Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 398

La Nghệ thở dài, Dương Nguyên Khánh nghĩ một đằng nói một nẻo, y có thể nhận ra được. Hiển nhiên, Dương Nguyên Khánh vẫn không muốn thẳng thắn với y, y cũng không có khả năng được như vậy. Nhưng La Nghệ đã đến tìm Dương Nguyên Khánh rồi thì không muốn trở về tay không. Y cắn răng, quyết định đánh cược một phen, phải đi trước tất cả mọi người, khơi thông cánh cửa với Tổng quản mới.

La Nghệ móc ra một danh sách, bỏ lên bàn, đẩy về phía Dương Nguyên Khánh:

- Dương tổng quản, danh sách này có lẽ tổng quản dùng được.

Dương Nguyên Khánh tiếp nhận danh sách, nhìn qua, hơi chau mày, hỏi với vẻ nghi hoặc:

- Danh sách này là....

- Đây là tâm phúc mà mấy năm nay được Nguyên Hoằng Tự đề bạt, tổng cộng có hai mươi hai người, đều là Ưng Dương lang tướng, khống chế gần một nửa quân phủ U Châu.

Dương Nguyên Khánh mừng thầm trong lòng, hắn cần nhất chính là danh sách này, như vậy mới có thể dần dần loại bỏ được thế lực của Nguyên gia trong quân đội. Nhưng trong lòng Dương Nguyên Khánh nghĩ, độ tin cậy của danh sách này được bao nhiêu? Bên trong nhất định cũng có những thứ của riêng La Nghệ, mà y muốn mượn tay hắn để tiêu diệt.

Dương Nguyên Khánh che giấu rất tốt, vẻ mặt không hề có biểu hiện gì. Hắn lại cẩn thận nhìn kỹ lại một lần nữa. Điều nằm ngoài dự liệu của hắn là, trong danh sách này không có tên Trường sử Triệu Nguyên, cũng không có tên Trực thuộc lang tướng Hàn Trì. Hắn chau mày một lúc, sự tin cậy đối với danh sách này lại giảm thêm mấy bậc.

La Nghệ nghe lời đoán ý, mặc dù Dương Nguyên Khánh không để lộ ra điều gì cả trong ánh mắt lẫn nét mặt, nhưng Dương Nguyên Khánh vừa chau mày như vậy, La Nghệ vẫn đoán ra được một chút. Y vội vàng cẩn thận nói:

- Dương tổng quản, thật ra Triệu Nguyên không phải người của Nguyên Hoằng Tự, Hàn Trì cũng không phải.

- Không phải?

Vẻ mặt Dương Nguyên Khánh cuối cùng cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc.

La Nghệ bắt được vẻ kinh ngạc trên mặt Dương Nguyên Khánh, trong lòng y mừng thầm, chứng tỏ phán đoán của y đã đúng rồi. Nhiệm vụ quan trọng của Dương Nguyên Khánh khi đến U Châu chính là tiêu trừ thế lực của Nguyên gia, điều này đương nhiên cũng là dặn dò của Thánh thượng. Đây là cơ hội để y thăng quan tiến chức, y nhất định phải nắm bắt.

La Nghệ vội vàng nói:

- Triệu Nguyên thực sự không phải người của Nguyên Hoằng Tự, ông ta là người của Đậu Kháng, ông ta có một người em họ gả cho em trai của Đậu Kháng là Đậu Khánh. Nhìn từ bên ngoài, ông ta rất nghe theo mệnh lệnh của Nguyên Hoằng Tự, nhưng thực ra ông ta có quan hệ rất thân thiết với Đậu gia, ty chức biết rất rõ.

- Còn Hàn Trì thì sao?

Dương Nguyên Khánh bình tĩnh hỏi.

- Hàn Trì là kết quả trao đổi lợi ích của Triệu Nguyên và Nguyên Hoằng Tự.

- Trao đổi như thế nào?

- Đốc quân quận Ngư Dương Triệu Nguyên Xã là em trai Triệu Nguyên, còn có ba Ưng Dương lang tướng phía dưới đều là người của Triệu Nguyên. Nguyên Hoằng Tự dùng chức vị lang tướng trực thuộc tổng quản nha môn, đổi lấy đốc quân quận Ngư Dương và hai lang tướng, đây là việc xảy ra vào năm ngoái, những người biết rõ nội tình không nhiều.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh âm thầm đồng tình, xem ra bất trung cũng có điểm tốt của bất trung. Sự bất trung của La Nghệ khiến hắn tiết kiệm được rất nhiều sức lực.

Dương Nguyên Khánh cười nhạt,

- Vậy đa tạ La tướng quân rồi!

