Thiên Hạ Đệ Nhất Gả

Chương 13

Đêm khuya người vắng.

Tuyết rơi ngừng lại, nhưng tầng mây dày phía chân trời, che lại màn trời, cũng che lại tinh nguyệt.

Lúc đêm tối, Công Tôn Minh Đức băng qua hành lang gấp khúc, trở lại phía sau phủ đệ nhà mình, lầu các hết mức tinh xảo kia. Xuyên qua cửa sổ nhìn lại, phòng trong một mảnh tối như mực, tựa hồ là tắc đèn từ lâu.

Hắn cước bộ cực nhẹ, đẩy cửa mà vào, đang muốn xoay người lại đóng cửa, cả người đột nhiên cứng đờ.

Không bình thường!

Phòng trong yên tĩnh đến kỳ lạ, không có một chút tiếng động. Ngoại trừ chính hắn ra, căn bản không cảm giác có những người khác tồn tại.

Công Tôn Minh Đức chợt xoay người đi qua phòng khách, thẳng tắp đi tới trước giường, một tay xốc màn thêu lên.

Trong màn thêu, không có một bóng người.

Màn thêu mềm mại, gấp chồng ngay ngắn, trên giường chỉ dư hai cái gối uyên ương. Hắn vươn tay, sờ sờ đệm giường, phát hiện đệm giường đã lạnh.

Công Tôn Minh Đức trừng mắt nhìn cái giường trống không kia, trong con ngươi đen bốc cháy. Sau đó, hắn xoay người xuất môn, cuộc đời lần đầu đến nay, nửa đêm cắt đứt giấc ngủ của người hầu, nhấc tay mạnh mẽ gõ cánh cửa của lão quản gia.

Thùng thùng đông! Thùng thùng đông! Thùng thùng thùng thùng thùng thùng đông -

Một tiếng lại một tiếng, tiếng đập cửa dừng cũng không dừng, lão quản gia trong lúc ngủ mơ lập tức giật mình tỉnh giấc.

“Đến đây đến đây.” Hắn vội vã chạy đến, trong bóng đêm phủ thêm y bào, mới vừa mở cánh cửa ra, thì thấy chủ tử đứng ở ngoài cửa, sắc mặt cực kém. “Gia? Sao ngươi lại tới đây?” Hắn lại càng hoảng sợ.

Sắc mặt của Công Tôn Minh Đức, so với bóng đêm càng âm trầm.

“Nàng, người đâu?”

“Ai?”

Lão quản gia vẻ mặt mờ mịt.

“Long Vô Song!”

“A – nha – phu nhân sao? Phu nhân ở khách điếm a, gia, ngài không biết sao?” Lão quản gia kinh ngạc cực kỳ, mắt thấy sắc mặt chủ tử lại trầm xuống, hắn vội vàng bổ sung. “Phu nhân nói khách điếm đã nhiều ngày sinh ý bận rộn, là ngài đồng ý, để phu nhân ở lại khách điếm.”

Hắn đồng ý?

Hắn chết tiệt không có đồng ý qua bất luận chuyện gì!

“Nàng quay về khách điếm ở đã bao lâu?” Hắn nghiến răng, lạnh giọng hỏi lại.

“Năm ngày.”

Khóe mắt của Công Tôn Minh Đức giật giật, buộc chặt hàm dưới, xoay người đi.

Lão quản gia ở họ Công Tôn gia hơn mươi năm, chưa thấy qua Công Tôn Minh Đức phát hỏa lớn như vậy. Hắn trong lòng biết chuyện không ổn, vội vàng cầm lấy xiêm y đuổi theo.

“Gia, ngài muốn đi đâu?”

“Đi đón nàng trở về!” Hắn bỏ lại những lời này, lửa giận trong mắt bốc cháy, xoay người liền ly khai hậu viện.

Mấy ngày nay tới giờ, hắn vì thảm án, gần như mất ăn mất ngủ. Thế nhưng lúc đêm khuya, hắn tổng hội bớt thời giờ hồi phủ một chuyến.

Mỗi khi ban đêm quay về, Long Vô Song luôn luôn đi ngủ từ lâu, hắn không muốn nhiễu giấc ngủ của nàng, hơn nữa một số đông người ngựa ở ngoài cửa, chờ hắn lại quay về Hình bộ tra án. Hắn không cách nào ở lâu, thì chẳng bao giờ đánh thức nàng, chỉ trở về đổi lại xiêm y, lại nhìn một cái má lúm đồng tiền khi ngủ của nàng, xác định nàng an toàn không lo âu, mới có thể trở về Hình bộ, tiếp tục truy xét án tử.

Ai biết, gần đây những án tử đó thật vất vả có chút manh mối. Hắn chẳng qua chỉ có vài ngày không trở về, nữ nhân bốc đồng này, lại nói dối hắn đã đồng ý, bỏ chạy trở về gian quỷ khách điếm kia!

