Trông thấy một cảnh này, binh lính Đường canh gác trên đầu thành đều cảm thấy rung động. Suốt một buổi chiều, không ai nói chuyện. Nguyên bản khí thế dâng cao, trải qua quân Đường bị toàn diệt ở bến tàu đả kích, cộng thêm lần này, càng thêm bị suy sụp.
Binh lính Đường ngơ ngác, chậm rãi ngồi xuống chân tường. Túm năm tụ ba một chỗ, thấp giọng nghị luận. Trong số những binh lính này, phần lớn xuất thân ở Kinh Tương. Bọn họ bắt đầu nhớ nhà, nhớ người thân. Một loại cảm xúc chán ghét chiến tranh dần dần lan ra khắp quân đường.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người chỉ vào ngoài thành hô to:
- Mau nhìn!
Bọn lính đều đứng lên, nhìn về ngoài thành. Chỉ thấy ở phía thành đông cách hai trăm biết, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện bốn cái máy bắn đá thật lớn. Có hơn trăm người binh sĩ Tùy chính đang kéo dây. Ở trong là một vật màu đen thật lớn. Bọn họ hô to một tiếng, quả cầu màu đen bị ném mạnh lên, tạo thành một đường cong, bay về hướng thành trì. Bọn lính trên đầu thành sợ tới mức đều ngồi xổm xuống.
- Phanh!
Quả cầu màu đen bay tới không trung thì vỡ tan. Một đống trang giấy bay ra từ quả cầu, bị gió thổi qua, bay lả tả vào trong thành.
Bón lính trên đầu thành tranh nhau đoạt. Chỉ thấy trên tờ giấy có in một hàng chữ. Mấy trăm tên lính vây quanh một người dân phu biết chữ, bảo y đọc lên…
Dân phu cao giọng đọc:
- Năm mươi nghìn viện quân Tương Dương đã bị quân Tùy toàn diệt ở sườn núi Bạch Mã. Kinh Vương Lý Hiếu Cung bỏ mình. Quân coi giữ của thành Tương Dương đã đầu hàng quân Tùy.
Tin tức này khiến binh lính Đường trở nên xôn xao. Kinh Vương Lý Hiếu Cung bỏ mình. Thành Tương Dương đã đầu hàng. Không thể nghi ngờ, hai tin này như búa tạ đập vào trong lòng bọn họ. Khiến bọn họ sợ ngây người. Suốt cả buổi chiều, đoàn diễu hành hạng mấy vạn lính Đường đầu hạng đi qua thành đã khắc sâu trong lòng họ khiến bọn họ càng tin tưởng hai tin tức này không chút nghi ngờ.
- Các huynh đệ, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Một người lữ soái lớn tiếng hỏi.
- Nên làm gì bây giờ?
Mấy nghìn binh lính Đường đều nghị luận. Bỗng nhiên không biết có ai hô to lên:
- Lưu tướng quân đã đến.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy phó soái Lưu Phương Trí dẫn theo mấy trăm thân binh chính đang đi về đây. Đám binh linh liền lao tới, bao quanh Lưu Phương Trí, không ngừng hỏi:
- Tướng quân, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Sắc mặt của Lưu Phương Trí rất âm trầm. Y nhảy lên tòa đài, cao giọng nói với mọi người:
- Tin tức này là thực hay giả còn không biết. Đại tướng quân có lệnh, kẻ nào dám truyền bá lời đồn linh tinh, dao động quân tâm, chém không tha.
Binh lính ở thành đông lập tức yên tĩnh lại. Lưu Phương Trí nhìn qua đông giấy truyền đơn ở trên mặt đất, ra lệnh:
- Đại tướng quân có lệnh, thu thập toàn bộ số giấy của quân Tùy phóng tới. Kẻ nào dám giấu diếm không nộp, coi như phạm vào tội thông đồng địch nhân.
(Lời tác giả: Tối qua xem Tam Quốc Diễn Nghĩa, bỗng nhiên xem hiểu một tình tiết nhiều năm chưa hiểu. Chính là khi Lỗ Túc muốn đi Kinh Châu, Lưu Bị nói ra chuyện Lưu Kỳ bị bệnh, sau đó Lỗ Túc trở về nói cho Chu Du rằng Lưu Kỳ sống không được bao lâu. Chu Du liền không lên tiếng, trong này rất có thâm ý! La Quán Trung không có viết ra Lưu Kỳ là làm sao chết, chết trong tai ai. Lỗ Túc và Chu Du đều là người thông minh, biết có người muốn mưu đồ Kinh Châu, Lưu Kỳ khẳng định sống không lâu nữa. một chút cảm ngộ, chia sẻ cùng mọi người thưởng thức...)
