Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 17

Sự thay đổi quyền lực của Dương phủ khiến người vui kẻ buồn, nhưng đối với Nguyên Khánh thì không có bất kỳ liên hệ gì. Một nhà bọn họ cả tháng vẫn chỉ có năm xâu tiền, tiền không đủ dùng thì phải nhờ vào số tiền trợ cấp từ chép sách của Thẩm Thu Nương.

Sáng sớm hôm sau, Nguyên Khánh dậy đúng canh ba như thường lệ, luyện đao xong, liền đi tới phòng bếp lấy cái túi nhỏ bên trong có ba chiếc màn thầu, lại sờ thấy một bình rượu nhỏ ở kệ bếp, uống một viên đan dược, bắt đầu từ từ chạy đường dài.

Phương thức Trúc Cơ của Trương Tu Đà khác với bình thường, ông ta chú trọng nhất là chạy đường dài và rèn luyện dưới nước. Chạy đường dài thì không cần phải nói, là rèn luyện sức bền và khả năng hô hấp của con người, còn rèn luyện dưới nước thì có thể kích thích tiềm năng của con người ở mức cao nhất. Ít nhất là Nguyên Khánh hiểu như thế.

Bài tập Trương Tu Đà sắp xếp cho hắn là mỗi ngày chạy hai mươi dặm, từ Dương phủ đến ao Khúc Giang là mười ba dặm, cả chiều đi và chiều về là hai mươi sáu dặm.

Bây giờ đang là canh tư, cửa phường vẫn chưa mở, hắn phải trèo tường để đi ra, còn phải tránh các vệ binh võ hầu đi tuần phố. Chưa đến canh năm, Nguyên Khánh chạy đến bên một sông nhỏ ở phía bắc ao Khúc Giang, chính là nơi lần đầu tiên hắn bị ném vào hố băng.

Hôm nay là ngày mùng bốn tháng giêng, trời rét cắt da cắt thịt, Nguyên Khánh dùng dao vạch một lỗ băng đường kính một trượng trên mặt sông, rồi cởi hết quần áo mà nhảy xuống đó, cho đến khi chìm xuống đến đáy sông, lại bắt đầu bài tập kỹ thuật luyện đao dưới nước bắt buộc mỗi ngày của hắn.

Hơn nửa canh giờ sau, hắn ở đáy nước mơ hồ nghe thấy một tràng vó ngựa lộn xộn, có không ít người đang cưỡi ngựa từ bên con sông nhỏ qua. Hắn ẩn mình ở dưới nước, người cưỡi ngựa không nhìn thấy hắn, có điều Nguyên Khánh thấy hơi kỳ lạ, nơi này là một nhánh sông của ao Khúc Giang, rất ít khi có người qua đây, càng không phải nói có cả một đoàn lớn người ngựa đi qua.

Lúc này, một nghìn đao cũng vừa vặn chém xong. “Ào!” một tiếng, cả người Nguyên Khánh toàn thân mỏi rũ chui ra từ hố nước ra, trời đã sáng rồi.

Hắn vừa lạnh vừa đói, bước nhanh đến trước cây đại thụ nơi để quần áo và chiếc túi nhỏ, thò tay vào hốc cây, không ngờ lại chỉ sờ thấy một khoảng không.

Nguyên Khánh ngẩn cả người, hắn luyện võ đã ba năm, chưa từng xảy ra chuyện như thế này, quần áo và chiếc túi nhỏ để trong hốc cây đã không còn.

Hắn bất ngờ quay đầu, nhìn về phía đám người cưỡi ngựa ở đằng xa, chỉ nhìn thấy ngoài một trăm mét, trong đám người cưỡi ngựa có một người cầm cây gậy trúc, trên đó treo bộ quần áo của hắn.

