Đông qua xuân đến, thời tiết lại dần trở nên ấm áp. Lại một năm nữa trôi qua, bây giờ đã là tháng ba năm Đại Nghiệp thứ tư. Đang độ giữa mùa xuân, vùng biên ải dạt dào sức sống một cách khác thường. Mây trắng bồng bềnh, trời xanh trong vắt, trên thảo nguyên mênh mông vô tận mọc đầy các loại hoa dại muôn màu muôn sắc, muôn hồng nghìn tía, dập dìu trong gió.
Nhưng bên ngoài thành Đại Lợi lại là một cảnh tượng khác. Từng dãy từng dãy giàn nho kéo dài đến mười mấy dặm. Những mầm cây xanh non bắt đầu bò lên giá gỗ, khiến cả một khu giàn nho trên diện tích mấy chục ngàn mẫu đất biến thành một khoảnh biển xanh non một màu, nhìn rất hùng tráng. Mười mấy con mương dẫn nước từ sông vào, tưới tiêu cho vùng đất màu mỡ, rất thích hợp để trồng nho này. Cây nho ở Đại Lợi đã cho mùa thu hoạch bội thu từ hai năm trước.
Năm ngoái lại còn ủ được thùng rượu nho đầu tiên, Dương Nguyên Khánh dâng nạp vào hoàng cung, được Hoàng đế Dương Quảng hết sức tán thưởng, đích thân đặt tên là rượu nho Đại Lợi. Được sự tán dương của Hoàng đế, khiến cho giá trị của rượu nho Đại Lợi lập tức tăng lên gấp bội, sánh ngang với giá rượu nho Cao Xương, bán chạy ở cả hai Kinh (kinh đô cũ và kinh đô mới – ghi chú của BTV). Trở thành sự kiện gây chú ý nhất ở thành Đại Lợi trong vòng ba năm qua, vương triều Đại Tùy đã có thể tự ủ và sản xuất rượu nho.
Giữa trưa hôm nay, một đoàn sứ giả từ con đường lớn giữa vườn nho vô cùng vô tận, nhắm hướng thành Đại Lợi đi nhanh đến. Vị tướng lĩnh trẻ tuổi cầm đầu ghìm cương ngựa lại, kinh ngạc ngắm nhìn khu vườn nho rộng lớn khôn chừng này, cười nói với mấy tên tùy tùng đi sau:
-Hóa ra là nho để làm ra rượu nho Đại Lợi được trồng ở đây, hôm nay coi như đã được tận mắt nhìn thấy.
Một gã tùy tùng cười nói:
- Bùi sứ quân, nói không chừng Dương tổng quản đang trong khu vườn nho này, chúng ta đừng đi rẽ nữa.
Sứ giả trẻ tuổi đó là cháu đích tôn của Bùi Củ - Bùi Tấn, năm năy hơn 20 tuổi, đảm nhiệm Lễ Bộ Viên Ngoại Lang. lần này phụng mệnh đi sứ quận Ngũ Nguyên, thông báo cho Dương Nguyên Khánh, tin tức Hoàng đế Đại Tùy sắp đến quận Ngũ Nguyên tuần tra. Anh ta đến huyện Cửu Nguyên trước, nhưng được biết Dương Nguyên Khánh đã đi thành Đại Lợi, chỉ đành lại lần nữa chạy đến thành Đại Lợi.
Bùi Tấn gật gật đầu, thuộc hạ nói có lý. Anh ta nhìn bốn chung quanh, chỉ thấy một ông già đang cắt tỉa cây nho, anh ta liền xoay người xuống ngựa, lên trước khom người thi lễ, nói:
- Lão trượng, chúng tôi từ kinh thành tới đây, muốn tìm Dương tướng quân. Xin hỏi Dương tướng quân có trong vườn nho không?
Ông già ha ha cười:
- Người trẻ tuổi chỗ chúng tôi có hai Dương tướng quân, một là tướng phòng giữ thành Đại Lợi – Dương tướng quân, còn một Dương tướng quân nữa là tổng quản Phong Châu chúng tôi, cậu tìm vị nào?
