Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 2

Lang Hoa Sơn nằm ở vùng đất phía bắc lạnh lẽo quanh năm, Tiêu Bảo Thù đi từ  Bích Thủy Sơn đến đấy nói gần cũng không gần, nói xa cũng không xa.

Nàng nói ra thì so với các loại súc vật khác thì khá tốt số, từ nhỏ đã là yêu thai nên không cần tu luyện cũng có thể hóa thành hình người, lại thêm tính tình bướng bỉnh thuần lương, dù là dáng vẻ hay hơi thở cũng đều rất giống con người. Vì vậy, không cần phải lo lắng đi giữa đường thì gặp phải một vị đạo sĩ nhảy ra vì trừ yêu mà xối cho một đầu máu chó. ( hồi xưa mấy vị đạo sĩ hay dùng máu chó dùng để trừ yêu)

Yêu quái đạo hạnh thấp cũng không thể đánh nàng trở về chân thân.

Đương nhiên, cũng có ngoại lệ.

Vị đương nhiệm Lang Hoa Sơn chưởng môn chính là vị Chiên Thần Li Diên nổi danh khắp lục giới đương nhiên là trên cơ nàng. Năm trăm dặm bao quanh tòa tiên sơn  không biết bị hắn bày ra loại kết giới gì mà bất cứ yêu ma quỷ quái hay thần tiên đại nhân đều chỉ có thể biến thân ở bên ngoài không thể sử dụng pháp thuật. Muốn lên núi, chỉ có thể có  một biện pháp.

– — Leo lên.

Vì thế, Tiêu Bảo Thù rất đau lòng. Nếu nàng là con chim nhỏ thì tốt biết mấy, nàng có thể bay đi. Nếu nàng là một con hồ ly thì tốt biết mấy, nàng có thể chạy đi. Nhưng nàng hết lần này đến lần khác …. vẫn là một con heo.

Tiến vào trong phạm vi kết giới là một thị trấn khá lớn được Lang Hoa Sơn bảo hộ, khắp nơi mọi người đều ao ước được đến đây an cư lập nghiệp.

Yêu không giống thần tiên ở chỗ là có thể ăn ngũ cốc, Tiêu Bảo Thù đi được hai canh giờ thì bụng đã đói đến mức phải đánh trống thổi kèn. Nàng móc túi lương khô ra thấy đã không còn gì nên bất đắc dĩ đành đi tìm một quán trọ vào nghỉ ngơi ăn cơm.

Gọi một ít thức ăn và một bình trà xanh, nàng vừa ăn vừa nhớ lại lời dặn dò của Bảo mẹ, suy nghĩ không biết nên đem lễ vật gì cho người quen cửa sau.  Nhưng mà … tên họ của người quen kia là gì, Bảo mẹ chưa từng nói qua.

Bảo Thù đang cau mày suy nghĩ thì nghe thấy sau lưng rất ồn ào.

“Ngươi đồ tửu quỷ, không có tiền mà dám đến đây đòi uống rượu! Có ai không? Đánh hắn cho ta!”

Bảo Thù hiếu kỳ quay đầu rướn cổ nhìn thì thấy một nam tử mặc quần áo lam lũ say rượu  bị mấy người đánh ngã ở cửa.

Chuyện người khác người khác lo, có rảnh rỗi cũng đừng có xen vào, cha thường nói vậy,  Bảo Thù kinh hãi vội quay đầu lại cắm cúi ăn cơm.

Tửu quỷ bị đánh liên tục nhưng thủy chung không kêu rên một tiếng.

Bảo thù trong lòng càng lúc càng cảm thấy bất an, nếu cứ đánh như vậy thì thân thể yếu ớt của hắn làm sao chịu được?

Được rồi, lần này giúp hắn một chút coi như làm việc thiện, sau này sẽ không như vậy nữa.

Bảo Thù đứng dậy tiến lại phía đám người, lấy bạc ra nói: “Tiền rượu của hắn… để … để ta trả…”

Đám người này vừa thấy bạc liền ngừng tay, sắc mặt lập thay đổi như tắc kè hoa. Tiểu nhị cúi đầu khom lưng nhận lấy bạc, cười nói “Tiểu cô nương, bạc vẫn còn thừa, không biết cô nương muốn gọi gì không?”

