Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 60

Khanh Ngũ nghiêm túc nói: “Nơi con muốn, là giang hồ thiên hạ. Con cũng không có lòng tranh bá, chỉ hy vọng có ngoài tư chất tự nhiên con còn có thể có năng lực, chỉ cần thay đổi một chút vô tình trong thế giới lạnh như băng này dùng đôi tay này vì những người thân yêu của mình chống đỡ một mảnh trời. Con hy vọng người khác nhớ đến con chính là Khanh Ngũ Khanh Thục Quân, chứ không ghi nhớ một người tàn phế ngồi trên xe lăn được người chiếu cố, hình tượng của con phải là một ngọn núi, một ngọn đèn, lưu lại muôn đời, chiếu sáng muôn nẻo đoạn đường —— Khanh Ngũ đa tình, cho nên tình nghĩa này cũng muốn lưu lại tiếng thơm muôn đời. Khanh Gia bảo cũng tốt, Thương Minh giáo cũng tốt, ở trong tay ta, đều phải trở thành đỉnh ngọn trong võ lâm này!

Cho nên, kính xin cha thân ngài hãy tha thứ cho con tùy hứng làm bậy, con không muốn cả đời chỉ sống ở trong sự che chở bảo vệ của Khanh Gia bảo, tiền đồ của con, con tự mình kiến lập.”

Khanh Vân Tung nghe hắn khẳng khái thuật lại, hai mắt hơi hơi mở to, thật lâu sau mới nói: “Ta chưa từng nghĩ tới, con ấy vậy mà lại chất chứa tâm tư không tầm thường thế này —— Chỉ có điều là, Quân nhi, chí hướng của con mặc dù cao xa, nhưng điều kiện tiên quyết là con có bản lĩnh vật lộn trong đợt sóng giang hồ. Lúc này đây con còn chưa thấy chịu thiệt đủ sao?”

“Cha thân, Khanh Ngũ không biết mình chịu thiệt ở chỗ nào?” Khanh Ngũ khóe miệng khẽ cong lên, “Cha nhìn xem, Tào sư phụ chủ động xuất hiện cung cấp manh mối, Tiểu Thất luyện được chiêu thức Đao Ma cao nhất, dư độc sót lại trên người của con đã hoàn toàn tiêu tan, từng cái từng cái có chỗ nào chịu thiệt đâu?”

“Con! Quân nhi! Hay là con đã sớm biết kết quả?! Tào Cù Duy và con thông đồng với nhau? Hắn nói cho con biết cái gì?!” Khánh Vân Tùng thoáng cái thay đổi vẻ mặt.

“Không có, Tào sư phụ không nói cho con biết bất kì tin tức gì cả, mà ngay cả khi hắn dạy con võ công chăm sóc cho con, cũng chỉ là nói môn võ công này là nhà mình truyền lại, kể từ khi hắn giả chết, cho đến hiện tại cũng chưa từng gặp qua hắn, ” Khanh Ngũ nói, “Nhưng ngày Tiểu Thất thuận lợi mang hoa Phản Sinh về, con đã mơ hồ đoán được một chút ý đồ khác thường của hắn. Nhưng mà hiệu lực hoa Phản Sinh quá mạnh quả thật vượt ngoài dự liệu của con, thế cho nên làm cho cha thân và bọn Tiểu Thất giật mình, phải lo lắng khổ đau vì con, đây là chỗ tính toán sai lớn nhất của Khanh Ngũ, cũng là chỗ mà con cảm thấy có lỗi nhất.”

“Con nói con biết rõ trong đó có bẫy rập, còn cố ý ăn hoa Phản Sinh! Con cái đứa nhỏ này sao xằng bậy lớn mật như thế!” Khanh Vân Tung nhíu mày quát lớn.

Khanh Ngũ nói: “Cũng không phải là do con lớn mật, mà là con nắm chắc mười phần —— tuy Tào sư phụ ở trước mặt Tiểu Thất đem bản thân mình tô đen kinh khủng không thể tả như vậy, nhưng cũng là do Tiểu Thất lúc ấy bởi vì con mà hoảng loạn, không còn phân rõ chỗ hổng trong lời nói của hắn —— Nếu thật sự căm thù con như vậy, vì sao hơn mười mấy năm chuyên tâm săn sóc bồi dưỡng con, sớm chiều ở chung, tỉ mỉ chu đáo?

