Thiên Hạ Đệ Nhất Mĩ Nhân

Chương 63

Tấm hình đúng với hoàn cảnh trong truyện! Hắc hắc….

Đúng là người càng già càng nói nhiều mà! Có mỗi cái lễ khai mạc đại hội võ lâm mà các vị trưởng lão này nói suốt bốn canh giờ ko ngừng nghỉ. Bọn họ chắc nội công thâm hậu lắm nên mới ko thấy mệt!

“Ngày mai đại hội võ lâm sẽ chính thức diễn ra!” Cuối cùng một vị trưởng lão cũng lên tiếng kết thúc.

“Các vị…..”

“Khoan đã, tại hạ là trưởng môn Thanh Phong môn –LãnhVân! Ta muốn cùng giao đấu với Lãnh Phong nên nhờ các vị trưởng lão làm chứng!” Một nam tử tướng mạo khá bình thường tiến tới phía trước

Phi Yến mâu quang chiếu thẳng vàoLãnhVân. Thì ra cái tên này là người hạ độc Lãnh Phong, hừ, nhìn tướng mạo của hắn cũng đủ biết là kẻ tiểu nhân! Lãnh Phong lúc này một thân y phục màu đen đi sau lưngLãnhVân.

“Ơ…chuyện này….” Vị trưởng lão tỏ vẻ bối rối. Dù sao Thanh Phong môn cũng có uy tín trong thiên hạ nên ko thể đắc tội vớiLãnhVân mà Lãnh Phong lại là đệ nhất sát thủ, tên này cũng ko vừa chút nào! Hơn nữa bọn họ mà đánh nhau thế nào cũng đổ máu, ai, hắn thật ko muốn chuốt thêm phiền phức!

“Giao đấu cũng cần có lý do! Ngươi vì cái gì muốn giao đấu?” Thanh âm Phi Yến ko nhanh ko chậm vang lên

“Lục Yên các chủ, ta chỉ muốn so tài với Lãnh Phong công tử thôi! Ta đã ngưỡng mộ võ công của huynh ấy lâu lắm rồi nên muốn được lĩnh giáo!” LãnhVân hai mắt nóng rực nhìn chắm chằm Phi Yến. Nữ nhân xinh đẹp như vậy mà đặt trong lòng chắc tuyệt lắm!

Phi Yến trong lòng khinh bỉLãnh Vân, “Hừ, ta khinh, đúng là thứ giả dối, vô sỉ! Rõ ràng hạ độc người ta xong rồi lại giả vờ như ko có gì hết!”. Bất quá ngoài mặt nàng vẫn giữ thái độ hết sức bình thản, “Ồ, thì ra là vậy! Giao đấu cũng cần có sự đồng ý của hai phía! Mà….”

Nàng còn chưa nói hết thanh âm lạnh lùng kia đã vang lên, “Ta đồng ý!”

Phi Yến nhịn ko được mà trừng mắt lớn nhìn cái tên mặt lạnh ngu ngốc kia. Hắn có bị điên ko? Nếu như trước đây, có mười tênLãnhVân nàng cũng ko lo nhưng bây giờ là lúc nào chứ? A, nàng sắp bị cái tên mặt lạnh này chọc cho tức điên rồi!

“Lãnh Phong công tử, ngươi suy nghĩ kỹ rồi chứ?” Phi Yến cố giữ bình tĩnh hỏi lại lần nữa

“Ta đồng ý!” Lãnh Phong như cũ đáp

“Hảo, vậy chúng ta giao đấu ngay bây giờ!”LãnhVân đắc ý

“Ko biết ta có thể làm trọng tài cho cuộc giao đấu này ko?” Phi Yến liếc xéo Lãnh Phong một cái rồi quay lại nhìnLãnhVân

“Đương nhiên, được Lục Yên các chủ làm trọng tài tại hạ còn muốn gì hơn!”LãnhVân ánh mắt thô tục nhìn nàng

“Đã vậy, ta sẽ ra luật lệ cuộc đấu! Đối phương ko được đả thương lẫn nhau, ko được dùng vũ khí, thời gian thi đấu dài nhất chỉ được phép trong vòng một nén hương. Hai người đứng trong vòng tròn này giao đấu, nếu có một người bước chân ra khỏi vòng tròn thì người đó thua cuộc. Ko biết hai vị thấy ý kiến của ta thế nào?” Phi Yến vẽ một vòng tròn ko to cũng ko nhỏ rồi mỉm cười nhìn Lãnh Phong

“Hảo, bất quá tại hạ cũng có sở thích giống Lục Yên các chủ! Đã thi đấu thì phải có phần thưởng….”LãnhVân thâm ý nhìn Phi Yến

Nàng vân đạm phong khinh nói: “Phần thưởng? Ko biết Lãnh môn chủ muốn phần thưởng như thế nào?”