“Ta muốn rượu!” Tửu quỷ đột nhiên mở miệng, ngửa đầu uống rượu như cũ, không thèm nhìn tới ân nhân một cái.

Bảo Thù lau mồ hôi, nhìn tiểu nhị gật đầu nói “Lấy rượu cho hắn.”

Tửu quỷ lấy rượu, lảo đảo đi ra khỏi quán trọ,  Bảo Thù trở về chỗ ngồi, vừa mới ăn thêm hai bát cơm thì nghe thấy tiếng cười đột nhiên vang lên cạnh tai mình.

“Tiểu cô nương một người ăn cơm sao? Có muốn hai ca ca bọn ta bồi cô nương không?”

“Ai u! Thế nào? Không thèm để ý tới ca ca sao?”

Đăng đồ tử(**) thường hay ăn nói ngọt với các cô gái, cha đã nói thế, Tiêu Bảo Thù kinh hãi run rẩy, sờ ngực định lấy cung dùng để bắn chim trong rừng ra, lại nghĩ khoảng cách gần như vậy thì có thể phát huy bao nhiêu tác dụng. Trước kia nàng hay cùng với Vô Cửu đi du ngoạn, từng gặp phải người xấu nhưng bọn họ chưa nói được ba câu đã bị Vô Cửu xử lý.

(**) Đăng đồ tử: tên của một nam nhân háo sắc nổi danh trong lịch sử 

Lại nhớ tới lời của Vô Cửa, 36 kế, chuồn là thượng sách.

Tiêu Bảo Thù uống cạn một ly rượu trắng định rời đi nhưng vừa đứng lên thì bị hai người này đè tay lên vai khiến nàng không thể động đậy được.

Tên béo cười hì hì, mấy miếng  thịt dư trên mặt rung rung, kề miệng lại gần tai nàng nói: “Ai u, tiểu nha đầu dáng người không tồi, tức giận cũng thật dễ thương nha,  để ca ca thương một cái nào.”

Nhìn người xem náo nhiệt bốn phía, Bảo Thù khóc không ra nước mắt, vội nghiêng mặt đi, một tay chuẩn bị lấy cung ra nhưng cung chưa kịp lấy ra thì bên tai đột nhiên có cảm giác ấm lên.

Nàng đưa tay lên sờ, máu!

Tiếng thét chói tai cùng lúc đó đâm vào màng nhĩ nàng, nàng hoảng sợ quay ra sau thì thấy một chiếc đũa trúc đang cắm vào mắt trái của tên béo kia, máu tươi chảy ròng ròng.

Tên gầy thấy thế, run rẩy rút trường đao bên hông, lắp bắp nói: “Là.. là tiểu.. tiểu tử nào dám đánh lén …. không xứng là anh hùng hảo hán…”

Lời còn chưa nói xong thì một chiếc đũa trúc không biết từ nơi nào bay tới, thẳng vào miệng hắn, xuyên qua miệng ra sau gáy, máu chảy đầm đìa.

Tên mập thấy huynh đệ mình bị như vậy thì hoảng sợ ngã xuống đất, nhào tới bên tên gầy kêu lên một tiếng đau khổ.

Tiêu Bảo Thù từ nhỏ sống ở Bích Thủy Sơn, xung quanh đều là yêu quái lương thiện, mấy trăm năm chưa từng thấy qua cảnh người nào chảy máu chết ngay trước mặt mình.

Hai chân lúc ấy như bị đổ chì, không bước nổi một bước.

“Ngươi hạ thủ có thể nhẹ hơn một chút không?”

Thanh âm ôn nhuận như ngọc từ lầu hai vang lên, truyền vào tai người khác có vẻ bất đắc dĩ.

“Ha ha, cẩn thận chút, kẻo bị sư phụ biết nếu không thì ngươi chết chắc.”

Một thanh âm khác bình thản vang lên.

