Trên đài cao nhìn ra xa, ánh mắt Dương Nguyên Khánh hồi hộp nhìn đại chiến hai mãnh tướng sắp nồ ra, hắn rất lo cho tính mạng của La Sĩ Tín.
Kỳ thật tới bậc này của La Sĩ Tín, gã không cần phải đích thân tác chiến nữa, nhưng hôm nay lại không như vậy, hai bên đều đánh vì danh dự của mình, đây là một cuộc quyết chiến sinh tử.
La Sĩ Tín nghiêng người né qua đại chùy của Lý Huyền Bá. Hai ngựa đan nhau, thương dài của gã lắc một cái, đâm một thương tới, tốc độ của phát thương này nhanh không gì sánh nổi, lao về Lý Huyền Bá như một con rắn độc, đâm thẳng vào ngực phải của y. Mắt Lý Huyền Bá bồng chừng lớn, tốc độ của cú thương này quá nhanh không thế nào tránh kịp, y kinh ngạc vung chùy kẹp cán thương, lúc đầu thương cách ngực y tám tấc thì kẹp chắc lấy cán thương.
Đại chùy của y lần trước cũng kẹp lấy mũi thương của La Sĩ Tín, kết quả bè gãy gai trên đầu chùy của y, còn lần này vừa kẹp lấy cán thương liền cảm thấy lạ, cán thương như thoa dầu vậy không thề kẹp được. La Sĩ Tín cười lạnh một tiếng, thương sắt lớn tiếp tục đầy mạn về trước, ngày càng vào gần ngực Lý Huyền Bá.
Vạn bất đắc dĩ, người Lý Huyền Bá hướng về phía sau, đẩy hai chùy về phía trước, đầu thương nhọn hơi nâng lẽn phía trước một chút, ‘ sát’ một tiếng đầu thương đâm qua đinh đầu y, đánh bay mũ sắt trên đầu y, tóc xõa xuống, làm binh sĩ xung quanh kêu kinh ngạc.
Lý Huyền Bá chưa từng nếm qua loại thiệt thòi này, dã tính của y lập tức bừng lên, ánh mắt đỏ ngầu điên cuồng hét lên một tiếng liên tiếp vung chùy về phía La Sĩ Tín nối lên tiếng gió ‘vù vù’ như áp đĩnh Thái Sơn, lực mạnh mẽ hống hách, hai chùy nện xuống hơn vạn lực.
Một tên thị vệ của Lý Thế Dân chạy gấp tới, hô to tới Hầu Quân Tập:
-Tần vương có lệnh, không đề Triệu Vương mạo hiềm xung phong, lập tức triệt hạ!
Hầu Quân Tập cười khổ một tiếng, đao dài chi Lý Huyền Bá như đang điên:
-Bộ dạng đó của gã, ai có thề làm gã dừng lại?
Lúc này tính ngang bướng của La Sĩ Tín cùng bùng lên, dùng đại thương sắt ngăn song chùy liên hoàn của Lý Huyền Bá. Gã muốn xem mình có thể chống lại hai chùy đạp mạnh của Lý Huyền Bá không, gã khổ luyện có kết quả không.
Hành động này của gã làm Dương Nguyên Khánh hơi thở dài, sức là sở trường của Lý Huyền Bá, thương pháp mới là ưu thế của La Sĩ Tín, gã lại lấy yếu đánh mạnh, đây là muốn chịu thiệt.
Chỉ nghe thấy’ Đ...A...N...G! Đ...A...N...G! hai tiếng nồ chói tai, rất nhiều binh lĩnh phải bịt tai, hai chùy hung hãng đập lên cán thương của La Sĩ Tín. La Sĩ Tín chỉ cảm thấy khí huyết trong lồng ngực sôi trào, hai vai rung lên. thương lớn gần như tuột khỏi tay, trong lòng gã có chút hối hận, không nên đỡ hai chùy này của Lý Huyền Bá.
Nhưng binh sĩ xung quanh lại hô kinh hãi, đặc biệt là binh sĩ quân Đường càng khiếp sợ. Trong lòng bọn họ Lý Huyền Bá như một chiến thần, không ai có thề đờ một chùy. La Sĩ Tín lại có thề đỡ được hai chùy của La Sĩ Tín không xây sát gì, đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Đến Dương Nguyên Khánh cũng thấy lạ, hắn nhìn thấy cán thương của La Sĩ Tín không bị gấp khúc, cho thấy La Sĩ Tín không phải đón đỡ mà là dùng chiêu cuối cùng trong mười ba chiêu pháp của sư phụ, Nhập Hải.