Bản tính cũng như thái độ làm người của Tào sư phụ, trong lơ đãng biểu lộ tình cảm, sao có thể là giả dối? Phương pháp và cơ hội để tra tấn con có rất nhiều, vì sao cố tình lại dùng phương thức ngoắt ngoéo mất thời gian thế này? Cho nên, con tin tưởng những điều này chỉ là vì Tào sư phụ có nỗi khổ riêng.

Cho nên cũng kết luận, cho dù con có ăn hoa Phản Sinh, cũng không có vấn đề gì. Dựa theo những diễn biến phát triển lúc sau, Tào sư phụ nhất định đã bố trí cục diện này rất lâu rồi, mà hiện giờ đã có kết quả, mang lại bao nhiêu ích lợi cho con với Tiểu Thất, cũng phải thừa nhận hắn tính toán quá tốt —— ai, đáng tiếc cuối cùng hắn vì dẫn phát lửa giận của Tiểu Thất, trái lại tự mình lại bị gặp tuyệt thức Đao Ma gây thương tích, đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh.”

Khanh Vân Tung giọng điệu lạnh lùng nói: “Cho dù hắn có nỗi khổ riêng nhưng cũng không cần phải tra tấn con như vậy. Con cũng biết khi đó con đã ngưng thở, tình cảnh lúc đó có bao nhiêu sao…” Nói tới đây, mày kiếm nhíu chặt, ấy vậy mà không nói ra được.

Khanh Ngũ đáp: “Ngay lúc đó quả thật là đau thấu đến tận xương cốt, nhưng mà Tào sư phụ lại thông qua loại thủ đoạn này, khiến cho con phải nhận được ‘lễ vật’ ngoài ý muốn, phần lễ vật này, hẳn là cũng được hắn bày ra đã lâu.”

“Ửm?” Khanh Vân Tung nghi hoặc, đã thấy Khanh Ngũ thở ra một hơi thật dài, Khanh Ngũ phả hơi, trước đó trong phòng đốt chậu than, xung quanh còn rất ấm áp. Lúc này thấy hai bàn tay đảo ngược, cách không vỗ một cái, tức thì một cỗ hàn ý thấm vào ruột gan tỏa khắp bốn phía, mà cái hà hơi Khanh Ngũ thở ra kia, nháy mắt ngưng băng, lưới băng ở giữa không trung tràn ra, chậu than thoáng cái bị làm lạnh, không khí bốn phía đông lại, ngay cả bàn nước trà cách xa ba thước cũng bị kết băng, trên tấm cửa sổ cũng phủ một tầng sương lạnh.

“Ngưng thần công!” Khanh Vân Tung không khỏi kinh hô, đây là chiêu thức kể từ sau lần duy nhất từng bắt gặp qua ở chỗ Thương Minh Thư Vân đây là lần ngưng tụ hoàn mỹ nhất —— nội lực trong nháy mắt khiến mọi vật xung quanh đều bị đông lạnh lại, người sử dụng có thể đem gân mạch và máu toàn thân đóng băng quả là một chiêu thức đáng sợ.

“Bộ tâm pháp này vốn con chỉ luyện đến tầng thứ bảy, nhưng sau khi trải qua dằn vặt lần này, ngoài ý muốn con đã phát hiện ra tu vi của con ấy vậy mà thoáng chốc tăng tiến đến cảnh giới tầng cao nhất chưa từng được ghi lại.” Khanh Ngũ nói, “Con cẩn thận suy nghĩ, có lẽ may ra có hoa Phản Sinh phối hợp tới khí lạnh trong độc thiên phệ lan tâm, thúc đẩy công lực tăng tiến, hai bên giao thoa hòa quyện mới có thể thăng tới cảnh giới —— mà tầng thứ bảy trong tâm pháp ngưng tụ con muốn tu luyện kia cực kỳ thâm sâu khó hiểu, không phải là phải mất mười năm ngắt lấy hoa Phản Sinh, thì cần phải mất mười năm, độc thiên phệ lan tâm và tâm pháp ngưng tụ bên trong cơ thể cọ sát giằng co rồi mới tiến hành dung hòa lẫn nhau, cũng phải tốn thêm mười năm.

Tào sư phụ vì giúp cho ta mau chóng tăng tiến, không quản nhọc nhằn bôn ba, quả thực cũng suy tính hao tổn tâm tư. Cho nên, cha thân không cần lo lắng cho con, mọi chuyện con tự có chừng mực.”

Khanh Vân Tung suy tư một phen, rốt cục nói: “Được rồi, nếu con không muốn nhận sự che chở của ta, tâm tư lại sâu như vậy, vậy thì cứ làm theo ý thích xông xáo giang hồ chỉ là phải nhớ kỹ, giang hồ hung hiểm, cổng nhà Khanh Gia bảo mãi mãi rộng mở với con.”