“Hừ! Ta còn muốn xem kẻ nào cả gan đi cáo trạng ta? hừ, pháp thuật không dùng được thì ta có đánh bằng đũa! Thế nào? Lợi hại không? Lần trước bị các ngươi cười nhạo, ta phải luyện rất lâu mới được như hôm nay, ha ha ha!”

Tiếng cười vừa vang lên, từ lầu hai lại có một chiếc đũa trúc nữa bay xuống, giống như tia chớp bay thẳng tới ót tên mập.

Ngay khi mọi người kinh hô thì một cánh hoa màu đỏ bay tới, tốc độ so với người trước còn nhanh hơn, một tia sáng lóe lên, chiếc đũa bị đánh rơi, “Tang” một tiếng, chiếc đũa gãy làm hai. Tên mập thấy thế sợ đến tiểu trong quần, bỏ lại huynh đệ chạy ra cửa như gặp phải quỷ.

“Ha ha, Nhị sư huynh a Nhị sư huynh, ta càng ngày càng thích ngươi nha.”

“Ngươi ….. Bổn đại gia ….. Ta ……”

“Dung Hoan, mặt trời sắp xuống núi rồi, chúng ta lần này trốn sư phụ xuống đây, nếu bị sư phụ biết cũng không sao nhưng nếu bị đại sư huynh bắt được thì sẽ phải quỳ cả đêm trong Phi tiên Điện, ta trở về trước, các ngươi cũng nhanh trở về đi.”

Mảnh gấm thêu châu ngọc trên hành lang tầng hai vén lên, Tiêu Bảo Thù không tự chủ được ngừng thở nhìn khung cảnh trước mặt.

Đập vào mắt đầu tiên là một cây quạt màu trắng, trắng không vết bẩn, ngay cả một chữ cũng không đề. Chủ nhân của cây quạt từ từ bước ra, một khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra, không có chút huyết sắc nào, trắng gần như trong suốt, đôi mắt hoa đào, con ngươi trong như thu thủy, hàm yêu lưu tình.

Hắn vừa đi xuống vừa nhìn thấy cô gái dưới lầu đang nhìn thấy một cô gái đang nhìn chăm chăm vào hắn thì không khỏi ngẩn người, đôi môi nhếch lên, tiến lại  gần chắp tay nói “Tại hạ là Dạ Vi, sư đệ lỗ mãng làm cô nương sợ hãi.”

Bữa cơm này là bữa cơm đầu tiên trong đời mà Bảo Thù ăn không biết vị.

Khi ra khỏi khách sạn thì trời đã tối,  Bảo Thù tiếp tục lên đường.

Đi tiếp ra khỏi thị trấn không xa  là đã chính thức đi vào bên trong Lang Hoa Sơn. Mặc dù dang trong tiết trời xuân ấm áp nhưng càng đi càng lạnh, Tiêu Bảo Thù lạnh run người, cắn răng nhịn ý nghĩ quay đầu về nhà, dẫm lên băng, dẫm lên tuyết, rốt cuộc cũng đến được tiên sơn trong truyền thuyết.

Đưa mắt nhìn, Tiêu Bảo Thù không nhịn được run người nói không nên lời.

Tuyết trắng tinh, không gian mịt mờ, mấy ngàn cây băng trụ chống thẳng lên tận trời. Chúng giống như những cây đại thụ có rất nhiều cành cây, tạo nên một cung điện băng như ngọc ngạo nghễ đứng hai bên, mỗi tòa băng điện đều có những luồng ánh sáng bảy màu nối giữa. Những tòa băng điện cứ thế nối lại tạo nên một hình xoắn ốc, nổi lên màu xanh ngọc bích, lưu kim dật thải tỏa ra khắp nơi, sáng lạn chói mắt.

Chỉ có một tòa điện cao nhất, nhưng vì nằm trong đám mây trên không, không gian tuyết rơi, tiên khí bốn phía lược lờ, một mình đứng thẳng.

Bảo Thù nhìn tuyết từ trên trời rơi nhè nhẹ rơi xuống, thở dài một hơi.