Hắn cẩn thận gấp tờ danh sách đó lại, lấy từ trong áo ra một hộp kim loại, bỏ danh sách vào trong đó, rồi lại nhét hộp kim loại vào trong áo. Đây chính là một loại ngôn ngữ hình thể trong chốn quan trường, không cần phải nói ra, động tác này đã nói với La Nghệ, ‘danh sách của ngươi rất quan trọng đối với ta.'

La Nghệ lại mừng rỡ một lần nữa, lập tức đứng lên quỳ gối xuống,

- Ty chức nguyện dốc sức vì Tổng quản!

- La tướng quân mau đứng lên! Không cần làm vậy, có một số việc trong lòng ta hiểu rõ, năm xưa chẳng phải ngươi cũng giúp ta làm việc rồi đó sao?

La Nghệ lại ngồi xuống, cười nói:

- Đa tạ Tổng quản vẫn còn nhớ đến chuyện năm xưa, mới đó mà bảy năm đã trôi qua, thời gian trôi nhanh thật!

- Quả thực năm tháng như thoi đưa!

Ngữ khí của Dương Nguyên Khánh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, cười nói:

- Không biết lệnh lang của La tướng quân bao nhiêu tuổi rồi? Vẫn còn học võ sao?

- Ta có hai con trai, con trưởng là La Thành, năm nay mười tám tuổi, con thứ là La Tín, năm nay mười sáu tuổi, đều theo ta học võ.

Dương Nguyên Khánh không khỏi bật cười, thật là thú vị, con trai La Nghệ lại thật sự gọi là La Thành, mà lại là thành trong thành thật, chứ không phải thành trong thành công, hơn nữa còn học võ, lúc nào rảnh cũng nên gặp người này thử xem.

- Hai vị lệnh lang cũng ở U Châu sao?

- Con trai lớn La Thành ở bên cạnh ta làm giáo úy, con trai thứ La Tín ở Kinh thành.

Hai người nói thêm vài câu nữa, La Nghệ liền đứng dậy cáo từ, Dương Nguyên Khánh tiễn y ra đến cửa. Lúc này trời đã tối rồi, Dương Nguyên Khánh vội vàng ăn cơm tối, rồi cùng một người hầu dẫn đường, dẫn theo mấy thân binh đến phủ Thái thú Thôi Hoằng Thăng, vừa hay gặp Thôi Hoằng Thăng dẫn Bùi Tấn ra cửa.

Ba người gặp nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai bên đều có chút do dự, cuối cùng cả ba người cùng cười. Dương Nguyên Khánh chắp tay cười nói:

- Ta đến kiếm bữa cơm tối, xem ra chậm mất rồi.

Thôi Hoằng Thăng cười ha ha:

- Có, cơm rượu luôn có, lão phu sẽ cùng Dương tổng quản uống vài chén.

Dương Nguyên Khánh lại nhìn Bùi Tấn một lúc, cười hỏi:

- Không cùng nhau uống một chén sao?

Bùi Tấn do dự nói:

- Ta đã cùng dược sư hẹn uống rượu với nhau tối nay, ta sợ ông ấy đợi lâu.

- Được! Vậy để lần sau.

Dương Nguyên Khánh đi tới bậc thang, chắp tay cười nói:

- Hôm nay đã quấy rầy rồi.

- Nói gì vậy, lần đầu tiên Dương tổng quản đến phủ ta, là vinh hạnh của ta, mời!

Thôi Hoằng Thăng mời Dương Nguyên Khánh đến thư phòng ông ta, hai người ngồi xuống, người hầu bưng một chút rượu và thức ăn lên. Thôi Hoằng Thăng rót cho Dương Nguyên Khánh một ly rượu rồi nói:

- Ba hôm trước ta nhận được một bức thư của chủ gia tộc, cũng chính là huynh trưởng của ta, huynh ấy hy vọng ta có thể dốc toàn lực giúp Dương tổng quản. Ta đoán được Tổng quản là phụng mật chỉ đến tiêu trừ thế lực Nguyên gia. Nói thật, ta cũng không xem trọng tiền đồ của Đại Tùy, từ trong nội tâm ta mà nói, ta không thích Đại Tùy, không những ta không thích, sĩ tộc Sơn Đông hầu như cũng không thích. Ngoài Bùi thị ra, ngươi xem có mấy nhà nóng lòng ham thích quan lộc?

Dương Nguyên Khánh không hiểu được ý tứ trong lời nói của ông ta, chỉ cảm thấy dường như ông ta đang càu nhàu. Dương Nguyên Khánh cười cười, không nói gì.

Lúc này Thôi Hoằng Thăng mới ý thức được mình nói lạc đề rồi, vội áy náy nói:

- Xin lỗi, ta lạc đề rồi, huynh trưởng viết thư bảo ta giúp Tổng quản, ta chắc chắn sẽ tận hết sức mình. Thật ra ta cũng hơi cảm thấy kỳ lạ, Thánh thượng nếu đã muốn thanh trừ thế lực Nguyên thị ở U Châu, người trực tiếp hạ lệnh, điều Triệu Nguyên Chiêu đi, như vậy chẳng phải Tổng quản cũng bớt được nhiều sức lực rồi sao? Nhưng tại sao Thánh thượng lại không điều Triệu Nguyên đi? Ta cảm thấy ở đây có chút kỳ lạ.