LãnhVân cười một cách dâm tà, “Haha….tại hạ chỉ muốn một nụ hôn của mỹ nhân thôi! Ko biết như vậy có được ko?”

Mọi người giờ phút này đều im lặng toàn bộ. Thật ko ngờ tân trưởng môn của Thanh Phong môn lại vô sỉ đến như vậy!

Vũ và Thiên Hàn đang định bước lên liền bắt gặp Phi Yến nhẹ lắc đầu nên đành dừng lại.

“Ko thành vấn đề! Chỉ là….để xem ngươi có thắng hay ko!” Câu cuối cùng này nàng cố ý kéo thật dài ra. Bất luận như thế nào nàng cũng sẽ làm cho tên này thua!

Phi Yến bước xuống vũ đài nhường chỗ cho cuộc giao đấu. Lúc đi ngang qua Lãnh Phong, nàng cố ý dừng lại nói thật nhỏ vào tai hắn, “Ta ko muốn hôn cái tên vô sỉ kia đâu đấy! Đến lúc huynh phải trả công ta trị thương cho huynh rồi! Lãnh Phong, ta tin huynh nhất định chiến thắng! Đừng nhương tay với hắn!”

Nàng rời khỏi Lãnh Phong rồi đến ngồi xuống một cái ghế đặt dưới vũ đài.

“Các chủ, người đặt cược quá lớn nha!” Liên Hoa hào hứng chạy lại đứng bên cạnh nàng

“Phải đó tiểu thư, nếu như Lãnh Phong công tử thắng thì ko nói gì, dù sao Lãnh Phong công tử cũng rất soái a! Còn nếu như cái tên đầu trâu mặt ngựa kia thắng thì làm sao?” Thanh Phi lo lắng

“Các ngươi yên tâm, các chủ nhất định đã có tính toán!” Vân Mai trầm lặng lên tiếng. Nàng biết các chủ thông minh như vậy nhất định đã có cách ứng phó.

Phi Yến mỉm cười nhìn thoáng qua mấy gương mặt bên cạnh nàng, “Lãnh Phong nhất định sẽ thắng!” Nàng nhàn nhạt đáp rồi quay về phía vũ đài.

Lúc này hai nam nhân thân hình chênh lệch nhau đã bước vào trong vòng tròn và thi triển võ công.

Quyền pháp củaLãnhVân ko tệ nhưng ko mạnh mẽ bằng Lãnh Phong. Nhìn bên ngoài thì Lãnh Phong chiếm ưu thế hơn nhưng người nào am hiểu và thông minh liền nhận ra Lãnh Phong có điểm kỳ lạ. Thiên hạ đệ nhất sát thủ danh chấn trong giang hồ làm sao có thể dây dưa nãy giờ với một người có võ công nhưLãnhVân, đáng lẽLãnhVân đã văng khỏi vòng tròn từ đời kiếp nào từ khi Lãnh Phong ra chiêu thứ nhất rồi!

Cách đó ko xa….

Tử Ly nắm hai tay thành quyền, ánh mắt ko hề rời vũ đài.

“LãnhVân, ngươi dám gây ra chuyện này! Thanh Ảnh, chuẩn bị xóa xổ Thanh Phong môn, ta ko muốn thấy cái tên kia xuất hiện trên thế gian này nữa!” Hắn trầm giọng phân phó cho nam tử bên cạnh

“Thuộc hạ tuân mệnh!” Thanh Ảnh hai tay ôm thành quyền rồi phi thân đi mất

Lúc này, trên vũ đài….

LãnhVân bị một quyền của Lãnh Phong làm cho lùi về phía sau vài bước. Ánh mắt hắn tràn đầy địch ý nhìn Lãnh Phong. Tại sao? Tại sao? Rõ ràng hắn đã hạ Ma Hạ rồi mà, tại sao tên kia lại ko hề hấn gì?