Lang Hoa đúng là Lang Hoa, quả nhiên danh bất hư truyền!

Vấn đề là, cả một ngọn núi thẳng đứng lại còn đóng băng nếu biến thành đại điểu mà bay lên coi như cũng là một cách nhưng lấy đạo hạnh của nàng ra, nhát định bay không được.

Một cây quạt trắng quơ quơ trước mặt nàng, một giọng nói ôn nhuận vang lên: “Thế nào? Ngây người rồi sao?”

Bảo Thù mặt đưa dám nói “Ta muốn là một con chim.”

Dạ Vi lấy quạt che miệng cười, thấp giọng cười: “Ha ha, là chim cũng chưa chắc có thể bay đến Cửu Trọng Thiên, không chừng, tiểu trư còn chạy nhanh hơn đấy.”

Bảo Thù đang đau khổ thì nghe thấy hai chữ “tiểu trư”, đau khổ lập tức chuyển thành kinh ngạc, quay đầu nhìn nam nhân đứng cạnh cười mà không cười, mặt đỏ lên, lắp bắp nói “Thế nào… Tại sao lại là ngươi a…..”

Ai, cái này còn cần phải hỏi sao, nàng nên sớm đoán được hắn là Lang Hoa đệ tử mới đúng.

Dạ Vi đổi đề tài, đi về phía trước nói: “Không biết cô nương tên là gì?”

Tiêu Bảo thù vô tình gặp được cứu tinh, vội vàng bước theo, nói: “Ta tên là Tiêu Bảo Thù.”

“Tiêu Bảo Thù cô nương, cô tới Lang Hoa bái sư?”

“Ân.”

“Cô nương muốn thành tiên?”

“Không muốn.” Bảo Thù thực sự không cầu thị, lắc đầu nói như đinh chém sắt.

Dạ Vi dừng lại, quay đầu cười nhìn nàng: “Không muốn thành tiên thì ngươi tới Lang Hoa làm gì?”

“Mẹ ta bảo ta tới  quy….. A!” Tiêu Bảo Thù không nghĩ hắn đừng bước, đầu đam vào ngực hắn, ôm đầu hoảng sợ ngẩng lên. thấy hắn khẽ nhíu mày liền lập tức xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Vừa nói vừa thu lại bàn tai mập trên ngực hắn.

“Không sao.” Dạ Vi lùi lại hai bước, sắc mặt thoáng qua một tia kinh hoàng sau đó ngay lập tức khôi phục bình thường hỏi “Cô nương vừa nói mẹ cô nương nói cô nương tới đây làm gì?” (=)) “thoáng qua 1 tia kinh oàng nhá=))))

Bảo Thù khuôn mặt đột nhiên biến sắc, lập tức đổi chủ đề “Nơi này làm sao đi lên?”

Dạ Vi biết nàng không muốn nói nên cũng không hỏi, cây quạt quay một vòng chỉ về phía trước: “Cô nương đi theo ta.”

Bảo Thù lẽo đẽo đi theo hắn đến trước một cây băng trụ chống trời, thấy hắn lấy tay gõ một cái, sau đó yên lặng đứng thẳng.

Trong chốc lắt, bên dưới băng trụ nứt ra một lỗ to! Dạ Vi vốn định bảo nàng đi lên lại thấy bộ dạng ngây ngốc tức cười của nàng đành cười một tiếng tự mình đi lên trước.

Bảo Thù đi theo hắn một bước nhưng lại trượt chân ngã lộn nhào.

Dạ Vi theo bản năng vươn tay, nhưng chưa chạm vào nàng đã rút lại, do dự một lát, hắn khép quạt lại, tay cầm cán quạt, đầu quạt đưa tới tay nàng, ôn nhu nói: “Nơi này đều là băng, rất trơn, cô nương nên cẩn thận.”

Bảo Thù cầm quạt, mượn lực ngồi dậy, buông lỏng tay, Bảo Thù thẹn thùng đứng sau lưng Dạ Vi,ngón tay xoắn lại một vòng rồi lại một vòng, trong lòng rung động. Nhân giới có câu huấn xưa “Nam nữ thụ thụ bất thân”, dựa vào câu này có thể thấy được Dạ Vi quả là một vị quân tử. (sai rồi! anh ta là khiết phích!!!)