- Ta tìm Dương tổng quản.
- Buổi sáng cậu ấy còn thị sát trong vườn nho, phỏng chừng lúc này, đã quay về thành Đại Lợi rồi!
- Đa tạ lão trượng!
Bùi Tấn nghe giọng ông già này đúng là tiếng vùng Quan Trung, lại hiếu kỳ hỏi:
- Lão trượng là người Quan Trung sao?
Ông già gật đầu cười nói:
- Ta người huyện Ung, hai đứa con trai ta tòng quân ở đây, cho nên ta và bà nhà cũng chuyển đến đây.
Ông già chỉ vào mảnh vườn nho xung quanh được vây lại bằng hàng rào, nói:
- Cậu xem chung quanh trăm mẫu nho này đều do tôi trồng, một năm tôi có thể kiếm được trên nghìn xâu tiền. Làm ruộng ở huyện Ung, một năm kiếm trăm xâu tiền là nhiều lắm rồi.
- Lão trượng không cần nộp thuế sao?
Bùi Tấn kinh ngạc hỏi.
- Hai đứa con trai của ta đều tòng quân, ta hiển nhiên được miễn thuế rồi. Không riêng trăm mẫu vườn nho này, còn có mười mẫu ruộng đay và 20 ruộng lúa. Một năm ta còn có thể bán cho huyện nha 10 thạch lương thực. Những ngày tháng này, trước đây ở Quan Trung không dám tưởng tượng đâu.
- Đa tạ lão trượng!
Bùi Tấn thi lễ rồi xoay người lên ngựa, dẫn tùy tùng hướng về phía thành Đại Lợi lao đi.
Hang đá của núi sau thành Đại Lợi vốn là chỗ đục ra để ẩn thân, bây giờ đã biến thành hầm ủ rượu của thành Đại Lợi. Những hang này quanh năm luôn duy trì một nhiệt độ khá là mát mẻ, là nơi cất rượu nho lý tưởng nhất.
Trong hang đá, huyện lệnh huyện Đại Lợi – Đỗ Như Hối đang đi cùng Dương Nguyên Khánh thị sát những hầm rượu này. Từng thùng rượu nho được ủ từ năm kia và năm trước được đặt chỉnh tề trong hang rất lớn, ước chừng có hơn 10 ngàn thùng.
- Năm ngoái chúng ta không cất đi mà trực tiếp đưa lên chợ, nói thật, cả hương và vị đều kém hơn nhiều so với rượu Cao Xương. Nếu không phải miệng vàng của Hoàng thượng ngự phong, căn bản cũng không bán được giá cao như thế. Hôm nay ta chuẩn bị hạ giá xuống bốn phần.
Đỗ Như Hối có chút lo lắng nói:
- Nếu giá hạ thấp xuống, liệu có khiến người ta cảm thấy rượu nho của chúng ta không bằng rượu nho Cao Xương không? Phải biết rằng, rất nhiều người xem giá cả, cho rằng giá càng cao, chất lượng rượu càng tốt.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu cười nói:
- Ngươi không hiểu ý của ta. Ý của ta là, cuối cùng giá cả không thay đổi, nhưng giá bán cho các quán rượu lớn hạ xuống, tạo lợi cho họ, như vậy bọn họ có thể kiếm lời. Sẽ càng nhiều người mua rượu của họ, để những thương nhân Túc Đặc kia không thể kiếm lời, để bọn họ không đến Đại Tùy buôn rượu nữa. Qua vài năm nữa, ai ai cũng biết có rượu Đại Lợi, mà không biết đến rượu Cao Xương. Như vậy, sẽ càng thu hút nhiều người đến quận Ngũ Nguyên trồng nho, nhân khẩu khu vực Hà Sáo sẽ càng ngày càng nhiều, nhân khẩu tăng lên, khu vựa Hà Sáo sẽ càng phồn vinh.
Dương Tư Ân ở bên cạnh nhíu mày nói:
- Tướng quân, khu vực Hà Sáo có thể tiếp nhận nhiều nhân khẩu như vậy sao?
