- Khởi bẩm bệ hạ, thần nghe nói số bò dê lần này Dương Nguyên Khánh cung ứng cho chuyến đi thị sát, đều là y có được từ chỗ quân Đột Quyết, tổng cộng có 120 ngàn con.
Dương Quảng mỉm cười,
- Đây có là gì đâu? Chắc chắn cậu ta đã lấy lá trà gì đó để đổi cho quân Đột Quyết, không phải chỉ là giao dịch rất bình thường sao? Hơn nữa, quận Ngũ Nguyên ngay cả một trăm ngàn nhân khẩu cũng chưa tới, năm trăm ngàn đại quân, làm sao cậu ta cung cấp đủ lương thực. Vũ Văn ái khanh, khanh hơi trông gà hóa cuốc rồi.
- Bệ hạ, không phải là thần trông gà hóa cuốc, triều đình có quy định, là một tổng quản tướng quân ở biên cương, y không thể tự tiện giao dịch với người Đột Quyết. Nếu y thông qua hình thức thương nhân để trao đổi, thì được, thần không có gì để nói. Nhưng y lại không làm như thế, mà là trực tiếp phái người đi giao dịch với người Đột Quyết. Y thuận lợi đổi được dê bò như vậy, thần nghi ngờ y có cấu kết gì đó với người Đột Quyết.
Dương Quảng lắc lắc đầu,
- Vũ Văn ái khanh, chuyện này không phải như khanh nghĩ, có lẽ cách làm của cậu ta hơi không ổn, nhưng có thể hiểu được. Những tướng quân ngoài biên ải như cậu ra sao có thể không tiếp xúc với người Đột Quyết được? Một số quy tắc của triều đình cũng là do quan văn quy định, họ không hiểu tình hình thực tế. Nếu nói Dương Nguyên Khánh cấu kết với người Đột Quyết, thì hơi quá, không thể được, trẫm hiểu cậu ta.
Vũ Văn Thuật còn định nói tiếp, Dương Quảng lại khoát tay không muốn nghe nữa. Vũ Văn Thuật cắn răng, nói,
- Nhưng bệ hạ, Dương Nguyên Khánh đã vi phạm giao dịch với người Đột Quyết, lại không chịu lấy tiền từ tay quân dân Phong Châu, chẳng phải y đang mua chuộc lòng người sao?
Sắc mặt Dương Quảng biến sắc, đập bàn thật mạnh,
- Vũ Văn Thuật, ngươi còn dám nói bậy, trẫm sẽ không tha cho ngươi, lui ra!
Trong lòng Vũ Văn Thuật hận Dương Nguyên Khánh thấu xương, y thật vất vả lắm mới nắm được nhược điểm này của Dương Nguyên Khánh, tố cáo hắn trước mặt Hoàng đế. Nhưng thật không ngờ Hoàng đế lại thiên vị Dương Nguyên Khánh như vậy, gần như đã lật mặt với y. Trong lòng y thật sự thù hận, nhưng lại không thể làm gì được, đành phải phẫn nộ lui xuống.
Nhưng cũng như Hắc Miêu đã nói, mặc dù không có hiệu quả gì, nhưng vẫn khiến người ta ý thức được sự tồn tại của Hắc Miêu. Câu nói cuối cùng của Vũ Văn Thuật, ‘y chẳng phải đang mua chuộc lòng người sao?’ đã ghi khắc thật sâu trong lòng Dương Quảng.
Dương Quảng lúc này mới kinh ngạc phát hiện, Dương Nguyên Khánh ở Phong Châu đã sắp được mười năm, không có bất kỳ tổng quản nào có thể ở một nơi trong suốt mười năm. Mặc dù thời gian Dương Nguyên Khánh đảm nhận chức vụ tổng quản không lâu, nhưng dù sao hắn cũng đã ở Phong Châu gần mười năm, chắc chắn hắn đã có tình cảm với Phong Châu, nên hắn mới không nỡ thu thuế lương thực của quân dân Phong Châu.