“Chuẩn bị đi Thông Thiên Thê, đứng vững đấy.” Hắn dặn dò một tiếng.

“Hả?”

Bảo Thù chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy băng trụ đột nhiên hướng thẳng lên trời, càng đi lên băng thể càng trong suốt, ngoại cảnh dần thu vào trong mắt.  Độ cao không ngừng gia tăng, tầm mắt cũng dần lớn ra, thậm chí ngay cả vùng đất cách xa thị trấn hơn 10 dặm cũng chỉ nhỏ như một con kiến.

“Thật thần kỳ!” Bảo Thù hưng phấn không thôi, hai tay chạm vào băng trụ, kích động kêu lên.

Dạ Vi cười tươi một tiếng nói: “Ở vùng phụ cận Lang Hoa Sơn đều hạn chế phép thuật, ở chỗ này có thể mọc cánh bay lên, không thể mọc cánh thì mượn ngoại lực. Bất quá, ở Thất Trọng Thiên Phi Tiên Điện, kết giới yếu hơn ở đây có thể phục hồi ba thành công lực. Cung vũ tổng cộng có ba mươi hai điện, phân bố trong Cửu Trọng Thiên, Lang Hoa đệ tử dựa vào tài năng và bối cảnh được phân ra ở các điện, cô nương mới đến, đầu tiên hãy đến Nhất Trọng Thiên Bách Điểu Đài nộp bái thiếp, sẽ có người tự động phân bổ. A, đúng rồi, trước khi vào cửa nhớ hô to một tiếng.”

Đang nói chuyện, băng trụ dừng lại, lỗ hổng vừa rồi lại nứt ra làm hai bến.

Bảo Thù nhớ lại chuyện lúc nãy, cẩn thận bước  ra thì dưới chân lại có cảm giác dẫm lên cỏ, mềm mại, cúi đầu xuống thì thấy hoa cỏ phía dưới thất sắc lưu quang. Cười khen hai tiếng, nàng ngước mặt nhìn Dạ Vi: “Ngươi không vào sao?”

Dạ Vi nhẹ nhàng mở quạt, cười bí hiểm: “Không được, có ta đi theo chưa chắc đã là chuyện hay.”

Tiêu Bảo Thù có chút thất vọng “Oh.” một tiếng, nhìn lỗ hổng dần khép lại, xiêm áo màu lam nhạt dần dần biến mất.

Nàng ngước cổ nhìn Dạ Vi trong băng trụ từ từ đi lên,thấy hắn cũng đang nhìn mình, mặt mày cong cong, nhìn rất đẹp. Người phàm nói nghiêng nước nghiêng thành là tuyệt sắc nhưng nếu dùng trên người hắn hình như không đủ phân lượng?

Bảo Thù sờ sờ khuôn mặt đang đỏ bừng, khiến nàng có cảm giác không phải là bánh bao thơm ngon như trước đây mà là thịt heo  a…..

Nàng  dùng sức bấm đùi, thầm than mình quá hoa  si (háo sắc).

Đi qua chín dãy hành lang, đi qua Hồng kiều (*), lại đi qua những mảnh rèm lụa bương thả trong gió, bên ngoài trời đã tối nhưng trước mặt Tiêu Bảo Thù trước mặt lại sáng trưng.

(*) hồng kiều: cầu đỏ

Nơi này chính là Nhất Trọng Thiên mà Dạ Vi nói sao? Rất rộng, nhưng trong điện cái gì cũng không có, trong điện trống trải, bốn phía có nhiều bạch ngọc trụ. Xuyên thấu qua băng trụ, qua khúc xạ tuyết quang, có thể thấy rõ trên mỗi cây ngọc trụ không phải khắc hình rồng mà là rất nhiều quái điểu không biết tên.

Bảo Thù không nghĩ nhiều, hét lớn một tiếng: “Xin hỏi. có ai ở đây không?”