Đỗ Như Hối mỉm cười:
- Tư Ân lo lắng nhiều rồi. Bây giờ toàn khu vực Hà Sáo mới có hơn 50 ngàn nhân khẩu, ngươi biết thời Hán khu vực Hà Sáo có bao nhiêu người không? Hán nguyên thủy năm thứ hai có ghi lại, lúc ấy khu vực Hà Sáo tất cả thành lập chín mươi huyện, hơn 30 ngàn hộ, nhân khẩu có 1 triệu bốn trăm sáu mươi ngàn người. Bây gờ còn kém xa lắm!
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:
- Đỗ huyện lệnh nói đúng, mấu chốt là có được sự giúp đỡ của triều đình. Thánh Thượng rất nhanh sẽ đến quận Ngũ Nguyên tuần tra, chúng ta phải nhân cơ hội này dành được sự giúp đỡ của Thánh Thượng đối với quận Ngũ Nguyên. Đây cũng là nguyên do ta đến thành Đại Lợi, chúng ta cần phải chuẩn bị đầu đủ, từng chi tiết đều phải suy xét chu toàn.
Nói đến Hoàng đế tuần tra, Đỗ Như Hối lại thấy lo lắng. Hoàng đế tuần tra thường đều phải do địa phương dâng nạp lương thực, nếu như là mấy chục mấy trăm người cũng không thành vấn đề, nhưng Hoàng đế năm nay đi tuần tra đều mang theo mấy trăm ngàn người. Đủ loại quan lại, hậu cung, mấy trăm ngàn quân đội, một quận căn bản gánh không nổi. Hai năm trước đi Giang Nam tuần tra, đến cả những quận huyện giàu có và đông đúc ở Giang Nam cũng ăn không tiêu, càng không cần nói đến quận huyện với số nhân khẩu thưa thớt như quận Ngũ Nguyên.
Đỗ Như Hối đang muốn cùng Dương Nguyên Khánh thương lượng một chút việc dâng nạp lương thực. Chính vào lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng bẩm báo của binh lính:
- Dương tổng quản, sứ giả triều đình đến rồi ạ, muốn lập tức gặp tổng quản.
Dương Nguyên Khánh cười nói với mọi người:
- Vừa nói đến triều đình, triều đình đã cho người đến rồi.
Hắn lại quay đầu lại hỏi:
- Sứ thần đang ở đâu?
- Đã đến rồi, đang đợi ở huyện nha!
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, nói với Đỗ Như Hối và Dương Tư Ân:
- Đi thôi! Cùng nhau đi gặp sứ giả.
Mọi người rời khỏi hang đá, một lát sau đã đến huyện nha. Dương Nguyên Khánh đi vào trong phòng bèn nhìn Bùi Tấn một cái, hắn không khỏi mỉm cười:
- Hóa ra là huynh!
Bùi Tấn là anh cả của Bùi Mẫn Thu, gặp qua mấy lần với Dương Nguyên Khánh. Bùi Tấn chắp tay, cười nói:
- Nguyên Khánh, ngươi khiến ta tìm khắp đấy!
Lúc này, Đỗ Như Hối cũng đi vào, lập tức ngây người, Bùi Tấn cũng vậy. Lập tức hai người ha ha cười lớn rồi ôm chặt lấy nhau.
Đỗ Như Hối đấm một quyền lên vai, cười nói:
- Ngươi đến huyện Đại Lợi sao không nói một tiếng.
- Hổ thẹn! Khắc Minh huynh, ta dĩ nhiên không biết huynh ở thành Đại Lợi, mọi người đều nói huynh ở quận Du Lâm.
- Hai người quen nhau sao?
Dương Nguyên Khánh tủm tỉm cười nói.
Đỗ Như Hối chỉ vào Bùi Tấn, khẽ cười nói:
- Người anh vợ này của ngươi là đồng môn của ta, bọn ta ở cùng phòng với nhau năm, sáu năm. Ngươi có tin hay không, nội bào mà y đang mặc bây giờ nói không chừng là của ta đó.