Đám bắt cóc nàng kia đến bây giờ cũng còn chưa sa lưới, mấy ngày qua trong kinh thành lại án mạng liên tục, nàng to gan lớn mật hay là căn bản muốn tìm cái chết?

Lão quản gia thở hồng hộc, ở phía sau Công Tôn Minh Đức, ra sức đuổi theo.

“Gia, ngài đừng nóng giận, phu nhân phu nhân – phu nhân phu nhân -” Hắn rất muốn nói, phu nhân không phải ‘Cố ý’, thế nhưng nói dối vị hôn phu đồng ý, kỳ thực tự chủ trương, về ở ‘Nhà mẹ đẻ’, đây thấy thế nào cũng không giống như là ‘Vô ý’ a!

Lão quản gia đành phải thay đổi một cách nói, khuyên nhủ.

“Bây giờ cũng đã hơn canh ba rồi, phu nhân khẳng định sớm đã nghỉ ngơi. Gia bây giờ đi khách điếm, chỉ sợ là không quá thỏa đáng -”

“Không quá thỏa đáng?” Công Tôn Minh Đức dừng lại cước bộ, hí mắt lặp lại bốn chữ, sau đó mới lại mở miệng, khẩu khí sắc bén giống như là tên bắn gió thổi.

“Nàng khi án mạng chưa phá, trở về gian quỷ khách điếm kia, mới gọi không quá thỏa đáng. Trong phủ ít nhất cách gần, phụ cận còn có ngự lâm quân tuần thú, gian Long Môn khách điếm kia của nàng ngoại trừ gà gáy cẩu đạo tiểu tặc ra, còn có cái gì?”

“Ách – a, được rồi được rồi, còn có Thiết đại hiệp a!” Lão quản gia nhắc nhở.

Cái gì đại hiệp, tên kia căn bản là một sát thủ!

Công Tôn Minh Đức hít sâu một hơi.

Nhưng mà, không thể không thừa nhận, chỉ cần có Thiết Tác một người, đích xác chống đỡ được với một đội bảo tiêu, có hắn bảo hộ Vô Song, khẳng định an toàn không lo âu.

Sắc mặt Công Tôn Minh Đức xanh xám, trước đại môn tướng phủ dừng lại cước bộ.

Bên trái là hướng Long Môn khách điếm, bên phải là hướng Hình bộ.

Hắn đứng ở cổng, lo lắng, có đúng muốn đi đem nữ nhân bốc đồng kia hay không, từ trong giấc mộng

kéo thức dậy, lại kéo về nhà.

Lão quản gia còn đang cực lực khuyên bảo.

“Gia, Thiết đại hiệp võ công cao cường, có hắn không ai làm phu nhân bị thương.” Hắn cẩn cẩn dực dực, xem xét sắc mặt chủ tử, còn khẩn trương mạnh lau mồ hôi trên trán. “Nếu không, sáng sớm ngày mai, ta đến khách điếm, đem phu nhân thỉnh quay lại.”

Phía chân trời, vô số hoa tuyết, lại lần nữa rơi.

Ngoài cửa, Ngô Hán cùng với người của Hình bộ, vẫn ngồi trên lưng ngựa chờ, hai vai, trên đầu dần dần đều bị tuyết nhiễm một tầng trắng.

Công Tôn Minh Đức trong lòng lửa giận bốc hơi, cuối cùng thoáng làm lạnh xuống.

Huyết án chưa điều tra phá án, hắn không có thời gian chết tiệt kia, có thể cùng Long Vô Song lãng phí.

Hắn cũng không nhúc nhích, trừng mắt nhìn hướng Long Môn khách điếm, trán ẩn bốc lên gân xanh, âm thanh ngược lại đã khôi phục lạnh nhạt thường ngày. “Tôn thúc, ngươi sớm đi trở về phòng nghỉ ngơi đi!”

Lão quản gia thở dài một hơi.

“Vâng. Chờ trời sáng, ta phải đi khách điếm thỉnh phu nhân -”

“Không cần.”

“A?”

Công Tôn Minh Đức xoay người lên ngựa, kéo dây cương, trước khi đi mới bỏ xuống chỉ thị. “Nàng muốn trụ khách điếm, để nàng đi trụ.”

Nói xong, hắn kéo dây cương, thúc giục tuấn mã, dẫn các thủ hạ, hướng Hình bộ chạy như bay.

Lão quản gia đứng ở trước cửa, đối về bóng dáng chủ tử đi xa cúi đầu cung tiễn, sau đó kéo chặt quần áo, đóng cửa đại môn, dùng tốc độ nhanh nhất hướng ổ chăn vẫn có thừa ấm, thân thể tiếp tục nằm, mắt nhắm lại, tiếp tục cùng chu công chơi cờ.

Bảy ngày.

Bảy ngày nha!

Long Vô Song ở khách điếm, tức giận đến giậm chân mạnh.

Từ khi nàng quay về Long Môn khách điếm, đến nay đã tròn bảy ngày rồi. Công Tôn Minh Đức chết tiệt kia, khẳng định sớm đã phát hiện, nàng nói dối rời khỏi tướng gia phủ, mà hắn cũng như vậy bỏ qua cho nàng, đối với nàng chẳng quan tâm!