Nguyên Khánh trong lòng lo lắng, co giò đuổi theo, nhưng mới chạy được vài bước, hắn liền nhặt chiếc túi vải bố đựng đồ ăn sáng từ mặt đất lên. Chiếc túi vải bố này đã theo hắn ba năm, là do thím hắn chong đèn khâu từng đường kim mũi chỉ từ những quần áo cũ của hắn mà thành. Từng đường khâu chi chit từng khiến hắn cảm thấy ấm áp vô bờ đã bị vó ngựa giày xéo bẩn thỉu hết mức.

Còn cả ba chiếc màn thầu cũng bị ném xuống đất, bị vó ngựa xéo nát. Đây là phần ăn sáng mà tối qua thím đã chuẩn bị riêng cho hắn, bao nhiêu công sức tình cảm của thím hắn đều đã bị lũ khốn nạn đó chà đạp.

Một ngọn lửa giận bắt đầu dấy lên từ trong lòng Nguyên Khánh. Hắn siết chặt chuôi đao, khi chuẩn bị đuổi theo lại do bản năng mà do dự một lát. Đối phương có ba mươi mấy người, kẻ nào cũng ngựa cao kiếm dài, hắn chỉ là một thiếu niên tám tuổi, cứ thế này mà đi đấu với chúng, chỉ sợ rằng quần áo không lấy lại được mà còn phải chịu nhục.

Đúng lúc này, hắn bỗng thấy có cảm giác gì đó, quay đầu lại, ngoài năm mươi bước từ sâu trong rừng cây, sư phụ Trương Tu Đà của hắn không biết đã đến từ khi nào? Ông ấy đang nhìn hắn lạnh lùng, hai ánh mắt sắc lạnh của ông ta như hai mũi tên băng, đâm thẳng vào sâu thẳm cõi lòng Nguyên Khánh, khiến hắn vô cùng xấu hổ, cũng kích thích sự dũng cảm trong hắn.

Đại trượng phu sắp ra trận còn sợ địch, dựa vào cái gì để làm đại tướng? Hắn cắn chặt răng, co giò đuổi theo.



Đám người mà hôm nay Nguyên Khánh gặp chính là một đám hiệp khách kinh thành có tiếng. Hiệp khách cũng chính là du côn lưu manh ở đời sau, hơn nữa đó là một đám người có thân phận vô cùng đặc biệt.

Cầm đầu là con trai của Thượng Trụ Quốc Lưu Sưởng. Lưu Sưởng là bạn thâm giao của Hoàng đế Dương Kiên, rất được sủng ái. Nhà ông ta gia pháp không nghiêm, sinh ra một đứa con ngông nghênh càn rỡ.

Con trai ông ta tên là Lưu Cư Sĩ, ở kinh thành tiếng xấu ai ai cũng biết, dọa nam nạt nữ không cần phải nói, việc gã thích làm nhất là ở giữa đường lớn bắt các con cháu quan lại cao lớn cường tráng về nhà mình, dùng bánh xe chụp vào cổ đối phương trên, sau đó đánh một trận bằng gậy. Người mà đến lúc bị đánh gần chết nhưng vẫn không chịu khuất phục xin tha, gã liền gọi là tráng sĩ, làm bạn với gã, trở thành vây cánh của gã.

Hiện nay vây cánh của gã cũng đã có gần ba trăm người, hầu như đều là con cháu của công khanh đại thần.

Hôm nay là mùng bốn tháng giêng, có không ít nam nữ thanh niên sẽ kết giao trong dịp đầu năm ở bên bờ ao Khúc Giang, thưởng thức cảnh hồ vào mùa đông.

Lưu Cư Sĩ và hơn ba mươi huynh đệ đương nhiên là không phải đến để thưởng ngoạn cảnh đẹp, bọn họ là đến để bắt người. Lúc này du khách bên bờ ao Khúc Giang không thể nhiều, một vài nam nữ thanh niên đang chìm đắm trong tình yêu thích trốn vào nơi người qua lại thưa thớt ríu rít khanh khanh ta ta.