Đỗ Như Hối trước nay luôn cứng nhắc và nghiêm túc, bộ dạng hài hước lúc này của anh ta khiến Dương Nguyên Khánh cũng không nhịn nổi mà cười phá lên. Dương Nguyên Khánh thấy đã là buổi trưa, bèn cười nói:
- Ta mời mọi người ăn cơm, được dịp tẩy trần (thết tiệc khách xa đến) Bùi huynh.
- Nguyên Khánh, ta còn công sự!
Bùi Tấn vội nói.
Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vào vai Bùi Tấn, híp mắt cười và nói:
- Công sự bình thường đều nói trên bàn rượu.
Thành Đại Lợi sau khi trải qua trận chiến ba năm trước, trở nên ngày càng phồn hoa, dân số đã đột phá 30 ngàn người. Nội thành luôn duy trì sự im lặng, mà ngoại thành, cũng chính là mảnh đất rộng hình trăng lưỡi liềm giữa nội thành và ngoại thành năm đó đã thiêu chết trên chục ngàn quân Tiết Diên Đà, đã trở thành khu thương nghiệp phồn thịnh. Hai bên xây dựng chi chít những ngôi nhà hai tầng, cửa hàng, quán rượu, phòng trọ, thanh lâu, sòng bạc, rất đa dạng, ước chừng phải có đến hơn mấy trăm nhà.
Thành Đại Lợi cũng là nơi giao thị (hoạt động mậu dịch giữa dân tộc hoặc quốc gia) của Đại Tùy Linh Vũ đạo với Đột Quyết. Khách đến từ trời nam đất bắc tập hợp về đây, cờ giăng khắp hai bên đường lớn, tiếng thét gào liên tục không ngừng.
Dương Nguyên Khánh dẫn đoàn người Bùi Tấn đến quán rượu lớn nhất thành Đại Lợi – quán rượu Ô Hải. Ông chủ quán rượu sớm biết được tin của nha dịch, thu dọn sạch sẽ các phòng đơn tốt nhất, chờ đợi khách quí đến.
- Dương tổng quản, lâu rồi không gặp.
Ông chủ quán vẻ mặt tràn nụ cười ra nghênh đón.
Ông lại vội vàng thi lễ với Đỗ Như Hối và Dương Tư Ân. Hôm nay thủ lĩnh của huyện Đại Lợi và quận Ngũ Nguyên đều đến, khiến ông có chút luống cuống chân tay.
Dương Nguyên Khánh thấy ông chủ và tiểu nhị đều ra, bèn khoát tay cười nói:
- Không cần khách khí như thế. Hãy đem những món đặc sắc của ông lên đây, để khách phương xa thưởng thức mỹ vị của thành Đại Lợi chúng ta.
- Yên tâm đi ạ! Tiểu nhân đích thân xuống bếp, để khách vừa lòng ạ.
Ông chủ vội vàng đi sắp xếp. Dương Nguyên Khánh mời Bùi Tấn lên lầu ba, rất nhanh rượu và đồ ăn lục tục mang lên, Bùi Tấn cười nói:
- Nói công sự trước đã nhé! Long giá của Thánh Thượng đã đến quận Bình Lương rồi, kế tiếp là đến quận Linh Vũ, cuối cùng là đến quận Ngũ Nguyên. Dựa theo thời gian để tính thì nhiều nhất là mười ngày sau, long giá của Thánh Thượng đến huyện Cửu Nguyên trước. Nguyên Khánh, thời gian rất gấp gáp, ngươi phải nhanh chóng làm tốt việc tiếp đãi.
Dương Nguyên Khánh cầm chén rượu lên, cười nói:
- Ta không có gì để chuẩn bị tốt cả, Thánh Thượng đến, ta sẽ mời người uống rượu nho, ăn chút đồ ăn thôn quê hoang dã, nhập gia tùy tục.
Bùi Tấn sửng sốt, anh ta có chút vội vàng mà la lên:
- Nguyên Khánh, ngươi cũng không được như thế. Năm ngoái sự kiện Khâu Hòa và Dương Khuếch ngươi không biết sao?