Vốn tưởng rằng, Công Tôn Minh Đức sau khi phát hiện nàng rời nhà nhất định sẽ đến đón nàng. Đến lúc đó, nàng sẽ thừa dịp cơ hội đó, thái độ hắn ở trước của hàng lão Vương bán dầu đối với nàng nhìn như không thấy, hảo hảo chế giễu một phen.

Kết quả, nàng chờ a chờ, chờ a chờ, không đợi được Công Tôn Minh Đức xuất hiện, lại chờ một đội ngự lâm quân!

Mỗi người ngự lâm quân cả bộ trang bị, y phục áo giáp chiến khôi, cầm trong tay trường thương thiết kiếm, vẻ mặt mỗi người cảnh giới, như lâm đại địch. Đem Long Môn khách điếm trước ba vòng, sau ba vòng, vây bọc đến kín không kẽ hở.

Đây quả thực hơi quá đáng!

Những người này lấy đao cầm thương, vây ở đàng kia. Nàng còn có thể buôn bán sao?

Người không biết sự tình, nói không chừng còn tưởng rằng, khách điếm là hiện trường cái vụ án mạng kia chứ!

Buổi chiều hôm qua, Thập Cửu đưa tương đến khách điếm, trông thấy trận trượng này, lập tức cười ha ha, thiếu chút nữa liên thủ trong tương cũng lật úp. Hôm nay, ngay cả La Mộng sáng sớm đến nhà, muốn tới tìm nàng uống trà, nhìn thấy tường người lấp kín này, cũng buồn cười, đậy tay áo cười khẽ.

“Vô Song, nếu không phải khối chiêu bài dưới lầu Long Môn khách điếm kia của ngươi, khẳng định cho rằng, bản thân đi nhầm chỗ.”

Long Vô Song trừng mắt nhìn bạn tốt một cái.

“Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý a?”

“Đã không muốn, sao không thỉnh Hoàng thượng hạ lệnh, để cho bọn họ đều rút lui?”

“Ta có a! Thế nhưng Hoàng Phủ Trọng trái một câu án mạng, phải một câu tể tướng nói, còn muốn bản thân đi tìm Công Tôn Minh Đức thương lượng. Thương lượng? Hừ, thương lượng cái quỷ gì hả?” Long Vô Song càng nói càng nóng, tức giận đến thẳng chụp bàn. “Thật không biết, hắn làm Hoàng thượng kia, là thật hay là làm giả, một chút chịu trách nhiệm cũng không có.”

La Mộng nhợt nhạt cười, thay bạn tốt rót một chén hảo trà.

“Được rồi được rồi, đừng tức giận nha. Hoàng thượng cùng tướng gia cũng là tốt cho ngươi, lo lắng ngươi xảy ra chuyện, mới có thể phái nhiều ngự lâm quân đến.” Nàng ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ giải thích. “Giống như là phụ thân sợ ta gặp chuyện không may, mới để Trầm tổng quản cùng ta. Bây giờ, trong kinh thành không bình yên, vì cầu an toàn, luôn luôn phải hi sinh chút.”

Không đề cập tới cũng được, vừa nghe ba chữ ‘Trầm tổng quản’, Long Vô Song mắt thoáng nhìn, trông thấy Trầm Phi Ưng đứng phía sau La Mộng, không hờn giận hừ nhẹ một tiếng.

“Trầm tổng quản nhà ngươi, cùng họ Công Tôn tặc tướng kia, căn bản là kết nghĩa huynh đệ, ta bây giờ vừa nhìn thấy hắn thì có khí!”

La Mộng bất đắc dĩ cười, quay đầu lại nói: “Trầm tổng quản, ta ở trong Đông Chức phường, đặt da cừu kiện ngân điêu, có thể phiền ngươi đi một chuyến, đi giúp ta mang tới không?”

Trầm Phi Ưng còn chưa mở miệng, La Mộng lại tiếp tục nói: “Ngài đừng lo lắng, ở đây có Thiết đại ca, dưới lầu lại có nhiều ngự lâm quân như vậy, những kẻ cắp kia sẽ không tới chỗ này gây sự.”

“Vâng.” Trầm Phi Ưng gật đầu, xoay người rời khỏi.

Trong mắt La Mộng mang theo cười, nhìn phía Long Vô Song, trêu chọc hỏi: “Được rồi, cái này ngươi có thuận mắt không?”

Long Vô Song nâng chén, chậm rãi uống trà. “Thuận mắt hoàn hảo, chỉ là, nói không cần phải lại nghẹn mới là thật.”

“Thế nào, ngươi mới vừa rồi còn có nói nghẹn ở trong lòng sao?” La Mộng có chút kinh ngạc.

Nàng nhớ kỹ, Long Vô Song vừa mới đem tướng gia và Hoàng thượng toàn bộ mắng qua một lần! Trừ lần đó ra, còn có cái gì nói, cần nghẹn không nói?