Trên nghị sự đường, một mình Sài Thiệu ngồi đang ngây ngẩn. Ông đã ngồi cả buổi chiều, không có ai dám đến khuyên bảo, tất cả thân tín đều nhận ra ông rơi vào trong một loại bi thương sâu thẳm.
Một tên thân tín của Lý Hiếu Cung bị quân Tùy thả về mang đến một tin tức làm tất cả mọi người kinh ngạc, viện binh quân Đường ở Đương Dương gặp phục kích nên binh bại, Kinh vương Lý Hiếu Cung không cam lòng bị bắt nên đã tự vẫn.
Không chỉ có Sài Thiệu, tất cả binh lính đều rơi vào bi thương, vì sự bỏ mạng của Lý Hiếu Cung mà thương tiếc. Nhưng càng nhiều lại là một loại sầu lo, Kinh Vương bỏ mạng, như vậy quân Đường Kinh Tương còn có thể duy trì bao lâu?
Lúc này, Lưu Phương Trí đi vào sân, thấy mấy thân binh đứng ở trước bậc thang nhìn sâu vào trong đường, có chút kỳ quái hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Một gã thân binh tiến lên nói bên tai Lưu Phương Trí mấy câu, Lưu Phương Trí cả kinh:
- Tin tức chính xác không?
Thân binh gật đầu:
- Chắc chắn là thật, là tâm phúc của Kinh vương Điện hạ đến nói, sẽ không có giả.
Lưu Phương Trí chau mày thành một vùng, thì ra Lý Hiếu Cung thật sự chết trận rồi, không phải quân Tùy bịa đặt, gã trầm ngâm một lát nói:
- Trước tiên thay ta bẩm báo đại tướng quân đi! Nói ta có quân vụ bẩm báo.
Thân binh bước nhanh tới bậc thang, đứng dưới đại đường bẩm báo:
- Đại tướng quân, Lưu phó tướng đến rồi, nói có quân vụ trình báo.
- Mời ông ta vào!
Giọng nói của Sài Thiệu có chút khàn khàn, trong giọng điệu tràn đầy cảm thương vô hạn.
Không cần thân binh chuyển lời, Lưu Phương Trí liền đi thẳng lên đại đường, đi tới trước mặt Sài Thiệu, quỳ một gối thi lễ:
- Mạt tướng Lưu Phương Trí tham kiến đại tướng quân.
Sài Thiệu mặt hướng vào thành, đối lưng Lưu Phương Trí, rất lâu ông mới thấp giọng hỏi:
- Xử lý thế nào rồi?
- Hồi bẩm đại tướng quân, ty chức đã lệnh tất cả binh sĩ cấm nói ra, không được bàn chuyện quân Đường bại binh nữa. Ngoài ra ty chức còn phải ra một ngàn binh sĩ đến từng nhà từng hộ đoạt lại truyền đơn mà quân Tùy phóng vào thành, đã thu lại hơn hai ngàn lá, truyền đơn còn lại vẫn đang tiếp tục thu lại. Theo căn dặn của đại tướng quân, đã truyền lệnh toàn quân, kẻ dám tàng trữ truyền đơn, luận tội là thông đồng với địch để xử phạt.
Sài Thiều thở dài, chậm rãi xoay người, cười khổ một tiếng nói:
- Có lẽ ta chính là gọi tự lừa dối mình mà không dối được người. Hỗn loạn của lòng quân, sao chỉ một loại cấm ngôn mà có thể dừng lại được? Dương Nguyên Khánh giỏi về binh không chiến mà khuất người, bây giờ ta xem ra là cảm nghiệm sâu sắc rồi. So sánh ra, chúng ta quá bị động rồi.
Lời nói của Sài Thiệu khơi dậy sự lo lắng của Lưu Phương Trí:
- Đại tướng quân nói không sai, tuy ty chức dùng quân lệnh cưỡng chế lệnh các binh sĩ cấm nói, có lẽ bọn họ ở trường hợp công khai là không dám bàn tán, nhưng lúc một mình thì sao? Ở trong doanh lều, sợ là bọn họ nói sẽ càng thêm nhiều. Điện hạ, tình thế rất không lạc quan!