“Kêu la cái gì!”

Một tiếng “Oanh” lớn phát ra từ trên đỉnh đầu, Bảo Thù giật mình, thấy trên cây bạch ngọc trước mặt nổi lên hắc quang, hình quái điểu khắc trên cột trong nháy mắt hóa thành hình người, đôi cánh màu đen mở ra, mặt âm trầm bay tới trước mặt nàng.

“Thì ra chỉ là một tiểu trư yêu, tới Lang Hoa điện làm gì?”

Bảo Thù cúi đầu, sợ hãi nói: “Ta.. Ta tới bái sư.”

“Bái thiếp.” Đôi tay dài đầy lông chim chìa ra trước mặt, nàng vội lấy bái thiếp trong ngực ra, cung kình đưa cho hắn.

“Tiểu yêu tinh nhà ngươi chán sống rồi sao? Dám trêu ta!”

“Trêu?” Nàng ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Hắc Điểu Nhân.

“Thiệp thật đâu? Nhanh lấy ra đây.”

Bảo Thù bị hắn hét đau đầu, trợn mắt há miệng hét lại: “Chính là thiệp này a!”

Hắc Điểu Nhân thấy nàng không giống nói dối nên cũng ngây ngẩn người.

Bình thường, Lang Hoa môn bái thiếp đều là một màu trắng tinh, đại thanh bốn bên, nếu có bắt chước cũng không làm thành như thế này đi? Nhìn kỹ Tiểu Yêu, tuổi còn nhỏ, pháp lực cũng thấp, có thể đến được Thông Thiên Thê chắc phải có cao nhân sau lưng, nhưng trong tay nàng lại cầm thiệp giả, chuyện này có ẩn tình gì chăng?

Tự đánh giá một phen, Hắc Điểu hỏi: “Thiệp của ngươi do ai đưa tới?”

Nàng suy nghĩ một lúc rồi giơ hai tay lên miêu tả: “Ừm, là một con chim đưa tới, nó rất to, cao cỡ một người, quanh thân có lửa, đuôi rất lớn lại còn dài nữa, so với khổng tước đẹp hơn ba phần, đúng rồi, đúng rồi, cánh nó màu vàng kim.”

Hắc Điểu khóe miệng co quắp, tức giận quát lên: “Tuyệt đối không thể! Ngươi chớ có nói bậy!”

Bảo Thù nóng nảy: “Ta không có gạt người, hai tháng trước......”

Lời nói nghẹn trong cổ họng chưa kịp thốt ra thì đôi mắt đang tức giận đột nhiên không bên ngoài tòa điện tối đen bỗng sáng rực lên, giống như có ánh nắng chiếu qua, không khí xung quanh nóng lên. Nàng cuống quít che đầu nhìn lên, thấy phía trên là một đám lửa lớn đang di dộng trên không trung, quanh thân rải đầy kim tuyến lấp lánh, dị thường chói mắt.

Không phải là con chim lửa  kia thì là ai?

Bảo Thù nhìn lên trời hét mấy tiếng, hắn ngoảnh mặt làm ngơ, đôi cánh vàng kim khẽ động bay lên cao. Mắt thấy hắn bay càng lúc càng xa, Tiêu Bảo Thù vô cùng bất đắc dĩ lấy cây cung trong ngực ra..

Nhắm …. bắn …. “Hưu”  một tiếng.

Bắn ra một luồng khí bất thiên bất ỷ, đánh trúng vào hốc mắt trái của nó, sau đó, một tiếng thét bi thương truyền tới toàn Cửu Trọng Thiên Lang Hoa Sơn, hỏa điểu hai cánh trên không run run rồi đột ngột rơi xuống đất.

Tiêu Bảo Thù đang định chỉ cho Hắc Điểu Nhân nhìn, quay đầu phát hiện ra Hắc Điểu nhìn Hỏa Điểu có chút quỷ dị…

Ngạc nhiên ư? Hoảng sợ ư? Rung động ư?

Hình như đều không phải ….
Bình Luận (0)
Comment