“Đương nhiên, Trầm Phi Ưng cùng Công Tôn Minh Đức căn bản là một thứ, ta muốn làm cái gì, nếu như cho hắn biết, khẳng định sẽ truyền tới trong tai Công Tôn Minh Đức.”

La Mộng vừa nghe, hứng thú đánh tới.

“Ngươi muốn làm cái gì?”

“Tra án.”

La Mộng mày liễu nhíu lại. “Ngươi muốn tra án?”

“Không sai, ta muốn tra án, ta muốn tới tra ba cái cọc huyết án diệt môn kia.” Long Vô Song híp mi, hừ một tiếng nói: “Công Tôn Minh Đức lúc nào cũng tự cho là nghiêm trọng, ta cứ phải so với hắn sớm hơn phá án, nhìn hắn về sau còn có cái gì nói.”

“Thế nhưng, không phải nghe nói, từ trên xuống dưới Hình bộ, bận rộn mười ngày cũng tìm không được bất luận manh mối gì sao?”

“Kia là bọn hắn xuẩn, không có biện pháp.”

“Ngụ ý là, ngươi có biện pháp?”

“Đương nhiên.” Long Vô Song môi phấn khẽ dương, hạ tách trà. “Nương ta năm đó từng nói qua, toàn bộ trong kinh thành, tin tức nhanh nhất, không phải thương nhân trên đường cái Huyền Vũ, không phải người buôn bán nhỏ trong chợ, cũng không phải những chuyện người giang hồ quát tháo đấu ngoan kia.”

“Nha?”

“Trong kinh thành a, tin tức nhanh nhất, cũng không phải những nam nhân này, mà là nữ nhân.”

“Nữ nhân nào?”

“Một người nữ nhân nắm chắc hoàn toàn tin tức bát quái trong kinh thành. Trong kinh thành, không có bí mật nàng không biết, càng không có tin tức nàng không hiểu được.”

“Ngươi chỉ chính là -”

Long Vô Song trả lời như đinh đóng cột.

“Sở Liên Liên.”

Sở Liên Liên, là đệ nhất hoa khôi của kỹ viện Phù Dung.

Nàng danh chấn kinh thành, giá trị con người cực quý, đương nhiên không chỉ có bởi vì nàng tuổi trẻ xinh đẹp, còn bởi vì nàng quyến rũ; không chỉ quyến rũ, nàng còn ngọt ngào, không những ngọt ngào, nàng còn biết thư đạt lễ, ôn nhu động lòng người.

Khắp thiên hạ đều biết, trong viện Phù Dung, có một vị hoa khôi như tiên nữ như vậy, nàng là mộng đẹp của nam nhân, là ác mộng của nữ nhân!

Long Vô Song cười đến mức giống như con mèo con nuốt chim hoàng yến. “Ta đêm nay, đã hẹn gặp mặt nàng rồi.”

Muốn gặp Sở Liên Liên, cũng không có dễ dàng như vậy, phải vung tiền như rác. Nhưng mà, tiền đối với Long Vô Song mà nói, cho tới bây giờ không là vấn đề, nàng dùng giá thập bội, bao một đêm vị hoa khôi này.

La Mộng trừng mắt nhìn, đối với hành động của bạn tốt đã sớm tập mãi thành thói quen.

“Ngươi làm sao biết, tin tức của Sở Liên Liên nhanh nhất?”

“Mẹ ta kể a! Nàng nói, đại bộ phận nam nhân vừa lên giường, miệng liền đóng không chắc, bí mật đương nhiên cũng sẽ không là bí mật.”

La Mộng gật đầu, đại biểu tán thành.

“Thực sự là lời nói chí lý.”

Long Vô Song tiếp tục còn nói.

“Phải biết rằng tin tức mới nhất, phải hướng kỹ viện tìm. Trong thành nhiều kỹ viện như vậy, kiếm tiền nhất chính là viện Phù Dung, mà người chủ sự trong viện Phù Dung lại không phải lão bản phía sau mà là Sở Liên Liên. Nàng, mới là chân chính là người nắm giữ thực quyền và tin tức.”

La Mộng lại lần nữa gật đầu, tiếp tục cong môi cười, vui sướng tuyên bố: “Ta cũng muốn đi.”

Long Vô Song thiếu chút nữa miệng trà vừa uống, tất cả đều phun ra.

“Ngươi đi làm cái gì?”

“Mở mang tầm mắt a.” Vẻ mặt nàng vô tội trả lời. “Yên tâm, ta sẽ phái người trở về, cùng phụ thân nói một tiếng, đã nói đêm nay qua đêm ở đây cùng ngươi. Như vậy, thì không có người tâm sinh nghi.”

Long Vô Song nhìn chằm chằm bạn tốt, đột nhiên bướng bỉnh cười.

“Hảo, không hổ là hảo bằng hữu của ta!” Cô nương gia bình thường, vừa nghe đến muốn đi kỹ viện, tám phần mười đều đã tông cửa xông ra, còn lại hai phần là sớm dọa ngất đi!