Dương Quảng chắp tay sau lưng chậm rãi đi lại trong phòng. Có một nguyên nhân quan trọng khiến ông đến quận Ngũ Nguyên thị sát, chính là noi theo triều Hán, khai thác quy mô lớn, phát triển khu vực Hà Sáo. Cũng như trong tấu chương của Vi Tự Vân đã nói, Hà Sáo sẽ trở thành một vùng chiến lược ngăn chặn Đột Quyết.
Thẳng thắn mà nói, ông dự định để Dương Nguyên Khánh tiếp tục ở Hà Sáo một thời gian, cuộc chiến thành Đại Lợi đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Dương Quảng. Một trăm ngàn quân Tiết Diên Đà hùng mạnh cũng không công kích nổi sáu ngàn quân thủ vệ thành Đại Lợi, gần như toàn quân bị diệt. Có Dương Nguyên Khánh ở Hà Sáo, người Đột Quyết cũng không dám bước qua Âm Sơn một bước.
Nhưng nếu thực sự di dân quy mô lớn đi phát triển Hà Sáo, cuối cùng để Dương Nguyên Khánh trở thành người có được bình nguyên Hà Sáo gồm một triệu nhân khẩu, liệu hắn có nảy sinh dã tâm hay không? Giống như lo lắng của Vũ Văn Thuật, hắn đang mua chuộc lòng người.
Dương Quảng trầm tư thật lâu, cũng không biết bao lâu sau, một sự bẩm báo của viên hoạn quan mới cắt ngang sự trầm tư của Dương Quảng,
- Bệ hạ, có báo cáo tình hình của Lễ bộ.
- Trình lên!
Một viên hoạn quan dùng đĩa vàng trình lên một tệp giấy, Dương Quảng vẻ mặt bình tĩnh mở tờ giấy ra, bên trong có lẽ là một số báo cáo tình hình về Dương Huyền Cảm. Dương Tố qua đời hai năm, nhưng ở trong triều vẫn còn có sức ảnh hưởng, khiến Dương Quảng cũng hơi e dè Dương gia, phái người quan sát kỹ nhất cử nhất động của Dương Huyền Cảm.
Đương nhiên, Dương Quảng cũng không phải có ý hoài nghi Dương Huyền Cảm muốn tạo phản, ông ta chỉ nắm bắt một chút nhược điểm của Dương Huyền Cảm, để trong lúc cần thiết có cớ để bãi miễn y.
Dương Quảng định kỳ sẽ nhận được những báo cáo về Dương Huyền Cảm, nhưng thông thường chỉ là những việc nhỏ lặt vặt, chưa đủ lý do để ông ta có thể bãi miễn y. Dương Huyền Cảm khá cẩn thận, thời gian lâu rồi, Dương Quảng cũng không còn hứng thú với những báo cáo này nữa.
Ông ta chỉ tùy ý mở ra, liếc nhìn nội dung báo cáo một chút. Nhưng khi ông ta nhìn thấy rõ nội dung của bản báo cáo, mắt ông ta đột nhiên nheo lại, bên trong viết một câu, ‘Dương Nguyên Khánh bái kiến Huyền Cảm’, hai bên như tình cảm cha con…
Quân doanh của Dương Nguyên Khánh nằm ở phía Bắc thành Lục Hợp, là do gần một trăm lều trướng lớn tạo thành. Dương Nguyên Khánh, Vi Tự Vân và một số quan viên quan trọng đều ở đó, còn có hơn một ngàn binh sĩ.
Dương Nguyên Khánh vừa mới trở lại doanh trướng, từ xa liền nhìn thấy trước trướng mình có một người đang đứng. Khi chậm rãi đến gần rồi, hắn nhận ra người chờ mình, chính là Trà giám Thôi Chí.
Thôi Chí đã chờ Dương Nguyên Khánh khá lâu, Dương Nguyên Khánh rốt cuộc cũng trở về. Y liền bước lên trước thi lễ,
- Tham kiến Dương tổng quản…
Dương Nguyên Khánh nghĩ thương đội của Vũ Văn Hóa Cập có lẽ có tin tức, liền cười xua tay nói,
- Thôi sứ quân, mời vào trong trướng nói chuyện.