Đây là kỹ xảo sức mạnh dùng đến lúc tinh vi nhất, La Sĩ Tín cũng dùng sức, loại sức lực này ít nhất triệt tiêu đi một nửa sức mạnh của Lý Huyền Bá, làm cho sức thực tế gã phải chịu giảm bớt đi nhiều. Đến cả Dương Nguyên Khánh lĩnh ngộ loại sức lực này cũng còn chưa đủ sâu, mà La Sĩ Tín dường như đã hoàn toàn nắm được.
-Tốt tiều tử, nhận của ta thêm một chùy!
Lý Huyền Bá hung phấn khác thường, lại có người chịu được hai chùy liên hoàn uy lực mạnh liệt của y. Y hoàn toàn không hiểu được nhất thời La Sĩ Tín có thề tiếp hai chùy nện của gã vậy là trong cuộc chiến hai tướng đã chiếm ưu thế. Sức lực La Sĩ Tín không chỉ có thề chống lại trên mặt sức mạnh, trên mặt kỹ xảo thương pháp lại càng cao hơn y một bậc, đã uy hiếp đến tính mạng của y rồi. Song chùy của Lý Huyền Bá lại lần nữa quét ngang, lấy sức mạnh vô địch song kích về phía La Sĩ Tín. hai chùy này chặn tất cả mọi đường tiến công của La Sĩ Tín, ngoài việc đờ đòn không còn cách nào khác.
Nhưng La Sĩ Tín lại không muốn tiếp tục bị động, hai chân gã kẹp lấy chiến mã, chiến mã nhanh nhạy nhảy ra bên phải, tránh hai kích mành liệt của Lý Huyền Bá. Thừa cơ lúc Lý Huyền Bá chưa thu hồi sức. La Sĩ Tín chạy ra mười mấy bước, quay đầu ngựa, lắc thương dài một cái, mũi thương lạnh lùng nhắm ngay Lý Huyền Bá. hét to:
-Chúng ta lại đánh một trận nữa!
Lý Huyền Bá chậm rãi thu hồi chùy, mãi đến lúc này mới hiểu được mình đã gặp được đối thủ rồi. Tên La Sĩ Tín này không còn như trước nữa, lần trước cũng hai chùy liên tiếp như vậy, làm chiến mã của gã tê liệt, cán thương cong lên. hôm nay lại không hề hấn gì.
Nhưng tuy phát hiện khách thường nhưng không hề làm giảm hưng phấn của Lý Huyền Bá, ngược lại y càng kích động, đây là đối thủ nhiều năm y mong mỏi, cuối cùng đã gặp được. Y hét lớn một tiếng, giục mạnh ngựa xông lên, hai thanh đại chùy giơ lên cao tựa như con cua đang tức giận.
La Sĩ Tín híp mắt nhìn chằm chằm Lý Huyền Bá, trong ánh mắt nghiêm lạnh đã phát hiện nhược điềm chí mạng của Lý Huyền Bá.
Trên đài chi huy, ánh mắt Dương Nguyên Khánh đã trờ nên chăm chú. hắn cũng đã phát hiện nhược điểm của Lý Huyền Bá, chỉ có đánh không phòng thủ, đây dường như là thói quen của gã.
Đúng là trong khoảng cách gần Lý Huyền Bá không phòng ngự, đại chùy của gã vô cùng linh hoạt, thường thì đại tướng có thê tránh một chùy đã là may mắn rồi, chứ đừng nói tới phản kích, nhưng La Sĩ Tín lại không như vậy.
-Tiều tử, nhận của ta thêm một chùy!
Lý Huyền Bá vung chùy vọt mạnh tới, đại thương của La Sĩ Tín lắc một cái ra bảy đầu thương, một đầu đâm về hướng bụng của gã. đầu này nhanh như chóp.
Lý Huyền Bá được xung là đệ nhất thiên hạ mành tướng không chi là gã sức lớn chùy mạnh, mà cũng là gã có thề nắm rõ điềm khống chế sức mạnh, có thề chuyền động khóe léo. đại chùy tay trái của gã vung về phía ngoài, đánh chính
xác vào đầu thương. "Đ...A...N...G!" một tiếng, kích đầu thương bay ra, người đã tới trước mặt La Sĩ Tín, chùy tay phải kéo tiếng gió nhanh nhạy ném về phía đỉnh đầu La Sĩ Tín.