“Quá khen.”

“Ta kêu người chuẩn bị hai bộ xiêm y nam tử.” Nàng vẩy nha hoàn, nhẹ giọng phân phó. Nha hoàn cũng không dám hỏi nhiều, vội vã đi, vội vã mà quay về, thần thông quảng đại tìm đến hai bộ quần áo nam tử mới tinh.

Quần áo nam nhân cùng nữ nhân thực sự giản đơn nhiều lắm. Hai người đều là người thông minh, không tốn công phu gì, cũng đã y phục thỏa đáng.

Long Vô Song nhìn bạn tốt, đột nhiên cười lắc đầu.

“Không nên không nên, ngươi khuôn mặt thủy nộn như vậy, làm sao cũng không giống nam nhân.”

“Ta tin tưởng ngươi lại có biện pháp.” La Mộng dù bận vẫn ung dung nói.

“Thật hiểu rõ ta.”

Long Vô Song cười hắc hắc, từ ô tối giữa bàn trang điểm, lấy ra tấm mặt nạ nam nhân duy diệu duy tiếu. “Đến đây, đem cái này đội lên.”

Mặt nạ thập phần mềm mại, sờ lên, gần như cùng da thịt người thật không có bao nhiêu bất đồng. La Mộng mang theo mặt nạ kia, mày liễu cong cong.

“Ngươi từ khi nào làm ra cái này?”

“Bí mật.”

Long Vô Song rung đùi đắc ý trả lời, tiếp tục cầm mặt nạ, thay La Mộng và bản thân, tỉ mỉ đội vào. Chỉ chốc lát sau. Hai vị tuyệt thế mỹ nhân bên trong gương đồng đã biến thành hai gã văn sĩ thư sinh tuấn mỹ.

Tiếp tục, Long Vô Song lại xuất ra một bình dược nhỏ.

“Kế tiếp, đem cái này uống xong, hoàn thành.”

“Đây lại là cái gì?”

“Có thể biến thanh.”

La Mộng cười ra tiếng. “Đồ chơi của ngươi thật đúng là nhiều.”

“Nếu không, ngươi nghĩ rằng ta mấy năm qua, là làm sao mới bước chân vào giang hồ?” Nàng đắc ý cười, đổ hai ba giọt thuốc mỡ trong dược bình, cho vào trong chén nước, cầm thìa trộn, cùng La Mộng cùng nhau uống.

Các nàng thẳng đến lúc sau khi một khắc đồng hồ, dược hiệu phát tác mới ăn mặc nữ phẫn nam trang, chậm rãi tiêu sái ra khách điếm. Biến trang triệt để như vậy, triệt để giấu được tai mắt người bên ngoài, ngay cả Thiết Tác cũng không có chú ý tới.

Hai người nhìn nhau cười, tiếp tục xoay người lên ngựa, hướng viện Phù Dung chạy băng băng.

Kỹ viện Phù Dung, nơi tiêu vàng.

Đương nhiên, cũng là chỗ tiêu hồn.

Trải qua một đêm tiếng động lớn xôn xao, sắp tới nửa đêm, khi ánh sáng nhạt trong ngày hiện ra, kỹ viện Phù Dung cuối cùng cũng an tĩnh xuống.

Hậu môn kỹ viên Phù Dung, bị người lặng lẽ mở ra, cẩn thận nhìn lên, tự mình tiễn khách xuất môn, đúng là tên hoa khôi khắp thiên hạ Sở Liên Liên kia.

Một người nam nhân cao to mặc hắc y, sớm đã nắm ba con ngựa, lặng yên không một tiếng động chờ ở đàng kia.

Trông thấy Thiết Tác, phẫn thành thư sinh Long Vô Song không khỏi nhíu mi quay đầu lại.

“Liên Liên, là ngươi thông tri hắn?”

Hoa khôi khom người vén áo thi lễ, giở tay nhấc chân, tư thái cực mỹ.

“Long công tử và La công tử thân phận quý trọng, Liên Liên không dám mạo hiểm, cho nên kêu người thông tri Thiết đại hiệp đến đây hộ tống, thỉnh hai vị công tử thứ lỗi.”

“Liên Liên lời này khách khí, chỉ sợ ngươi sau này không chào đón chúng ta đến đây quấy rầy chứ.” La Mộng ôn nhu mở miệng.

“Các công tử muốn tới, Liên Liên cầu còn không được.” Sở Liên Liên ôn nhu cười. “Hai vị công tử, sau này nếu như muốn gặp Liên Liên, Liên Liên chắc chắn toàn bộ mời, ở Phù Dung chuẩn bị tiệc rượu.”

“Thật tốt quá! Như vậy, chúng ta hôm khác trở lại viếng thăm.”

“Đa tạ hai vị công tử.”

“Chúng ta mới phải cảm tạ ngươi chứ!” Long Vô Song cười nói. “Được rồi, quấy rầy ngươi một đêm, chắc chắn ngươi cũng mệt mỏi rồi. Đêm lạnh, ở đây lại có Thiết Tác, ngươi liền an tâm về trước đi nghỉ ngơi đi.”