Trong trướng của Dương Nguyên Khánh rất đơn giản, chỉ có một cái bàn và một cái thảm, phía góc trướng còn có một cái hòm bằng gỗ, có những đồ vật cá nhân của hắn, ngoài ra còn có mấy cái giá binh khí, đặt trường kích và cung tiễn của hắn.
Ánh đèn trong trướng vải rất sáng. Dương Nguyên Khánh bước vào trong cởi bỏ áo giáp, cả người thoải mái, hắn cười hỏi Thôi Chí,
- Có tin tức của thương đội Hãn Hải sao?
Thôi Chí gật đầu,
- Hôm nay bọn họ có một đoàn giới thiệu trà đến, mua khoảng năm trăm gánh lá trà.
- Ngươi chắc chắn là thương đội Hãn Hải?
- Đúng vậy, quả thật là bọn họ, ty chức đã tự đến thương đội của họ để xác nhận.
Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lát, lại hỏi:
- Nếu ngươi đi thương đội của họ rồi, vậy bọn họ có bao nhiêu la và ngựa?
- Hồi bẩm Dương tổng quản, có khoảng ba bốn trăm con la và ngựa, còn có mấy chục con lạc đà, hơn năm mươi người.
Dương Nguyên Khánh chau mày, tin tình báo mà Bàn Ngư cung cấp cho hắn là một ngàn con la và ngựa và bốn trăm con lạc đà, hơn ba trăm người, rõ ràng thiếu rất nhiều.
- Vậy xe thì sao? Có xe lớn không?
- Không thấy có xe ngựa.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh đã hiểu một chút, rất rõ ràng, thương đội Hãn Hải đã tách ra, cấm phẩm do một bộ phận người khác vận chuyển, lá trà chỉ là đồ yểm hộ.
Hắn cười cười nói:
- Đa tạ Thôi sứ quân đã báo tin, mong Thôi sứ quân nhất định phải giữ bí mật thay ta.
- Dương tướng quân yên tâm, ta sẽ không nhiều lời, cáo từ!
Thôi Chí chắp tay thi lễ, cáo từ rồi rời đi. Dương Nguyên Khánh lại trầm tư một lát, rồi dặn dò:
- Gọi Dương Tứ, Dương Ngũ đến đây!
Một lát sau, Dương Tứ Lang và Dương Ngũ Lang đi vào lều lớn, khom người thi lễ,
- Công tử tìm chúng tôi sao?
- Giao cho các ngươi một việc, dẫn theo mấy huynh đệ giúp ta đến quan sát thương đội Hãn Hải…
Dương Nguyên Khánh thấp giọng dặn dò bọn họ vài câu, hai người nghe lệnh rời đi. Dương Nguyên Khánh nhìn bóng dáng họ biến mất trong màn đêm, lầm bầm vài câu rồi cười nói:
- Vũ Văn Thuật, tôi rất vui được tiếp ông!
Thánh giá của Dương Quảng tiếp tục tiến về trước, dần dần tăng tốc độ hơn, ba ngày sau, thánh giá của Dương Quảnh cuối cùng cũng đến phía bắc bờ sông Hoàng Hà biên giới với thành Đại Lợi, thành Lục Hợp do bị vườn nho ngăn trở, không thể đi tiếp được về phía trước, cuối cùng đành dừng lại ở khoảng cách cách đó mười dặm.
Vườn nho bạt ngàn khiến Dương Quảng và những quan viên rất hứng thú, hàng ngàn hàng vạn cây nho đang cùng nảy mầm, tạo nên một đại dương màu xanh nhạt, vô cùng đồ sộ.
Dương Quảng đứng ở trên mái tường thành thành Lục Hợp, vuốt râu nhìn về phía vườn nho bát ngát, trong mắt tràn đầy sự tán thưởng. Ông cười nói với Hoàng hậu:
- Trong nội uyển của chúng ta cũng có hơn một trăm cây nho, Tử Đồng còn nói đã rất nhiều. Nhưng so với rừng nho ở nơi này, vườn nho của chúng ta quả thật chỉ là một hạt cát trong biển cả.