Lưu Cư Sĩ thích làm những chuyện kiểu này nhất, bắt những đôi yêu nhau này lại, gọi mỹ miều là bắt kẻ gian dâm, lột sạch quần áo của bọn họ, trói vào với nhau rồi lăng nhục cho vui.

Gã khi nãy đi qua chỗ Nguyên Khánh luyện công vắng lặng, chính là để tìm những đôi nam nữ yêu nhau. Không tìm được con mồi, một tay thủ hạ của gã lại phát hiện ra quần áo trong hốc cây.

Bọn họ lấy quần áo của Nguyên Khánh làm cờ, móc vào cây gậy trúc cười ha hả.

- Đại ca, chiếc tán Hoàng La này thế nào?

Lưu Cư Sĩ vóc người cường tráng vạm vỡ, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, vẻ mặt dữ dằn, tướng mạo hung ác. Gã quay đầu lại liếc nhìn quần áo của Nguyên Khánh một cái, cười ha hả:

- Ta nói tiểu Lục tử, ngươi có bản lĩnh thì lấy tán Hoàng La thật đến đây, đừng lấy quần áo quần áo của đứa chó má nào ra để xấu mặt ta.

- Đại ca, chẳng phải lần trước thái tử nói sẽ thưởng đại ca một tán Hoàng La sao? Chỉ sợ đại ca không dám lấy.

- Ta sợ cái quái gì, chẳng lẽ ông đây không thể làm Hoàng đế sao?

Lưu Cư Sĩ ngửa đầu bật cười ha hả. Bỗng nhiên, tiếng cười quàng quạc của y dừng bặt, kinh ngạc mà nhìn phía trước, chỉ thấy khoảng mười bước trước mặt có một thằng nhóc, chỉ có một mình, trong tay cầm một cây đao, nhìn chằm chằm vào mình một cách hung hãn.

Gã lại có chút hứng thú với thằng bé có phần hoang dã này, liền lập tức cười hỏi:

- Này nhóc, mày muốn bái ông nội đây làm thầy hả?

Gã quay đầu nhìn cả đám, cùng nhau cười to.

- Trả quần áo lại cho ta!

Nguyên Khánh chỉ vào chỗ quần áo trên cây gậy trúc, lạnh lùng nói.

- Ồ! Hóa ra chỗ quần áo khỉ này là của ngươi đấy. Ta thực sự không biết, ta còn nghĩ rằng đây là một con khỉ hoang dã nào đó cởi ra, nhét vào trong hốc cây.

Lưu Cư Sĩ chợt làm ra vẻ bỗng nhiên bừng tỉnh, gã chỉ vào Nguyên Khánh hô to:

- Ta hiểu rồi, hoá ra ngươi chính là một con khỉ hoang!

Cả đám lại cười sằng sặc.

- Trả quần áo lại cho ta! Nguyên Khánh vẫn lạnh lùng nói.

Trong lòng Lưu Cư Sĩ vô cùng kinh ngạc, thằng nhóc này lại không bị gã tác động tới một chút nào. Nếu là đứa trẻ khác thì sớm đã nhảy dựng lên gào to: “Ta không phải khỉ hoang”. Thằng nhóc này lại nhắm mắt làm ngơ với lời sỉ nhục của gã, gã lim dim mắt, quay đầu hỏi:

- Các ngươi ai muốn ra trêu khỉ?

- Tôi đi! Tôi đi!

Tất cả đám đều tranh nhau giơ tay, Lưu Cư Sĩ chỉ người đàn ông cầm gậy trúc

- Tiểu Lục tử, con khỉ hoang này là do ngươi phát hiện ra, ngươi đi đi! Đùa đẹp mắt một chút cho ông đây xem nhé, có thưởng.

Gã đàn ông tên tiểu Lục tử quay người xuống ngựa, rút kiếm, vặn vẹo xương bả vai. Y khoảng hai mươi tuổi, dáng người vừa cao vừa gầy, trông giống như cây gậy trúc. Y bước lên trước nhìn Nguyên Khánh một lượt từ đầu đến chân, quay đầu cười hỏi:

- Đại ca, huynh muốn xem con khỉ này trồng cây chuối hay là xem nó học bò kiểu chó?