La Sĩ Tín giơ thương đỡ, lại một tiếng vang lớn đại chùy nện lên trên cán thương, một chùy này cuối cùng đã làm cán thương hơi cong. Lý Huyền Bá đắc ý cưới dữ tợn một tiếng:
-La tiểu tử, ngươi chết đi!
Đại chùy tay trái lại đập tới, cực kì mạnh. Khóe miệng La Sĩ Tín cũng lộ ra một nụ cười lạnh, thân nghiêng về bên trái, tay phải cần thương thuận thế lực của đại chùy Lý Huyền Bá đẩy ra phía ngòai. Đại chùy hoi hướng về bên phải, nện sát xuống vai phải La Sĩ Tín.
Chính trong gang tấc này. tay trái La Sĩ Tín đã rút ra một cây thép tinh ngắn từ trong túi ngựa, chỉ dài ba thước ba tấc, đầu mũi vô cùng sắc bén. Đây là vũ khí dùng đề ném cự li ngắn của kỵ binh tinh nhuệ đại Tùy, gã cũng có năm cái. Trong nháy mắt lúc chùy tay trái của Lý Huyền Bá nện xuống chùy tay phải vừa mới giơ lên. La Sĩ Tín nắm được cơ hội trong nháy mắt lướt qua này, mầu thép tinh trong tay nhanh như chóp đâm sâu vào ngực của Lý Huyền Bá.
Lý Huyền Bá đột nhiên khựng lại, y cúi đầu nhìn vào trước ngực mình không thề tin, đoản mâu đã đâm qua cơ thề y, mũi mâu xuyên ra sau lung, kèm theo một luồng tia máu.
Trong khoảng cách gần, không có bất cứ ai có thể đối kháng với Lý Huyền Bá, không có ai có thề tránh một chùy của y, lâu dần làm y trở nên kiêu ngạo, y bắt đầu bỏ qua việc phòng vệ trong cự ly ngắn, biến thành một thói quen chỉ công không thủ.
Một khi đã thành thói quen thì rất khó bỏ, dù y ý thức được La Sĩ Tín là kình phùng địch thủ của mình, có thề đối kháng sức lực với y, nhưng trong lúc kích động y thường ra chiêu theo thói quen, chỉ đập mạnh, mà xem nhẹ việc tiến công cự ly ngắn của La Sĩ Tín. Chính là sự trói buộc của thói quen này, đưa đến một đòn chí mạng của Lý Huyền Bá.
La Sĩ Tín đã thúc ngựa ra hơn ba trượng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú Lý Huyền Bá, gã cũng không có ý nghĩ gì khác, chiến trường chi có một quy luật:
-Ngươi chết thì ta sống.
Đoạn mâu thép tinh đâm xuyên qua tim Lý Huyền Bá, mắt y dần mất đi ánh sáng, sức lực trên thân thề cũng biến mất, hai thanh đại chùy rơi xuống đất, Lý Huyền Bá bồng hét một tiếng lớn long trời lờ đất, ngửa mặt ngã xuống ngựa.
Lý Huyền Bá tử trận đã đả kích lớn đến khí thế của quân Đường, mấy nghìn binh lính Đường đã xông vào đại doanh quân Tùy liền kinh hoàng, ý chí chiến đấu nhanh chóng sụp đổ, rất nhiều người điên cuồng chạy về phía sau hét to:
-Triệu vương chết rồi. Triệu vương chết rồi!
La Sĩ Tín giơ đại thiết thương lên cao, hô to với năm nghìn quân Tùy trọng giáp kỵ binh:
-Theo ta đánh ra!
Gã như mành hồ xuống núi đánh ra ngoài đại doanh, năm nghìn trọng giáp kỵ binh quân Tùy hò hét một tiếng lớn, thiết binh khởi động, cuồn cuộn tiến thẳng, bắt đầu phát động đợt phản công thứ nhất của quân Tùy.
Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn quân Đường tuyến đông tan tác, thời cơ phản công đã chín muồi, Dương Nguyên Khánh quay đầu lệnh:
-Nổi trống, kỵ binh xuất kích!
Ba mươi nghìn kỵ binh chuẩn bị đã lâu, cùng với tiếng trống trận vang lên, ba mươi nghìn kỵ binh nam bắc đồng loạt lao nhanh liều chết xông về phía quân Đường.