“Đa tạ Long công tử quan tâm. Thỉnh hai vị công tử, đường về cẩn thận đi thong thả.”

Liên Liên uyển chuyển lại lần nữa cúi người, tỳ nữ cùng đi, vẫn đợi đến lúc hai vị khách quý cùng Thiết Tác cùng tiến lên ngựa, sau khi rời khỏi phạm vi ánh mắt, lúc này mới xoay người trở lại hậu môn trong viện Phù Dung.

******************

Hoa khôi cung cấp manh mối, quả nhiên chính xác không có lầm.

Theo manh mối Sở Liên Liên cung cấp, Long Vô Song phái người lên đường truy xét, từ tiểu nhân vật truy xét tới đại nhân vật, thời gian mấy ngày mấy đêm, mới tìm tung tích đám phạm nhân kia.

Nàng để thủ hạ tiếp tục truy xét, còn lại bản thân là cầm một chồng tư liệu chứng cứ chính xác dày, đắc ý dào dạt ngồi kiệu chạy tới Hình bộ.

Đi tới trước Hình bộ, ngay cả cỗ kiệu còn không có dừng ổn định, nàng liền khẩn cấp vội vã hạ kiệu, hướng bên trong đi vào.

Thiết Tác mặt không chút thay đổi, cùng ở một bên, hộ tống nàng vào cửa.

“Tướng gia người đâu?” Nàng bắt một quan viên, trực tiếp liền hỏi.

Quan viên sợ đến sắc mặt trắng bệch, ấp a ấp úng trả lời: “Ách – ách – tướng gia đang ở trường phong thính -”

Bên trong Hình bộ từ trên xuống dưới, không ai không nhận ra hộ quốc công chúa khiến kẻ khác nhức đầu này, mọi người cũng đều hiểu được, nàng trước đó vài ngày, gả cho tướng gia ngày trước rất khả kính hiện tại khả kính lại cộng thêm đáng thương. Cho nên, toàn bộ người của Hình bộ, mắt mở trừng trừng nhìn nàng xông tới, lại không một người có dũng khí ngăn cản đường của nàng.

Long Vô Song như vào chỗ không người, cực kỳ hứng thú từ tiền sảnh qua sân, cuối cùng đi tới trường phong thính. Nàng cũng không đợi người bên ngoài thông báo, tự ý liền đẩy cửa ra, xông vào trong, giương giọng.

“Công Tôn Minh Đức!”

Trường phong đại sảnh, ngoại trừ Công Tôn Minh Đức, còn có Hình bộ thượng thư và Hình bộ thị lang, vài tên bộ khoái bên trong thành cũng đều trong phòng nghị sự.

Nhìn thấy là nàng, mọi người đều là sửng sốt, đồng loạt giống như là bị châm mông, hoả tốc nhảy dựng lên, vội vã đứng dậy cúi chào.

“Công chúa.”

“Không cần cùng làm một bộ này!” Nàng khoát khoát tay, không cho người làm lễ, chỉ là tiêu sái đến trước mặt Công Tôn Minh Đức, tập sách trong tay đắc ý tràn đầy trực tiếp ném tới trên bàn hắn.

Công Tôn Minh Đức ngồi ở phía sau bàn, cũng không nhúc nhích. Từ khi nàng vào cửa, con ngươi đen không đáy liền nhìn nàng, cho đến khi nàng đi tới trước bàn, ném tập sách này.

“Công chúa đại giá quang lâm, thứ hạ quan không có từ xa tiếp đón.” Hắn nhìn cũng không nhìn tập sách kia một cái, chậm rãi đứng lên, mặt không chút thay đổi chắp tay. “Không biết công chúa hôm nay đến đây, có gì phân phó?”

Long Vô Song ngoài cười nhưng trong không cười, không khách khí trào phúng nói.

“Ta hôm nay tự mình đến, chỉ là vì ba cái cọc huyết án kia. Nhưng mà, nếu như quấy rối đến phu quân ngài làm việc, vậy ta trở về được rồi.” Nàng đem hai chữ “Phu quân”, hô đến có chua xót.

Nói xong, nàng nắm tập sách, xoay người rời khỏi. Ai biết, Công Tôn Minh Đức lại đột nhiên xuất thủ, cầm cổ tay mảnh khảnh của nàng.

Nàng muốn rút tay lại, nhưng rút không ra, không khỏi híp mắt, đối với hắn mỉm cười. “Tiểu nữ tử [người nhỏ, lời nhẹ], biết phu quân ngài công vụ bộn bề, sao dám quấy rầy nhiều hơn?”

“Nếu sợ quấy rầy, công chúa bây giờ sẽ không lại ở chỗ này.” Hắn lạnh giọng nói, sớm đem tính tình của nàng nhất thanh nhị sở.

Nàng cười ngọt ngào.