Lưu Cư Sĩ sờ mũi nhìn chằm chằm vào chiếc khố tự chế của Nguyên Khánh, gã còn chưa bao giờ nhìn thấy quần đùi kiểu này, liền cười ha hả:

- Ta muốn biến hắn thành một con khỉ cái.

- Làm thế dễ mà, đại ca xem đệ đây!

Gã đàn ông cao gầy phóng ra một lưỡi kiếm, thế kiếm sắc bén, hướng về phía bộ hạ của Nguyên Khánh muốn lột bỏ. Mục tiêu rất rõ ràng, nhưng Nguyên Khánh lại không trả đòn, hơn nữa có phần vụng về mà luống cuống lùi lại đằng sau liên tiếp mấy bước, giống hệt như gặp may, vừa vặn tránh được một kiếm.

Hắn đã nhìn ra, gã tiểu Lục tử này khi xuống ngựa bước đi rất phù phiếm, ra kiếm mặc dù nhanh, nhưng trên dưới phải trái tất cả đều là sơ hở. Còn tên cầm đầu kia tuy rằng độc ác nhưng khí thế của gã khi cưỡi ngựa rõ ràng là không giống với những người khác, là một kẻ võ nghệ rất khá.

Gã này sở dĩ để thuộc hạ ra tay thực ra là muốn xem nguồn gốc của mình. Nguyên Khánh cách gã khá gần, cho nên muốn lùi vài bước, chính là muốn gã tiểu Lục tử đó chặn đứng tầm mắt của người này.

Quả nhiên, mọi người thấy động tác vụng về của Nguyên Khánh thì đều cười vang, duy chỉ có Lưu Cư Sĩ hơi cau mày một chút, quát:

- Tiểu Lục tử, cẩn thận một chút!

Gã tuy rằng không quá lưu tâm đến thằng nhóc tên Nguyên Khánh này, nhưng một đường kiếm ác hiểm của thuộc hạ vừa tung ra lại bị tiểu tử này tránh được, cho dù là dùng động tác vụng về mà thoát được, nhưng vẫn khiến gã có phần sinh nghi.

Nhưng tiểu Lục tử lại không hề e dè gì Nguyên Khánh. Sự vụng về và hoảng hốt của Nguyên Khách đã che giấu được mọi thứ. Y cười ha hả:

- Đại ca xem kĩ nhé, đệ sẽ dùng một kiếm cắt phăng của quý của nó!

Gã chuyển động vèo một tiếng lại là một đường kiếm nữa lao đi, vừa nhanh vừa hiểm, chỉ là ở góc của y vừa đúng chặn tầm mắt của mọi người, tất cả đám nhìn không rõ Nguyên Khánh là thế nào mà ngăn nổi đường kiếm này.

Trên mặt Nguyên Khánh lộ ra một nét cười lạnh lùng, vặn mình một cải, đặt bàn tay ra sau lưng phi một đao, lao đi nhanh như điện, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, máu phun ra, một mẩu máu lẫn thịt rơi trên mặt đất. Tất cả đám đều nghĩ đó là của quý của thằng bé đã bị cắt phăng, nhưng tiếng kêu thảm thiết thì không đúng, lại là phát ra từ phía tiểu Lục tử.

Thanh trường kiếm rơi xuống đất kêu leng keng, tiểu Lục tử nắm chặt tay quỳ rạp xuống đất. Trên tay y máu tươi tuôn ra như suối, cả người y run rẩy, đầu cắm thẳng xuống đống bùn đất.

Cả đám lúc này mới phát hiện ra khúc thịt lẫn cả máu me be bét không phải là của quý của thằng bé, mà là ngón tay cái bên tay phải của tiểu Lục tử.

Tất cả đều vô cùng sợ hãi, nhất thời đứng ngây ra.

- Thằng nhóc này khá lắm, lại dám giả ngốc trước mặt ông đây!