Khanh Ngũ rũ mắt, tâm tư hắn mở rộng như thế, sao có thể không biết giữa đám con cháu trong nhà họ Khanh vì sao mỗi mình mình được Khanh Vân Tung ưu ái —— từ lúc hắn nhìn thấy bức họa Thương Minh Thư Vân kia, đã hiểu được bảy phần. Lại nghĩ đến tính cách cố chấp kia của cha thân bảo chủ, chỉ có thể ở trong lòng âm thầm cảm khái.

“Vậy con muốn trước hết hoàn thành lời hứa với Triệu Thanh, truy tìm tung tích Thương Minh Thư Vân, coi việc này như là bước đầu tiên con tiến vào võ lâm!” Khanh Ngũ nói.

Kỳ thật đã qua nhiều năm, hành tung Thương Minh Thư Vân vẫn là một bí ẩn, Thương Minh giáo dốc hết toàn lực vẫn không truy ra bất kì manh mối nào. Nếu như Khanh Ngũ thật sự có thể hoàn thành được việc này, thì quả thật chính là làm ra một chuyện lớn chấn động khắp võ lâm.

Mà chuyện này, không thể nghi ngờ cũng là chuyện khúc mắc nhất trong lòng Khanh Vân Tung, nhiều năm qua hắn duy nhất cực kỳ coi trọng phân đường Tây Bắc, thậm chí không tiếc gia tăng nhân thủ và vật lực, chính là vì muốn tìm kiếm tung tích Thương Minh Thư Vân mất tích chỗ tổng đàn Tây Bắc, nhưng không ngờ bởi vậy dẫn đến chuyện phân đường Tây Bắc và tổng bảo lục đục với nhau, hình thành cục diện tách rời.

Kì thực nhiều năm qua sự vụ ở trong bảo, Khanh Vân Tung cực kì hiếm khi hỏi đến, chỉ là chuyện hắn để bụng bất chấp không để ý hậu quả, hắn vốn chẳng coi trọng Khanh Gia bảo, bởi vậy loại thái độ này, ngược lại khiến cho các vị thiếu gia tranh đấu lẫn nhau. Bên trong Khanh Gia bảo cực kỳ lỏng lẻo, năm đó Thương Minh Thư Vân đã từng nói giỡn với hắn: Với cái tính tình này của ngươi, thật sự là đã sinh vào nhà ta, ngươi cứ dứt khoát trở thành thế ngoại cao nhân bế quan tu luyện, đem Khanh Gia bảo giao cho ta để ta thay ngươi quản lý được rồi.

Khanh Vân Tung lúc ấy mỉm cười, nói: “Nếu ngươi đồng ý, vậy ta cho ngươi, ta vốn cũng không muốn làm cái bảo chủ gì đó.”

Nhưng không ngờ hơn phân nửa đời bị thứ gông cùm xiềng xiếc Khanh Gia bảo này quấn chân. Với cá tính của Khanh Vân Tung, hắn không thích, cho dù là con trai ruột của mình, hắn cũng không muốn nhìn nhiều hắn thích, chỉ vì niềm yêu thích tuyệt đối chẳng quản tới hậu quả.

Khanh Vân Tung nghe Khanh Ngũ nói như vậy, tựa hồ hắn đối với thân thế của mình đã phát hiện ra, nhân tiện nói: “Được rồi, con cứ thử xem, có thể đem tìm ra người kia hay không, chuyện này ta sẽ không ngăn con, nếu như con cần người hay gì khác, cứ việc mở miệng hỏi ta.”

“Đa tạ cha thân giúp đỡ!” Khanh Ngũ vội vàng nói, mà Khanh Vân Tung thì nhìn khuôn mặt y sì Thương Minh Thư Vân, nhất thời lâm vào trầm mặc.

“Cha thân?” Khanh Ngũ kêu một tiếng, Khanh Vân Tung mới hồi phục tinh thần lại, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói, “Cứ nghĩ ngơi cho khỏe, chuyện này cũng không gấp.”

Dứt lời xoay người rời đi.

Mà lúc này, tin tức ở phân đường Giang Nam thông qua trinh sát đã tới tai các vị thiếu gia Khanh gia, đợt giông tố Khanh Ngũ chết giả, sự chuyển biến thái độ khác thường của Khanh Vân Tung với Khanh Ngũ, ở trong lòng các vị thiếu gia tạo thành không đả kích không nhỏ. Ai cũng không ngờ được, bây giờ kẻ nổi tiếng nhất lại là què ngũ không chút tiếng tăm gì! Thật sự là che giấu quá kín kẽ!