“Ta đây, nhưng mà là không cẩn thận có được một ít manh mối, lại không cẩn thận theo đường, tra được hung thủ gây án, cho nên mới đến Hình bộ, quấy rầy phu quân ngài a!” Nàng cười đến càng ngọt, ý tứ hàm xúc chế giễu, nhưng cũng quá nặng.

“Nhưng mà, lúc này mới nghĩ đến, phu quân ngài tài trí hơn người, trí thức tuyệt vời, không gì không biết, đã gặp qua là không quên được, đâu cần tiểu nữ tử đến lắm mồm chứ?”

Phu thê hai người ngươi tới ta đi, nói mãi, Hình bộ thượng thư, Hình bộ thị lang hai bên trái phải cùng rất nhiều bộ khoái, tất cả đều thấp đầu, không một người có dũng khí hé răng.

Cổ ngữ có nói, thanh quan khó đoạn việc nhà. Huống chi, việc nhà hai người này, các đại quan tiểu quan có mặt, không chỉ không dám quản, thậm chí ngay cả một câu nói cũng không dám nói, chỉ sợ đến lúc đó “Đoạn” sẽ là bản thân đầu tiên.

Ngay cả chuyện Long Vô Song hết sức nói móc, Công Tôn Minh Đức nhưng cũng không khí, ngược lại lỏng rảnh tay nhàn nhạt nói: “Công chúa một lòng vì dân, có thể tự động cân nhắc nghi ngờ án mạng hung ác, cũng là hảo ý. Thế nhưng, phá án bắt thủ phạm thực sự cũng không phải một nữ tử có thể —”

“Cái gì tự động cân nhắc?” Nghe hắn miệng đầy lời chê bai, nàng nổi trận lôi đình, lại lần nữa đem tập sách ném quay về trên bàn. “Ta chính là có bằng có chứng!”

Lần này, hắn tốc độ cực kỳ nhanh, lập tức cầm lấy tập sách, lật xem, căn bản không cho nàng có cơ hội đem tập sách thu hồi.

Đáng ghét, nàng bị lừa!

Người này lạt mềm buộc chặt, chính là muốn lừa gạt nàng, đem chứng cứ lại lần nữa đặt xuống.

Trong lòng nàng tức giận hắn quỷ kế đa đoan, nhưng mà người bên cạnh nhiều như vậy, nàng lại không thể đưa tay cướp về. Đến lúc đó hai người đoạt đến cướp đi, chỉ là làm cho người bên ngoài nhìn một vở kịch hay mà thôi.

Công Tôn Minh Đức rất nhanh lật xem tập sách, con ngươi đen khẽ nhếch, hướng nàng nhìn thoáng qua.

“Công chúa sao biết việc này?”

“Ta có nơi phát ra tin tức của ta.” Hừ, nàng mới không thể nói cho hắn chứ!

Giữa con ngươi mắt của hắn giấu đi một mạt quang, mày kiếm nhíu lên.

“Những cái này đều là công chúa điều tra ra?”

“Không sai.” Nàng khoái trá trả lời. “Ba nhà thảm án diệt môn, điểm chung duy nhất là ba nhà phú hộ. Ta đoán, mục đích của đạo tặc là tiền tài, giết người chỉ là vì diệt khẩu, Bọn họ không để ý nguy hiểm, trong mười ngày liên tiếp hạ thủ, tất nhiên là muốn sau khi đoạt hết tài sản này, thì cao chạy xa bay, cho nên hung thủ vô cùng có khả năng là vùng khác tới.”

Một người bộ khoái, cố lấy dũng khí xen mồm.

“Cũng không có thể bài trừ tính khả năng là người trong thành phạm án.”

“Đương nhiên.” Nàng liếc mắt nhìn bộ khoái kia một cái. “Nhưng muốn một người đột nhiên trong lúc đó nhổ tận gốc, rời khỏi địa phương quen thuộc, cũng không phải một chuyện dễ dàng, loại cơ suất nhỏ này, tính khả năng người từ ngoài đến nhiều hơn.”

Ngoại trừ Công Tôn Minh Đức, mọi người còn lại giống nhau ngoan ngoãn gật đầu.

Long Vô Song mừng rỡ tiếp tục nói: “Hơn nữa, người chết đều là bị đao kiếm chém giết, mà không phải thuốc độc, tội phạm quan trọng phạm ba thảm án này có thể không muốn người bên ngoài phát hiện, số hung thủ nhất định hơn năm người, hơn nữa phía sau khẳng định có người làm chủ sắp đặt.”

Nàng nhíu mày, nụ cười có chút mỉm cười.

“Năm người. Có thể là nam có thể nữ. Thế nhưng ta nghĩ, đại bộ phận nữ nhân không thích bị bẩn như vậy, đa số sẽ dụng độc. Cho nên ba cái cọc thảm án này, tính khả năng tội phạm là nam nhân cao hơn, đã là nam nhân nha, thì nhất định sẽ tới kỹ viện.”

Các nam nhân trong phòng, nghe thấy những lời này, vẻ mặt đều có chút xấu hổ.