“Trận đấu kết thúc! Lãnh Phong thắng!” Một vị trưởng lão thấyLãnhVân đã bước khỏi cái vòng một chút nên hô lên

“Hừ!”LãnhVân mặc kệ lời nói của trưởng lão. Hắn chộp lấy một thanh kiếm gần đó mà hướng về phía Lãnh Phong.

“Keng” thanh âm của hai cây kiếm va chạm vào nhau.

Thanh kiếm trong tayLãnhVân gãy làm đôi và rơi xuống đất.

Bạch y nữ tử tay cầm thanh kiếm bằng bạch ngọc sáng lấp lánh dưới nắng chỉa vàoLãnhVân.

Mọi người kinh ngạc nhìn thanh kiếm trên tay nữ tử đó

“Thiên a, đó chẳng phải là Bạch Ngọc kiếm sao?”

“Phải, đúng là Bạch Ngọc kiếm! Nghe nói thất lạc trên giang hồ rất lâu rồi, ko ngờ hôm nay lại xuất hiện ở nơi này!”

“Càng ko ngờ hơn nó lại nằm trong tay Lục Yên các chủ! Xem ra sau này chúng ta ko nên đắc tội với vị các chủ này!”

Quay trở lại tình hình trên vũ đài

Phi Yến mỉm cười đến khuynh quốc khuynh thành, “Ngươi đã thua!”

“Hừ, nữ nhân ko biết sống chết mau tránh ra!”LãnhVân gào lên một tiếng rồi giựt một cây kiếm trong tay thuộc hạ của hắn lao về phía Lãnh Phong

“Ko biết sống chết!” Nàng lạnh lùng nói một tiếng. Thân thủ nhanh như chớp đã kề kiếm vào cổLãnhVân

“Ta là trưởng môn của Thanh Phong môn đó! Ngươi tốt nhất ko nên làm bậy! Người đâu, còn ko mau lên cho ta!”LãnhVân ý thức được thanh kiếm lành lạnh kề sát vào cổ mình nên hoảng sợ kêu lên

Nhưng đến khi hắn nhìn xuống dưới, thủ hạ của hắn toàn bộ đã bị người của Lạc Hoa Các vây lại.

“Chậc, chậc, ngươi thật ko biết điều! Ngươi tự mình vi phạm quy tắc giao đấu trước nên đừng trách ta vô tình! Ta xử phạt công minh nên hành động vừa rồi của ngươi đương nhiên là đáng bị phạt!” Nàng nói xong liền bỏ một viên thuốc vào miệng hắn và ép hắn phải nuốt xuống.

“Ngươi cho ta ăn cái gì?”

“Ko có gì, chỉ là Ma Hạ mà thôi!” Phi Yến cố tình nói thật nhỏ

“Cái gì….Ma Hạ….Làm sao ngươi?”LãnhVân vừa nghe đến hai từ này liền bất giác run lên.

Hắn ngước mắt lên nhìn nữ tử xinh đẹp đang cười đến mê người.

“Ngươi! Ta nhất định giết ngươi!”LãnhVân hóa điên lên cầm thanh kiếm quay sang định đâm Phi Yến nhưng chưa gì hắn đã rú lên một tiếng thảm thiết.

Máu, cổ tay phải hắn ta đầy máu và máu. Gân tay của hắn, gân tay của hắn đã đứt rồi!

Namtử y phục màu đen đứng chắn trước bạch y nữ tử, trên tay hắn chính là Long Huyết đao mà giờ phút này trên thân đao đã dính một ít máu.

“Ngươi….ngươi quên phụ thân đã nói với ngươi như thế nào sao?”LãnhVân vừa đau đớn vừa phẫn nộ nhìn Lãnh Phong

“Ân tình của nghĩa phụ ta đã trả xong hết rồi! Huống hồ….ta còn chưa giết ngươi!” Lãnh Phong ánh mắt lạnh thấu xương nhìn bộ dáng chật vật củaLãnhVân đang nằm dưới đất.

“Các ngươi muốn theo một tên bại hoại, vô sỉ này hay theo ta?” Lãnh Phong hướng thủ hạ của Thanh Phong môn nói

Toàn bộ thuộc hạ Thanh Phong môn đều nhất loạt quỳ xuống, “Bái kiến chủ thượng!” Bọn hắn cũng ko muốn theo cái tên vô tích sự kia đâu a, dẫu chủ thượng Lãnh Phong rất tàn độc và lãnh khốc nhưng người là có năng lực thật sự, có thể dẫn dắt Thanh Phong môn.