Tiêu Hoàng hậu cũng lại không tán thành lời chồng, thản nhiên cười nói:
- Thánh thượng nói thật không công bằng, vườn nho của chúng ta chỉ để thưởng thức, cho nên rất ít. Nơi này là để ủ rượu, đương nhiên phải chuyên để trồng nho. Tây nội uyển của chúng ta cũng có hàng ngàn cây hoa, nếu bỏ tất cả để trồng nho, nô tì cảm thấy có lẽ còn đồ sộ hơn nơi này.
- Ha ha! Tử Đồng nói rất có lý, tuy nhiên rừng nho nơi này trẫm nghĩ vẫn còn ít.
Dương Quảng quay đầu cười nói với Dương Nguyên Khánh đang đứng bên cạnh:
- Dương ái khanh, trẫm cho khanh thời gian hai năm, trồng cho trẫm rừng nho dài ba trăm dặm.
Dương Nguyên Khánh cười khổ nói:
- Bệ hạ, cây nho hút nhiều nước, rừng nho dài ba trăm dặm ít nhất cũng phải đào hàng trăm con mương, hơn nữa những người biết trồng nho cũng không nhiều…
-Vậy khanh từ chối lời đề nghị của trẫm sao?
Dương Quảng cắt ngang lời hắn, mỉm cười nhìn hắn.
Dương Nguyên Khánh vội vàng nói,
- Thần không dám, chỉ là thần có một phương án, nếu bệ hạ đồng ý, thần cho rằng có thể làm được.
- Ngươi nói đi, phương án gì?
- Bệ hạ, trước mắt đất đai vùng Hà Sáo đều thuộc sở hữu của quan phủ, chủ yếu là dùng hình thức chia ruộng để phân cho di dân, thần đề nghị lấy ra một phần đất bán cho những hộ giàu trong dân, để những hộ giàu này đến Hà Sáo trồng nho ủ rượu. Thần cho rằng không đến ba năm, cây nho có thể đến được với những nhà bình thường.
-Đều trồng nho hết, vậy lương thực thì sao?
Dương Quảng trầm ngâm hỏi.
- Bệ hạ, cây nho chỉ là nghề phụ, lương thực mới là nghề chính. Thần sẽ lấy việc trồng lương thực làm điều kiện phụ, trồng một mẫu nho nhất định phải trồng thêm một mẫu lương thực. Hơn nữa sau này Hà Sáo phát triển, cây nho chỉ là một bộ phận nhỏ trong đó, phần lớn vẫn sẽ trồng lương thực. Thần chỉ muốn Hà Sáo trở thành vùng đất trồng nho của Đại Tùy, không cần phải vận chuyển rượu từ Tây Vực xa xôi đến đây.
Dương Quảng gật gật đầu,
- Khanh có thể viết một tấu chương gửi cho trẫm, nếu không có vấn đề gì lớn, trẫm có thể đồng ý!
- Bệ hạ!
Hữu vệ thái tướng quân Sở Tường chạy tới bẩm báo,
- Phía trước đều là rừng nho, thành Lục Hợp không thể đi tiếp được, có nên cho quân sĩ mở một con đường hay không?
- Không cần! Rừng nho hùng vĩ như vậy, hủy hoại thì thật đáng tiếc, trẫm cưỡi ngựa đi trước.
Dương Quảng và một trăm quan viên đều đổi ngựa, mấy chục ngàn binh lính đi theo hộ vệ nghiêm mật, dọc theo con đường chính giữa vườn nho mà đi về phía thành Đại Lợi…
Dương Nguyên Khánh mới xoay người lên ngựa, một thân binh chạy gấp đến, giữ chặt ngựa của hắn, thấp giọng bẩm báo:
- Tướng quân, phía Dương Tứ có tin tức, thương đội đó đã hợp nhất ở phía nam bến Tây Lăng, sắp vượt sông, trong thương đội có phát hiện Vũ Văn Trí Cập.
Dương Nguyên Khánh mừng rỡ, hắn lập tức xoay người phất tay về phía Bùi Hành Nghiễm. Bùi Hành Nghiễm giục ngựa tiến lên thi lễ,
- Tướng quân xin chỉ bảo!
Dương Nguyên Khánh nói khẽ với hắn:
- Ngươi dẫn theo anh em đi bắt thương đội này, nhất định phải bắt được cả người lẫn tang vật!