Long Vô Song to gan lớn mật, đôi mắt đẹp liếc nhìn mọi người, cười lại nói: “Có người từng nói cho ta biết, nam nhân nha, chỉ cần vừa lên giường, miệng sẽ không chắc chắn, bí mật đương nhiên sẽ không bí mật —”

Nàng vội vàng cao đàm khoát luận, phát biểu cao kiến của bản thân, Công Tôn Minh Đức cũng ngồi ở chỗ cũ, im lặng lật xem tập sách.

Cho đến khi hắn lật thấy được một tờ nào đó, một nhóm nào đó, thân hình cao to trong nháy mắt cứng đờ.

Sắc mặt hắn xanh đen, bỗng nhiên nắm tay nàng. “Ngươi đi Hắc Hổ bang?” Hắn lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, sớm đã không có bình tĩnh ngày thường.

Đột nhiên bị hắn dùng lực nắm, Long Vô Song lại càng hoảng sợ, la hét: “Buông tay, rất đau nha!”

Hắn thả lỏng lực đạo nhưng không có buông tay ra chỉ là lạnh giọng hơn nữa: ”Nói cho ta biết, ngươi không có ngu xuẩn đến tự mình chạy đi Hắc Hổ bang!” Vừa nghĩ đến nàng chạy đi hoặc tiếp cận hoặc theo dõi Hắc Hổ bang đám đạo phỉ giết người không chớp mắt kia, lông tơ hắn liền dựng thẳng.

“Không có! Ta không có, bọn họ chính là sát nhân phạm huyết án diệt môn giết nhiều người nha! Ta cũng không phải ngu ngốc!”

Một tâm tình thoải mái, trong nháy mắt thay thế. Nghe thấy nàng hiểu được tự bảo vệ mình, áp lực trong ngực hắn gấp rút, bỗng dưng buông lỏng.

Hắn không muốn cũng không có thời gian đi để ý tới nguồn gốc tâm tình kia, chỉ là buông tay nàng ra, nhìn Thiết Tác trực tiếp hạ lệnh.

“Thiết Tác, đưa công chúa hồi phủ.”

“Này, Công Tôn Minh Đức, ngươi không phái binh đi vây bắt Hắc Hổ bang sao?” Nàng vỗ về cổ tay bị đau, bất mãn mở miệng chất vấn.

“Việc nhỏ này, hạ quan chắc chắn đi làm, không nhọc công chúa hao tâm tổn trí.”

Long Vô Song mày liễu vừa nhấc, cố tình nhắc nhở. “Tướng gia, dịch trạm ngoài thành mười dặm, có người ta phái đi đang giám sát , đừng nói ta không nhắc nhở, hành động của ngươi tốt nhất nhanh lên một chút, đỡ phải để những hung thủ kia trốn thoát.”

“Hạ quan biết.”

Hắn hời hợt trả lời, quay đầu lại đã bắt đầu điều động nhân mã.

“Thượng Thư đại nhân, thỉnh cầu ngươi lập tức phái binh hiệp lực ngự lâm quân, trước cùng người của Long Môn khách điếm hợp lại, lại đến dịch trạm ngoài thành mười dặm, bao vây Hắc Hổ bang.”

“Không thành vấn đề.”

“Hồng bộ đầu, Tân Hòa và quán trà là trạm dừng, ngươi nắm rỗ địa hình và cửa hàng vùng phụ cận không?”

“Đương nhiên.” Hồng bộ đầu cầm một khối than đột, trực tiếp ở trên bàn, rất nhanh mở bức tranh vẽ vị trí.

“Bên trái Tân Hòa và quán trà là cửa hàng vải của lão Trầm, bên phải là cửa hàng bánh bao của quả phụ, phía sau chính là sông Hồng Thủy. Chỉ cần theo sông Hồng Thủy, không đến nửa khắc đồng hồ là có thể từ đông môn rời khỏi.”

“Có thể dưới tình huống không kinh động người, dẫn người nấp vào của hàng vải và bánh bao không?”

“Được!”

“Tốt lắm, Trương bộ đầu, ngươi dẫn người trợ giúp Hồng bộ đầu. Vương bộ đầu, ngươi dẫn người từ phía sau bọc đánh. Trần bộ đầu, ngươi dẫn người cùng ta đồng thời từ chính diện đi vào. Lưu thị lang, còn mời ngươi phái binh hiệp trợ vây bắt. Nghe hiệu lệnh của ta hành động.”

“Vâng.” Mọi người chắp tay ôm quyền, nghe lệnh cùng kêu lên.

Sau khi điều động thỏa đáng, Công Tôn Minh Đức ngẩng đầu lên, nhưng vẫn nhìn thấy Long Vô Song tại chỗ bất động, giống như chính là cố tình phải đợi hắn ngẩng đầu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng giơ cằm lên, đối với hắn lộ ra dáng tươi cười thắng lợi, lúc này mới xoay người rời khỏi.
Bình Luận (0)
Comment