Bác Lăng Thôi thị từ đời Hán cho đến nay, đã trải qua mấy trăm năm mà không bị đổ, đã trải qua vô số vương triều, vẫn là đứng đầu trong năm họ bảy tộc. Đối với Thôi gia, lợi ích triều đình của các triều đại đều rất mờ nhạt, chỉ có lợi ích gia tộc mới vững bền. Đây cũng là đặc điểm chung của các thế gia vọng tộc lớn, bọn họ đã trải qua quá nhiều vương triều, đã quá xem nhẹ lợi ích triều đình. Cũng giống như một người phụ nữ sau khi trải qua quá nhiều lần hôn nhân, sẽ lại càng quý trọng bản thân mình hơn vậy.

Chính vì như vậy, Dương Nguyên Khánh tin rằng Thôi Hoằng Thăng sẽ thực sự giúp hắn, bởi từ trên người hắn có lợi ích của gia tộc Thôi thị.

Lúc này, sự hoài nghi của Thôi Hoằng Thăng cũng khiến Dương Nguyên Khánh hơi nghi ngờ trong lòng. Phân tích của Thôi Hoằng Thăng thật sự cũng đúng, nếu Dương Nguyên Khánh đã phải tự mình đến thanh trừ thế lực Nguyên gia, vậy một chướng ngại quá rõ ràng như Triệu Nguyên tại sao lại không điều đi? Lẽ nào chỉ vì muốn giữ lại sự ổn định của thế cục U Châu thôi hay sao?

Vốn dĩ Dương Nguyên Khánh nghĩ như vậy, nhưng sự nhắc nhở của Thôi Hoằng Thăng lại khiến hắn ý thức được, việc này không phù hợp với phong cách làm việc của Dương Quảng. Nếu đã có Lý Cảnh, hà tất phải giữ lại Triệu Nguyên, việc này thật sự có chút kỳ lạ.

- Minh công cho rằng sự kỳ lạ ở đây là thế nào?

Thôi Hoằng Thăng khẽ vuốt râu, nheo mắt nói:

- Ta cho rằng Triệu Nguyên này thật ra chính là một tai mắt mà Thánh thượng đặt ở U Châu.

Dương Nguyên Khánh trầm mặc, câu nói này của Thôi Hoằng Thăng khiến nước ở U Châu bỗng chốc sâu thêm mười trượng. Một lúc sau hắn chậm rãi nói:

- Nghe nói Triệu Nguyên này là người của Đậu Kháng.

- Tổng quản nói là Đậu Kháng?

Thôi Hoằng Thăng lắc đầu nói:

- Đó đã là nợ cũ từ năm nào rồi, làm sao còn có thể có liên quan đến Đậu Kháng được. Tuy Triệu Nguyên là do Đậu Kháng đề bạt, cũng có quan hệ thông gia với Đậu gia, nhưng ảnh hưởng của Đậu gia đối với U Châu cũng rất nhỏ. Vốn dĩ Đậu Kháng chỉ làm Tổng quản U Châu được hai năm, bây giờ cũng đã cách bảy năm rồi, Triệu Nguyên còn hà cớ gì phải cống hiến cho Đậu Kháng nữa?

Thôi Hoằng Thăng nhìn Dương Nguyên Khánh một lúc, lại nói:

- Tâm cơ của Hoàng đế không phải chúng ta có thể suy đoán được, thực ra từ lâu người đã bắt đầu giám sát Nguyên Hoằng Tự rồi. Ta vẫn đang luôn tìm xem người giám sát Nguyên Hoằng Tự rốt cuộc là ai? Bây giờ ta biết rồi, khoảng tám chín phần mười người đó là Triệu Nguyên.

Dương Nguyên Khánh cảm thấy hơi rùng mình, hắn nhớ lại Dương Quảng đã từng cho hắn xem một báo cáo, báo cáo về việc Độc Cô thị khống chế thành Mễ của Kinh thành. Mấy năm trước ông ta đã quan tâm đến Độc Cô thị, còn Nguyên thị thì sao? Dương Quảng luôn tìm cách chèn ép giới quý tộc, nếu đã như vậy, lẽ nào ông lại không quan tâm hơn đến Nguyên Hoằng Tự?

Dương Nguyên Khánh ngẫm nghĩ lại, Dương Quảng chắc chắn có sắp xếp thám tử ở U Châu, vậy thì thám tử đó là ai, thật sự là Triệu Nguyên không?

.....
Bình Luận (0)
Comment