Lưu Cư Sĩ nhảy xuống ngựa, rút đao của gã ra, bước từng bước về phía Nguyên Khánh. Ngón tay cái bị chặt đứt chẳng khác nào cả đời sẽ không thể dùng kiếm. Tên tiểu tử này rất ác độc, gã lại quên, nếu Nguyên Khánh bị cắt mất của quý thật thì sẽ phải vào cung.

- Đại ca, đại ca phải báo thù cho đệ!

Tiểu Lục tử gục trên mặt đất kêu khóc. Lưu Cư Sĩ mắng gay gắt:

- Gào khóc cái gì, ông đây đã nhắc ngươi phải cẩn thận, chính ngươi không nghe lời, cút sang một bên đi!

Tiểu Lục tử nhặt ngón tay cái trên mặt đất lên, vừa đi vừa bò sang một bên. Lưu Cư Sĩ thì giơ đao, tay trái giơ về phía trước, cánh tay phải kéo ra, giơ đao, chân, bước hình vòng cung, đi một vòng quanh Nguyên Khánh, đôi mắt ác độc nhìn một lượt tìm sơ hở của đối phương.

Cả đám đứng sau thấy thủ lĩnh lại làm hệt như gặp kẻ địch mạnh, vẻ mặt khinh thường đều biến mất, hết sức chăm chú nhìn bọn họ.

Nguyên Khánh cắn môi, thầm kêu một tiếng may mắn. Đánh địch phải tóm ngay kẻ cầm đầu, hắn chỉ sợ tên thủ lĩnh này không xuống ngựa, trực tiếp hô cả đám đang cưỡi ngựa đồng loạt chém hắn. Xem ra thằng khốn này còn có vài phần nghĩa khí, không muốn ỷ quân đông đánh nhỏ.

Hắn giơ tay nói:

- Ta đã đánh bại gã gầy còm ó, trước tiên trả lại quần áo cho ta!

- Không cần sốt ruột!

Lưu Cư Sĩ lim dim mắt cười ác hiểm:

- Hạ được tao, tao sẽ đền mày mười bộ.

Gã đã tìm thấy điểm yếu của Nguyên Khánh. Gã cao sáu thước, sử dụng đao nặng năm cân, còn đối phương cao không đến năm thước, dao lại chỉ có hai ba cân, sức của mình đương nhiên mạnh hơn đối phương. Tuy rằng gã chưa nhìn thấy ngón tay cái của tiểu Lục tử là bị chém đứt như thế nào, nhưng gã có thể đoán, chắc chắn là đối phương tận dụng tầm vóc thân thể nhỏ bé linh hoạt, thêm vào tiểu Lục tử khinh địch, mới bị đối phương nắm được thời cơ.

Nếu thân hình cao lớn đã là điểm mạnh của gã thì gã phải tận dụng điểm này để hạ gục đối phương, sau đó lại ngọt ngào thu nhận hắn. Nếu như thằng nhóc này có thể chịu được sự tra tấn của mình thì để nó thay vào chỗ của tiểu Lục tử cũng không sao.

Nhưng Lưu Cư Sĩ lại không biết, đao hai cân rưỡi của Nguyên Khánh chỉ là dùng khi luyện tập dưới nước, khi lâm trận tác chiến thực sự, Nguyên Khánh ít nhất cũng phải dùng đao năm cân.

Trương Tu Đà đang quan sát cuộc chiến từ nơi rừng cây đằng xa thì hơi lo lắng, ông ta cũng nhận ra người đang là địch thủ của Nguyên Khánh lại là Lưu Cư Sĩ, con trai của Bành quốc công Lưu Sưởng. Người này tiếng ác ai ai cũng biết, đến công khanh đại thần, hoàng hậu phi tần công chúa thấy gã đều sợ hãi. Hoàng thượng trọng ân tình cũ với Lưu Sưởng, ngần ngừ không giáng tội gã. Nếu Nguyên Khánh đả thương gã, e rằng hậu quả rất nghiêm trọng, nếu như không đánh được, lại lo rằng Nguyên Khánh gặp nguy hiểm về tính mạng.

