Thiên Hạ Đệ Nhất Mĩ Nhân

Chương 46

Cả ngày hôm nay Phi Yến cứ bồn chồn và hồi hộp như thế nào ấy! Nàng cứ giống như một kẻ đang làm chuyện xấu đợi người khác phát hiện ra chuyện xấu hắn làm. Không, chuyện nàng đang làm ko thể nói là chuyện xấu được! Nàng chỉ ăn miếng trả miếng thôi, ai kêu hắn ta hành hạ nàng như vậy làm gì?

Phi Yến cứ lâu lâu lại lén nhìn qua Thiên Hàn bên cạnh.

“Phi Phi, mặt ta có dính gì sao?” Nàng cứ nhìn hắn như vậy làm hắn ăn cũng ko cảm thấy ngon

“Ách, ko có gì!” Nàng làm sao có thể nói với hắn đây là cảm giác trước khi làm gì đó sai trái chứ? Nàng có nên dừng việc đang làm lại ko nhỉ?

“Lát nữa ngươi đi xuống núi hái thảo dược đi!” Thiên Hàn cảm thấy có cái gì đó là lạ ở Phi Yến nhưng nhất thời hắn ko biết được là lạ ở chỗ nào.

Lại hái thảo dược? Hắn có cả đống thảo dược thế kia mà vẫn kêu nàng đi hái? Hảo, nàng đã quyết tâm rồi! Đáng lý ra nàng định ngưng ko làm chuyện đó nữa nhưng nhờ hắn nàng sẽ thay đổi ý định!

“Ta vừa pha một loại trà mới. Ngươi có muốn uống thử ko?”

“Hảo!” Thiên Hàn phải thừa nhận rằng trà Phi Yến pha rất ngon, hại hắn uống trà nàng hoài rồi trở thành nghiện luôn! Những thứ trà như Bích Loa Xuân, Long Tĩnh mà hắn thường uống cũng ko hợp khẩu vị của hắn nữa! Bây giờ ngày nào ko uống trà hoa của nàng sẽ chịu ko được! (ca à, nghiện trà thôi chứ đừng nghiện người nhé!)

Phi Yến đi vào trong rồi bước trở ra với tách trà trên tay. Nàng đặt tách trà xuống trước mặt hắn.

“Đây là trà gì vậy?” Thiên Hàn nhìn vào tách trà có màu đỏ rất đẹp mắt tò mò hỏi. Hắn cầm tách trà ngửi thì thấy mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, có vẻ như uống rất ngon đây!

“Trà hoa hồng, ngươi mau uống thử đi!” Phi Yến hối thúc

Thiên Hàn từ từ đưa tách trà lên miệng uống.

Hắn ta có cần phải uống trà như vậy ko? Cứ như đang chụp hình cho tạp chí vậy! Haiz, bởi vậy người ta mới nói người đẹp làm gì cũng đẹp cả!

“Uhm, trà này rất ngon! Vị ngọt nhưng rất dịu, thanh mát, hương thơm tuy nồng nhưng rất dễ chịu!” Thiên Hàn đặt tách trà xuống bàn rồi ngẩng đầu nhìn ánh mắt mong chờ của Phi Yến

“Chỉ có vậy thôi sao?” Phi Yến sốt ruột quan sát Thiên Hàn thật kĩ

“Ừ, vậy ngươi muốn gì nữa!” Hắn chẳng phải đã khen ngon rồi sao? Đây là lời khen nhiều nhất của hắn rồi, trước đây hắn chưa từng khen thứ gì nhiều như vậy đâu!

“Ngươi ko cảm thấy còn thứ gì khác sao?” Phi Yến vẫn chưa hài lòng mấy nên tiếp tục hỏi

“Thứ gì khác chứ?” Thiên Hàn khó hiểu nhìn Phi Yến

“….”

“Ta ko rảnh ở đây nói chuyện với ngươi nữa! Ta có việc phải làm, hai ngày sau mới quay về!” Nói xong hắn liền đứng dậy quay về phòng.

Phi Yến vẫn đứng ngay tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát. Chắc là lúc nãy nàng bỏ mật ong vào ít nên chưa có tác dụng liền! Như vậy cũng tốt, để cho hắn trưng cái bộ mặt bị dị ứng ra ngoài cho thiên hạ nhìn!

Phi Yến nghĩ vậy nên vui vẻ đến tìm Linh Lan nói chuyện phiếm.

À, sở dĩ nàng bỏ mật ong vào là vì cái tên kia bị dị ứng với mật ong. Linh Lan nói cho nàng biết nàng ta vô tình nghe được Thiên Hàn bị dị ứng với mật ong, nếu ăn phải mật ong hắn sẽ nổi mẩn đỏ rồi ngứa khắp người.

Cái tên kia đúng là khác thường! Mật ong ngon như vậy mà hắn lại bị dị ứng! Cũng may mà nàng bỏ mật ong vào trà hoa hồng nên hắn mới ko phát hiện ra! Vốn dĩ trà hoa hồng mùi rất nồng nên dù có bỏ mật ong vào cũng ko biết, huống hồ gì nàng chỉ dám bỏ một ít mà thôi!

“Phi Yến tỷ, Phi Yến tỷ!”

Phi Yến nghe loáng thoáng có tiếng ai đó gọi mình nên quay đầu lại nhìn.