Khanh Tứ đang ở chỗ cách Tây Bắc rất xa, cho nên thoát khỏi trận lục đục này, ngược lại mấy vị thiếu gia còn lại trong bảo mỗi người một tâm tư.

Từ khi Khanh Lục bị phạt, vẫn cho rằng mình bị Khanh Ngũ bán đứng, đối với Khanh Ngũ vẫn luôn canh cánh trong lòng. Giờ phút này nghe tới tin tức này, trong lòng càng thêm ghen ghét tột cùng! Thử nghĩ mà coi hắn đường đường là Lục thiếu khanh gia không phải là hạng người dễ bắt nạt đâu! Vốn đang bị hạn chế hành động, không ngờ lại bị Khanh Đại phái người mời qua, hẹn hắn nói chuyện.

Khanh Đại khéo ăn khéo nói thế nào cơ chứ, một hồi trêu chọc, đã khiến cho đầu óc Khanh Lục nóng lên, nhận định giờ phút này bọn họ cùng có một đối thủ, chính là Khanh Ngũ ở bên người phụ thân như mặt trời ban trưa, vì thế Khanh Đại giả vờ nói: “So với chuyện để mặc hắn tương lai có quyền có thế sau đó đem chúng ta dẫm nát dưới chân, không bằng ra tay trước chiếm được lợi thế.”

“Phải làm như thế nào?” Khanh Lục hỏi.

Khanh Đại cười hắc hắc, nói: “Ngươi có từng nghe nói tới Ám Môn?”

“Ám Môn”, chính là tổ chức sát thủ nổi danh lừng lẫy trên giang hồ, chuyên nhận tiền người làm việc thay người đoạt mệnh, vừa nghe hai chữ này, Khanh Lục nhất thời kinh hãi: “Không đến mức đi…”

Khanh Đại nói: “Tiểu Lục, ngươi quá ngây thơ rồi. Ngươi cũng biết Khanh Ngũ là loại người như thế nào? Lần này Khanh Tứ tới Tây Bắc trên đường gặp phải phiền phức, chính là do Khanh Ngũ âm thầm bố trí, phái người ở trên đường vây giết hắn. Ngay cả tình huynh đệ hắn cũng có thể không để ý, tương lai nếu đắc thế, tính mạng của hai ta khó có thể đảm bảo!

Ra tay trước giành được lợi thế, ngươi cứ tự mình suy nghĩ —— ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, giữa đám huynh đệ, ta cũng vì thấy ngươi so với những người kia thông minh hơn chút, mới nói cho ngươi biết một bước này ——sát thủ đứng đầu Ám Môn giá rất đắc đỏ, tạm thời ta không có nhiều như vậy.

Ta biết ngươi xưa nay có lợi nhuận, không bằng chúng ta hùn vốn, thế nào? Ngươi đừng sợ, ta với ngươi là hai con châu chấu buộc trên cùng một sợi dây, ta là lão Đại, mọi việc đã có ta chống đỡ thay ngươi, ngươi từng thấy ta sẩy tay chưa?”

Khanh Lục choáng váng suy nghĩ, thế nhưng ma xui quỷ khiến gật gật đầu nói: “Ngươi cứ để ta cân nhắc vài ngày, ta chỉ có thể rút ba vạn lượng bạc.”

“Được rồi.” Khanh Đại nói, “Đã đủ để mời quỷ Ám không lo!”

Vì thế vỗ vỗ bả vai Khanh Lục, lại là một phen xoa dịu.

Lần này quả thực Khanh Lục bị trùm đầu, giống như bị ma xui quỷ khiến, mấy ngày sau thật sự phái người đưa ngân phiếu tới.

Hóa ra trên ngân phiếu của các vị công tử Khanh gia đều có ấn ký riêng biệt, người khác nhìn không ra, nhưng người của Khanh Gia bảo lại biết cơ quan ở bên trong. Khanh Đại vừa lòng nhìn ba vạn lượng ngân phiếu khắc ấn riêng của Khanh Lục, nói với thân tín: “Khi đem số tiền này giao cho Ám Môn, nhớ rõ lưu lại biên lai, viết rõ là Lục công tử Khanh gia trả tiền mua mạng. Còn nữa, phái người thông báo cho lão Ngũ, nói hết thảy dựa theo kế hoạch mà làm, bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng.”