Trương Tu Đà xoay người lên ngựa, với lấy cung tên, ông ta chuẩn bị ra tay.

Nhưng đúng lúc này Lưu Cư Sĩ lại đột nhiên hạ thủ, một đao bổ ngang về phía cổ Nguyên Khánh, khí thế hung hãn. Đao của Nguyên Khánh lại nhanh hơn, chỉ thấy ánh đao sáng loáng, sống dao của hắn lại vừa vặn gắn trên sống dao của Lưu Cư Sĩ, cổ tay lại lật đè sống dao của đối phương xuống, tựa như một lớp hồ dích chặt lấy con dao. Đây là thế thứ tư trong mười ba thế dao của Trương Tu Đà- đóng băng, là một chiêu phòng ngự, hơi giống chiêu Tá Lực (mượn lực) trong Thái Cực Quyền.

Cung tên của Trương Tu Đà ở đằng xa cũng đã kéo căng, ông ta đã nhìn ra Lưu Cư Sĩ này dù là dao pháp, tốc độ hay là sức mạnh cũng còn xa mới là đối thủ của Nguyên Khánh.

Ông ta chuẩn bị trong thời khắc then chốt sẽ bắn vào đao của Nguyên Khánh, nhưng lại từ từ nhả cung ra. Ông ta nghĩ rằng Nguyên Khánh sẽ dùng thế thứ nhất “Phách sơn”, không ngờ hắn lại dùng thế thủ, liền khiến Trương Tu Đà không khỏi âm thầm gật đầu, xem ra Nguyên Khánh cũng cũng không phải loại người bộp chộp, dũng mãnh nhưng không mất đi lý trí.

Màn đấu đầu tiên chặt đứt ngón tay cái của đối phương, đây chính là cảnh cáo bằng máu, là tấn công đối phương. Bây giờ lại dùng thế thủ, rất rõ ràng là đang sử dụng binh pháp không đánh mà lui.

Nguyên Khánh nhìn thấy một chiếc túi Tử Kim Ngư ở lưng Lưu Cư Sĩ. Ông nội hắn trên người cũng có một chiếc, còn cha hắn Dương Huyền Cảm chỉ có túi Ngân Ngư. Nghe nói túi Tử Kim Ngư chỉ có quan viên tam phẩm trở lên mới có, thằng khốn này đương nhiên không phải quan tam phẩm gì, nhưng gã nhất định là con cháu nhà quyền quý.

Nguyên Khánh không muốn chuốc thêm phiền toái gì, hắn càng không muốn rước họa cho Trương Tu Đà, nhưng tự tôn cũng không thể để mất.

Đao của Lưu Cư Sĩ như chém phải bùn dính, gã liền biết không ổn, lập tức rút mạnh đao lại, nhất thời trước mặt trống trải, Nguyên Khánh nắm lấy cơ hội, chuyển thủ thành công, một đao phi nhanh như cắt, bổ về phía ngực bụng Lưu Cư Sĩ. Trương Tu Đà từ đằng xa kinh ngạc, có muốn kéo cung cũng không kịp nữa rồi.



(Trong lịch sử Lưu Cư Sĩ không chuyện ác nào không làm, ở năm Khai Hoàng thứ mười bảy cuối cùng khiến cho người người căm giận, có người tố cáo Lưu Cư Sĩ kết giao với con cháu công khanh, mưu đồ gây rối. Văn Đế Dương Kiên giận dữ, ra lệnh xử trảm Lưu Cư Sĩ, con cháu công khanh đại thần bị liên lụy mà bị xoá tên trở thành dân thường nhiều vô số, đến cả Thái Tử Dương Dũng cũng bị liên lụy, trở thành một trong những lý do mà sau này Thái Tử bị phế truất.)
Bình Luận (0)
Comment