Đinh Hương từ phía sau chạy đến trước nàng, “Tỷ suy nghĩ cái gì mà nãy giờ ta gọi tỷ mấy tiếng rồi tỷ vẫn ko nghe?”

“Ko có gì! Muội tìm ta có chuyện gì?” Phi Yến lảng sang chuyện khác. Chẳng lẽ nói với nàng ta rằng nàng đang hả hê khi hại được Thiên Hàn?

“Các chủ bế quan xong rồi! Người muốn gặp tỷ đó!”

“Ừ, muội dẫn đường đi!” Dù đến đây cũng khá lâu rồi nhưng nàng vẫn chưa đi hết Lạc Hoa các này!

Nàng chỉ biết Lạc Hoa Các bao gồm bốn nơi lớn nhất: Xuân Chi viện, Hạ Chi viện, Thu Chi viện và Đông Chi viện. Bốn nơi này ứng với bốn mùa khác nhau trong năm, vì vậy người giang hồ mới nói Lạc Hoa Các tụ hổi đủ xuân, hạ, thu, đông. Bất quá nàng chỉ mới đi được một phần nhỏ ở Đông Chi viện vì đây là chỗ Linh Lan và Đinh Hương ở. Nàng còn nghe nói mỗi một viện đều có một người đứng đầu, Linh Lan chính là người đứng đầu ở Đông Chi viện, Vân Mai là người đứng đầu ở Thu Chi viện còn hai người nữa thì nàng vẫn chưa gặp mặt.

“Đinh Hương, các chủ ở viện nào vậy?”

“À, nơi ở của các chủ đều là Lạc Hoa Lâm! Sau này tỷ làm các chủ thì sẽ ở chỗ này!” Đinh Hương dừng chân lại quay sang nhìn nàng, “Chúng ta tới rồi!”

Phi Yến lúc này mới ngẩng đầu lên. Oa, đây là nhân gian hay tiên giới vậy? Nơi này cứ như là nơi dành cho thần tiên ở.

Hai bên đường trồng những đóa hoa hải đường đỏ thẫm, ở giữa có một con đường trải sỏi trắng sạch sẽ, xung quanh chỗ này đều được bao phủ bởi sương mai khiến người ta ko thể nhìn thấy mắt cá chân mình.

Đinh Hương dẫn đường đi trước.

Tiếng cầm từ xa vọng lại.

Tiếng đàn bi thương réo rắt vang lên. Âm thanh lúc thì buồn day dứt lúc thì đau thương đến tột cùng.

Phi Yến ko kìm lòng được mà bước chân về phía tiếng đàn vọng ra.

Bên kia bờ hồ nhỏ

Trong mái đình nhỏ, một thân hình nữ tử ẩn hiện giữa bức màn mỏng màu xanh nhạt. Bức màn lay động trong cơn gió làm khuôn mặt nữ tử ẩn hiện ra. Tuy chỉ nhìn từ xa nhưng nàng cũng cảm thấy nữ tử này xinh đẹp lộng người.

Tiếng đàn dừng lại.

Thanh âm dịu dàng từ trong đình vang ra, “Phi Yến cô nương, ta muốn mời ngươi qua đây uống một ly rượu có được ko?”

Phi Yến cất bước đi về phía ngôi đình.

“Cô nương, mời ngồi!” Nữ tử đưa tay làm ra điệu bộ mời

Phi Yến lặng lẽ ngồi xuống. Nàng quan sát nữ tử này thật kĩ, nàng ta đúng là rất đẹp. Một nét đẹp làm ta liên tưởng đến đóa hoa phù dung dịu dàng, u uất cần người che chở. Phải, đó chính là nét đẹp khiến người khác muốn bảo vệ!

“Ta đẹp đến thế sao?”

Phi Yến bị tiếng nói làm cho giật mình. Nàng ko ngần ngại mà gật đầu, “Phải, đúng là rất đẹp! Ngươi là Diệp Tử các chủ?”

“Đúng vậy, ta là Diệp Tử! Ta thấy cô nương mới gọi là xinh đẹp!” Diệp Tử bật cười. Đúng là lần đầu tiên nàng mới thấy một mĩ nhân xinh đẹp như vậy! Ai, xem ra cái dánh xưng thiên hạ đệ nhất mĩ nhân này nàng phải nhường lại rồi!

“Ta gọi cô nương đến đây là vì muốn nói năm ngày sau sẽ làm nghi lễ đổi các chủ mới!” Diệp Tử đưa cho nàng một ly rượu

“Năm ngày sau? Có phải quá nhanh ko? Với lại ngươi tin tưởng rằng ta sẽ gánh vác nổi Lạc Hoa Các sao?” Nàng chưa bao giờ định làm các chủ gì gì đó. Việc này rất phiền phức a!

“Ko nhanh đâu! Năm ngày cũng đủ cho cô nương học hết những thứ về Lạc Hoa Các và làm quen với những việc ở đây rồi! Người trong lời tiên tri nói chắc chắn có năng lực cai quản nơi này! Ai, ta đã làm các chủ được mười năm rồi, cũng đã đến lúc ta cần được nghỉ ngơi! Được rồi, mọi chuyện cứ như vậy đi! Cô nương hãy chuyển đến Lạc Hoa Lâm sống cho quen với nơi này!” Diệp Tử mỉm cười

Thế là những ngày tháng bận rội lại bắt đầu!
Bình Luận (0)
Comment