Buổi khai mạc đại hội võ lâm đã kết thúc trong một màn như thế!

Dưới bầu trời đầy ánh sao lấp lánh

Phi Yến ngồi một mình thẫn thờ nhìn lên bầu trời.

“Ta phải đi rồi!” Một hơi thở lành lạnh phả lên đầu nàng

Phi Yến ngẩng đầu lên, nam nhân này lúc nào cũng biểu lộ một sắc thái lạnh lùng nhưng ngay tại thời điểm này nàng lại cảm thấy được ánh mắt hắn phát ra một tia ôn nhu cùng luyến tiếc nào đó! “Ân, ta cũng đoán được huynh sẽ đi! Dù sao cũng cần phải chỉnh đốn lại Thanh Phong môn! Độc dược trong người huynh…”

“Yên tâm, ta đã tìm ra cách giải độc!” Hắn ngắn gọn đáp

“Phi Yến, nàng còn nợ ta một thứ!”

“Thứ gì?” Nàng ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn hắn

Lãnh Phong giơ bạc môi lên khẽ mỉm cười. Hắn cúi đầu xuống, đưa tay nâng cằm nàng lên, “Phần thưởng của ta!”

Đôi môi lạnh giá đó liền đè lên môi nàng. Thật ôn nhu hôn nàng tựa hồ như vừa sợ nàng cự tuyệt vừa sợ nàng bị tổn thương!

Nàng ban đầu định đẩy hắn ra nhưng thấy đôi môi hơi run của hắn, lông mày nhíu chặt lại nàng lại ko nỡ. Ôi, nếu có ai biết vị sát thủ lãnh khốc này có bộ dáng e dè cùng sợ hãi như vầy sẽ cười đến đau bụng mất!

Thời gian cứ từ từ trôi qua! Lãnh Phong cuối cùng cũng buông nàng ra. Hắn nhìn nàng thật kỹ, thật kỹ như để khắc sâu hình ảnh của nàng vào tâm trí hắn.

“Đa tạ nàng, đa tạ nàng đã xuất hiện trong cuộc sống lạnh lẽo của ta! Nàng chính là thứ ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đen tối của ta!” Lãnh Phong đưa bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt gương mặt nàng.

Phi Yến kinh ngạc nhìn hắn, nàng đang định mở miệng nói nhưng hắn đã cướp lời nàng

“Nàng nhất định phải hạnh phúc! Chỉ có như vậy ta mới hạnh phúc được!” Lãnh Phong cười với nàng tựa như có ánh sáng mặt trời chiếu vào một đêm đông đen tối. Hắn dứt khoát xoay người bước đi, ko hề quay đầu nhìn lại.

Phi Yến ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng đơn độc kia. Hóa ra, hắn cười thật đẹp a! Hy vong huynh sẽ tìm được một người khiến huynh cười như vậy! Lãnh Phong, ta cũng mong huynh hạnh phúc!

Tử Ly từ xa đã chứng kiến hết một màn hồi nãy. Hắn nắm thật chặt bình rượu trong tay.

“Nàng nhìn gì mà chăm chú vậy?”

“Uy…” Phi Yến bị thanh âm thình lình phía sau làm giật mình.

“Tử Ly, huynh định dọa chết người sao?” Nàng xoay lại mới thấy Tử Ly phía sau

Tử Ly ngồi xuống cạnh nàng, rót ra hai ly rượu rồi đưa nàng một ly, “Ta tự dưng muốn uống rượu, nàng uống với ta một ly đi!”

Phi Yến ko nghĩ ngợi gì mà tiếp ly rượu rồi đưa lên miệng uống.

Nàng uống từ ly này đến ly khác, thẳng đến khi nàng cảm thấy trong người hơi khó chịu một chút mới đứng dậy, “Ta hơi mệt! Ta về phòng trước!”

Nàng mới bước được hai bước liền cảm thấy trời đất quay cuồng rồi trước mắt tối sầm lại, giây tiếp theo nàng liền ngã vào một lồng ngực ấm áp và rộng lớn.

“Xin lỗi nàng, Phi Yến!”
Bình Luận (0)
Comment