Lão Ngũ?

Tự nhiên, đây cũng là ván cờ do Khanh Ngũ một bụng ý nghĩ xấu bày ra.

Thân tín góp lời: “Đại thiếu gia, mọi việc hình như nằm ở trong dự tính của ngũ thiếu, hiện giờ ngũ thiếu đã lại lấy được lòng tin của bảo chủ, người như thế quá mức giảo hoạt, ngày sau chỉ sợ thật sự trở thành chướng ngại trên đường kế thừa Khanh Gia bảo của ngài!”

Khanh Đại cười nói: “Yên tâm, lão ngũ cái loại tàn phế này, tuyệt đối không thể nào trở thành bảo chủ!”

“Đại thiếu gia vì cái gì có tự tin như vậy?” Thân tín lắm miệng hỏi một câu.

“A, nếu như không cầm theo Thụy Lộ của ta, thì ngay cả mạng của hắn cũng khó bảo toàn. Hắn cả đời này đã định trước là bị ta thao túng!” Khanh Đại nói.

Thụy Lộ, chính là một loại kỳ trân kéo dài tính mạng, từ năm Khanh Ngũ mười hai tuổi sau khi trúng phải độc thiên phệ lan tâm, Khanh Đại đã bí mật đưa tới Thụy Tuyết Lộ kéo dài tính mạng cho hắn.

Dựa theo lời thần y Triệu Đại Bảo bên người Khanh Ngũ mà hắn mua chuộc được nói, tánh mạng của Khanh Ngũ hoàn toàn dựa vào Thụy Tuyết Lộ, hiện giờ Khanh Ngũ tuổi tác ngày một lớn, bề ngoài nhìn thì phong độ nhẹ nhàng, ẩn sâu bên trong lại bởi vì phát độc không thể khống chế, đau đớn thống khổ vô cùng. Về sau có thể trên phương diện phòng the có vấn đề hay không cũng không thể quá xác định, lại càng đừng dùng nói lưu lại con nối dòng cho Khanh Gia bảo. Cái loại tàn phế này, quả thực cũng thật là khiến người cảm thấy đáng thương.

Cho nên, Triệu Đại Bảo cũng có ngõ kiếm tiền tiêu vặt.

“Ngũ thiếu, đại thiếu gia bí mật phái người đưa tới phần Thụy Tuyết Lộ tháng này cho ngươi.” Triệu Đại Bảo lặng yên đến trước xe lăn của Khanh Ngũ nói.

Khanh Ngũ để sách xuống, ngoắc ngoắc ngón tay kêu Triệu Đại Bảo ghé lỗ tai qua, thấp giọng hỏi: “Triệu Đại Bảo, ta rất là tò mò, lúc Khanh Đại mua chuộc ngươi, ngươi rốt cuộc đã nói gì, để hắn rất tin tưởng việc ta yếu thế không chút nghi ngờ, đúng giờ cho ta Thụy Tuyết Lộ?”

Triệu Đại Bảo cười gượng một chút: “Tự nhiên là dựa theo kiến thức y học nói rất nghiêm trọng.”

Khanh Ngũ nghiến răng: “Miễn, ngươi biến ta thành kiểu gì, ta cũng không truy cứu. Lần này Thụy Tuyết Lộ không thể để cho ngươi cất giấu, giao cho ta!”

“Đừng mà! Đây chính là thánh phẩm chữa thương, ngươi giữ làm cái gì? Nấu lẩu sao?” Triệu Đại Bảo bĩu môi.

“Ngươi không cần quan tâm.” Khi Khanh Ngũ nói lời này, Triệu Đại Bảo rõ ràng là nhìn thấy Khanh Ngũ lộ ra nụ cười xấu xa u ám.

Triệu Đại Bảo nào phải là hạng người đơn thuần, ngay tức thì cũng lộ ra nụ cười xấu xa u ám: “Ngươi giữ cho cái kia cái kia của Tiểu Thất dùng?”

Khanh Ngũ vội ho một tiếng.

Không hổ là cùng người cùng lớn lên bên cạnh Khanh Ngũ, người biết Khanh Ngũ, cũng chỉ có Triệu Đại Bảo.

“Các ngươi nói thầm gì đó, cười đen tối đến như vậy?” Đang ở bên ngoài ăn điểm tâm Tiểu Thất bưng bát đi tới, miệng đang nhai bánh bao pi-pô lầu bầu than thở.
Bình Luận (0)
Comment