Sài Thiệu chắp tay sau lưng đi mấy bước. Tuy Dương Nguyên Khánh đánh bại viện binh Tương Dương, nhưng ông cũng không lo quân Tùy có thể công phá thành Giang Lăng. Thành Giang Lăng thành trì kiên cố cao lớn, binh lực rất nhiều, đơn thuần trên góc độ quân sự, quân Tùy là rất khó công phá thành Giang Lăng.
Nhưng bây giờ Dương Nguyên Khánh dùng tới kế sách binh không chiến mà khuất người, dao động lòng quân quân Đường, làm Sài Thiệu bắt đầu vô cùng lo lắng. Một khi có binh lính mở thành đầu hàng, vậy quân Tùy không chiến mà thắng.
Nghĩ đến đây, Sài Thiệu nhìn thoáng qua Lưu Phương Trí. Kỳ thực ông lo lắng nhất chính là người bản địa Giang Lăng như Lưu Phương Trí này. Đối với bọn họ mà nói, đầu hàng mới là phù hợp lợi ích bọn họ nhất.
- Lưu tướng quân, có lúc ta cũng đang suy nghĩ, chúng ta có cần giảng hòa với quân Tùy không. Ví dụ như chúng ta bỏ thành Giang Lăng, còn quân Tùy lại thả chúng ta về bắc, hạn độ lớn nhất bảo vệ sinh lực của quân Đường. Chỉ là ta có chút không cầm được chủ ý, Lưu tướng quân thấy thế nào?
Sài Thiệu như cười như không nhìn Lưu Phương Trí hỏi, trong mắt lóe ra một tia hào quang khó có thể phát hiện, tay của gã đã từ từ nắm chặt chuôi kiếm.
Lưu Phương Trí lập tức quyết đoán lắc đầu:
- Ty chức cho rằng đại tướng quân nghĩ cũng không thực tế. Cho dù chúng ta bỏ thành Giang Lăng, nhưng quân Tùy cũng tuyệt không thể tha quân Đường bình an rời khỏi. Dương Nguyên Khánh tác chiến chưa từng biết nói cái gì nhân nghĩa, hắn luôn như vậy.
- Nhưng ta ngược lại cảm thấy các tướng lĩnh hộ tịch Giang Lăng các ngươi rất hy vọng ta làm như vậy, chẳng lẽ không phải sao?
Lưu Phương Trí sắc mặt thay đổi mạnh, kỳ thực Sài Thiệu chính là nói gã, gã lại quỳ một gối, vô cùng đau xót nói:
- Đại tướng quân không tin tưởng ty chức sao?
Sài Thiệu nheo mắt lại:
- Kỳ thật ta rất muốn tin ngươi, nhưng bây giờ lòng quân hỗn loạn, người người cảm thấy bất an. Nếu Lưu tướng quân hiến thành đầu hàng, thì có thể được trọng dụng của Dương Nguyên Khánh, lợi ích bày ở đây, nếu ngươi là ta, ngươi nên làm thế nào chứ?
Môi của Lưu Phương Trí cũng sắp cắn ra máu rồi, bỗng nhiên gã từ trong ủng da rút ra dao găm sáng tuyết, làm Sài Thiệu sợ lui lại hai bước, tay siết chặt chuôi kiếm, lớn tiếng quát:
- Ngươi muốn làm gì?
Lưu Trí Phương duỗi ngón tay ra, dao găm vừa vung lên, ngón áp út và ngón út tay trái đồng thời bị chém đứt, máu tươi. Lưu Phương Trí cắn răng chịu đau, trầm giọng nói:
- Ty chức đối với đại tướng quân trung thành và tận tâm. Nếu ty chức có nữa chút ý phản bội đại tướng quân, giống như ngón tay này.
- Lưu tướng quân, ngươi cần gì phải làm như vậy!
Máu tươi trên tay Lưu Phương Trí phun ra tiêu trừ hoài nghi trong lòng Sài Thiệu, ông lớn tiếng quát:
- Người đâu!
Mười mấy thân binh chạy lên đại đường, Sài Thiệu vừa chỉ Lưu Phương Trí vội lệnh:
- Nhanh băng bó cầm máu cho Lưu tướng quân.
Bọn binh lính không biết xảy ra chuyện gì, luống cuống tay chân bôi thuốc trị thương, băng bó vết thương cho Lưu Phương Trí. Lưu Phương Trí trước sau một lời không nói, mãi tới băng bó xong, lúc này Sài Thiệu mới thở dài nói:
- Là ta hiểu lầm Lưu tướng quân, xin Lưu tướng quân thứ lỗi.