh Ngũ giảo hoạt giống như Thư Vân không chút hoài nghi ăn vào hoa Phản Sinh.

Ta tỉ mỉ bồi dưỡng ngươi, ngươi quả nhiên không làm cho ta phải thất vọng, đồ nhi tốt của ta, phải nhìn cho rõ sư phụ ngươi là ta sắp sửa ăn trái tim của Khanh Ngũ, sắp sửa trở thành thiên hạ đệ nhất võ lâm, việc này phải cảm ơn ngươi, ha ha ha ha ha ha!”

Một trận cười điên cuồng, khiến cho Tiểu Thất rốt cuộc cũng không thể nào áp chế cơn giận dữ, quát một tiếng lớn, bảo đao ra khỏi vỏ!!
Bình Luận (0)
Comment