Năm ngoái Hoàng đế Dương Quảng đến tuần tra quận Nhạn Môn và quận Mã Ấp. Thái Thú Khâu Hòa của quận Nhạn Môn tận hết sức của một quận, chiêu đãi Dương Quảng cùng với mấy trăm ngàn tùy tùng trong ba ngày. Cho dù quận Nhạn Môn gần như đã bị quét sạch, nhưng Khâu Hòa lại vì chiêu đãi tận lực, được điều đến quận Bác Lăng giàu có làm Thái Thú.
Về sau Dương Quảng tuần tra tới quận Mã Ấp, Thái Thú Dương Khuếch làm quan thanh liêm, không đành lòng bóc lột dân chúng, không chịu kính dâng thức ăn ngon, tiếp đón Dương Quảng không được chu đáo. Kết quả khiến Dương Quảng vô cùng bất mãn, tuy không bãi miễn ông ta, nhưng mệnh ông ta đi học tập Khâu Hòa.
Từ đó về sau, những nơi Dương Quảng đến, quan địa phương đều tận sức tận lực chiêu đãi, không dám sơ suất. Điều này khiến cho việc tuần tra của Dương Quảng trở thành gánh nặng vô cùng nặng nề cho người dân địa phương, đồng thời khiến cho lương cơ của quan địa phương đại phát đại tài. Có Ngự sử từng buộc tội Khâu Hòa, Thánh giá ở quận Nhạn Môn ba ngày, Khâu Hòa lấy việc dâng nạp lương thực làm danh, thu quét của dân chúngNhạn Môn 500 ngàn xâu tiền để dâng nạp tiền cơm. Chỉ mình gã đã tham ô 100 ngàn xâu tiền, những quan viên bên dưới không biết nhân cơ hội tham ô bao nhiêu?
Bây giờ Dương Nguyên Khánh lại nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, làm sao không thể khiến Bùi Tấn lo lắng cho được.
Dương Nguyên Khánh trong lòng hiểu rõ, hắn thấy mối lo lắng trong lòng Đỗ Như Hối, biết anh ta không đành lòng quấy rối dân, lại không biết nên dâng nạp lương thực như thế nào, bèn cười nói an ủi anh ta:
- Không cần lo lắng, ta đã có sắp xếp. Một tháng trước ta đã phái người lấy trà mang đến thảo nguyên đổi lấy dê bò của người Đột Quyết, rất nhanh sẽ về tới thôi. Ta dùng rượu sữa dê, bò của người Đột Quyết chiêu đãi, đoán là họ không có lời nào để nói.
Đỗ Như Hối mừng rỡ, anh ta không ngờ quên mất dê bò trên thảo nguyên. Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận hỗn loạn, mọi người ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, chỉ thấy trên đường lớn bên ngoài xuất hiện từng đàn dê nối nhau liên tiếp, kéo dài cho đến tận cổng thành.
- Bọn họ trở về rồi!
Lúc này, trên cầu thang tiếng bước chân vang lên, Dương Nguy từ dưới lầu lao lên:
- Tướng quân!
Giọng của anh ta rất nôn nóng, chính là anh ta và Bàn Ngư đi Đột Quyết mua dê, cứ thế lao thẳng vào phòng.
Dương Nguyên Khánh thấy vẻ mặt khẩn trương, liền cười nói:
- Sao thế, người Đột Quyết không chịu bán dê à?
- Không phải! Bọn ta nghe thấy một chuyện lớn.
Dương Nguy khẽ nói với Dương Nguyên Khánh vài câu, Dương Nguyên Khánh trong mắt hiện lên chút khác lạ. Hắn nheo mắt lại hỏi:
- Còn có chuyện này sao? Người đang ở đâu?
- Đang chờ bên ngoài thành!
Dương Nguyên Khánh không chút hoang mang đứng lên, chắp tay cười nói với đám người của Bùi Tấn:
- Có chuyện quan trọng, ta đi xử lý một chút, xin lỗi không tiếp được. Tiền rượu ta về trả, không ai được tranh của ta đâu!